Xuyên Nhanh: Tích Trữ Công Đức

Chương 11-3




Trong mơ hồ, những lời thoại cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Tất cả những lời ấy cứ như đang tái hiện lại quá khứ của bản thân Sở Ngạn, tựa như khai mở ra một vùng hồi ức trước đây. Nước mắt tựa như có như không vương trên khóe mi, hắn khẽ quỳ xuống, nhớ lại những khoảnh khắc đời trước mình đã từng cầu xin một điều kỳ diệu nào đó cứu lấy y, thanh âm hơi run run -"Nếu như đặt tình yêu của bản thân lên tình yêu của đất nước là ích kỷ thì xin ngài hãy cho phép ta được ích kỷ một lần. Xin ngài hãy mang anh ấy trở về, mang anh ấy trở về bên ta..."-

Tình cảm cuồn cuộn như đan xen trong trái tim, Sở Ngạn gục đầu bên vách tường tựa như tuyệt vọng -"Chiến tranh mang đến bao tàn khốc và bi thương, cũng đã vô tình cướp đi người ta yêu mất rồi... Người duy nhất chấp nhận và yêu thương ta... Chiến tranh do nhân sinh tạo ra, sinh mệnh lại do ý quyết thiên gia, vậy nên trách ai đây"- Sở Ngạn phải công nhận kịch bản của sân khấu Tống Khuynh rất hay, nhưng nhập vai tâm lý cũng rất nặng, để có thể lấy được nước mắt của khán giả không phải điều dễ dàng.

- "Dừng..."- Lúc này Tống Khuynh Lục bất chợt lên tiếng ngăn hắn diễn phân đoạn tiếp theo.

Sở Ngạn vẫn chưa kịp thoát vai đã bị Tống Khuynh Lục đưa cho phân đoạn khác. Đó là cuộc gặp gỡ chính thức lần đầu tiên giữa hai người, sau đó lại một khung cảnh tràn ngập nặng nề khi cả dân làng đều xem bọn họ là quái vật đồng tính mà lời ra tiếng vào.

- "Diễn cùng tôi phân đoạn này"- Y dứt khoát cởi chiếc áo vest bên ngoài đặt lên ghế, gấp nếp tay áo lên chuẩn bị nhập vai, không kịp để hắn thoát khỏi phân đoạn lúc nãy.

Ngay cả đạo diễn Trương cũng bị dọa sợ, Tống Khuynh Lục chưa từng phối hợp diễn với diễn viên thử vai, không nói lời cay nghiệt khiến bọn họ bật khóc là may rồi nói chi là diễn. Hôm nay lại có người khiến đại thiên vương này hứng thú thì tố chất cũng không bình thường đâu.

Tống Khuynh Lục nhìn sâu vào đôi mắt của thiếu niên, trong nháy mắt biểu tình nhu hòa, nhẹ nhàng như mặt hồ nhưng lại đong đầy tính cảm -"Cậu có muốn tôi giúp gì không?"- Bối cảnh vào những 60 khi chiến tranh vừa bắt đầu bùng nổ, cả hai thiếu niên đều xuất phát điểm từ một thôn làng nhỏ nằm ở phía cuối của miền Nam đất nước.

Nhân vật nam đầu tiên Dạ Lưu do Tống Khuynh Lục sắm vai yêu say đắm thiếu niên Phi Hoa do Sở Ngạn thủ vai ngay khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên trong lúc đăng ký tham gia đội thiếu niên tiên phong chống ngoại xâm của đất nước. Phi Hoa làm thành viên trong đội tình báo, Dạ Lưu lại trong đội vận chuyển lương thực, cả hai đáng lẽ không thể gặp nhau lần thứ hai nhưng một lần tình cờ Phi Hoa chạy trốn sự truy sát của quân thù mà được Dạ Lưu cứu giúp.

Lúc này đã mở đầu cho cuộc tình vừa đau vừa thương.

Sở Ngạn nhanh chóng lau khô nước mắt, tiến nhập vào phân đoạn hiện tại -"Nhanh chạy thôi, bọn chúng sắp đến rồi"- Hắn kéo tay Tống Khuynh Lục đúng như theo phân đoạn nhưng hắn có thể cảm nhận lòng bàn tay của người kia bất chợt run lên.

Khoảng nửa giây sau mới phản ứng kịp thời kéo hắn vào lòng mới không làm lệch tiết tấu kịch bản. Đôi mắt đầy nhu hòa ôm chặt lấy hắn, dùng tay ngăn hắn phát ra tiếng, thì thầm tựa như đang thôi miên trấn an Sở Ngạn cũng như đang nhắc nhở mình -"Im lặng, rồi sẽ an toàn thôi"- Hai người họ cứ tựa vào nhau, im lặng đến mức đáng sợ, mỗi cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh như thật sự có kẻ địch trước mắt làm cho cả đạo diễn Trương phải há hốc.

Tuy rằng kỹ thuật biểu diễn của Sở Ngạn chưa phải gọi là tốt nhất nhưng cách hắn bắt nhịp được với Tống Khuynh Lục quả nhiên rất ăn ý. Kể cả biểu cảm, từng đường nét trên khuôn mặt đều khiến đạo diễn Trương thật sự tưởng rằng hai người họ đều đang trong tình thế chiến loạn gay go, một hơi thở mạnh cũng sẵn sàng mất mạng đến nơi.

- "Được rồi"- Tống Khuynh Lục nhìn người trong lòng, kết thúc phân đoạn mà từ từ đứng dậy. Chỉ có Sở Ngạn vẫn chưa thể thoát vai nhanh như vậy được mà ngồi im lặng thất thần vài giây.

Tống Khuynh Lục cúi người xuống, xoa đầu hắn -"Vai diễn này cậu làm rất tốt nhưng tâm lý quá nặng, cậu không..."- Lời y chưa kịp dứt Sở Ngạn đã run run, nắm lấy tay y, lên tiếng khẳng định.

- "Tôi có thể diễn được..."- Sở Ngạn bị ảnh hưởng bởi một phần lửa nghề đang cháy rực trong cơ thể. Niềm đam mê mãnh liệt đến mức khiến cho hắn cũng không thể nào kiểm soát được.

Đạo diễn Trương nhíu mày, không nhịn được hỏi -"Với gương mặt cùng kỹ năng diễn xuất của cậu dù truyền hình hay game show đều là một con đường phát triển rất rực rỡ, tại sao lại chọn kịch?"- Nếu như không phải nhờ danh tiếng cùng sự mới lạ của Tống Khuynh Lục thì có lẽ sân khấu này cũng đã bị bán đi lâu rồi, đa số người trẻ bây giờ đều không thích kịch nữa nên diễn viên trẻ cũng không quyết định đi theo đường lối nghệ thuật sân khấu trước kia.

- "Tôi đã từng thử, nhưng khi đứng trước những diễn viên vô tâm với nghề nghĩ rằng có thể quay lại nhiều lần mà không nghiêm túc khiến tôi không nhịn được tức giận mà bỏ vè"- Thậm chí đến lời thoại còn đợi người nhắc làm lãng phí thời gian của rất nhiều diễn viên khác, bản thân nguyên chủ càng không thích cách đạo diễn dung túng cho người được nhà sản xuất gửi gắm -"Với lại... tôi chỉ thích nghệ thuật sân khấu, không muốn quay phim hay bán cười cho thiên hạ"-

- "Người dẫn dắt cậu là ai?"- Tống Khuynh Lục nghiêng đầu nhìn hắn, có thể nhập vai nhanh, kỹ thuật tốt như thế thì y tin rằng người truyền lửa nghề cho hắn cũng không phải dạng nghiệp dư đâu.

- "Thầy Đại Điền và mẹ Linh Xuân"- Hắn lấy lại cảm xúc mà từ từ đứng dậy, loay hoay tìm khăn giấy lau đi vệt nước mắt đọng lại trên khóe mi do phải diễn lúc nãy.

Đạo diễn Trương vừa nghe được hai cái tên gạo cội liền muốn nhảy dựng lên, thiếu niên nhìn đơn giản này thế mà lại là truyền nhân của 'bậc cha mẹ' trong nghề sao...