- "'Cậu không sợ?"- Hoàng Gia Ý thấy hắn mãi im lặng cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sở Ngạn bất chợt nở nụ cười kỳ quái, dùng ngón tay khuấy khuấy ly nước trên bàn, ánh mắt có muôn vàn thích thú -"Đừng làm ồn, tôi muốn xem Tinh Húc anh ấy mạnh như thế nào"- Thứ này cũng thật thú vị, nếu đem về Minh giới chơi một trận chắc chắn sẽ bớt nhàm chán.
[...] - Đừng tưởng nó không biết Sở Ngạn đang tính làm gì. Dù gì bọn quỷ hồn chết rồi cũng không thể chết lần nữa, mở võ đài sinh tử thì cũng được thôi nhưng quan trọng là hắn chơi được vài ngày sẽ chán, lúc đó nó sẽ là người đi thu dọn tàn cuộc.
Đến năm hiệp nữa Sở Ngạn mới thấy bóng dáng của Chu Tinh Húc. Y không như những võ sĩ khác, không mặc đồ bảo hộ, càng không tỏ vẻ điên cuồng hay gào rống lên lấy khí thế cùng tiền khán giả đang xem. Chỉ nhẹ nhàng, từ tốn như một con báo đang săn mồi, mặc kệ con mồi có nhảy nhót trước mặt bao nhiêu cũng chậm rãi tiến sát không hấp tấp.
Đối thủ hiệp đầu tiên của Chu Tinh Húc là một tên có tóc lỏm chỏm, từ trên xuống dưới xăm đầy những hình ảnh về thánh thần khiến kẻ khác cảm thấy nghẹt thở. Gã còn đeo một tấm vải quanh cổ, qua mũi một cái khuyên, nghênh chiến với Chu Tinh Húc một cách rất hiên ngang.
Mở đầu trận đấu, hàng loạt lời tán thưởng ca tụng được dấy lên khi gã xăm mình tấn công rất nhanh, không để y dành được thế thượng phong, mỗi đợt tấn công đều như vũ bão khiến Chu Tinh Húc chỉ có thể tạm thời tránh né. Tuy rằng lâu lâu sẽ có vài đường xước qua mặt y nhưng chung quy gã kia là người mệt mỏi trước. Mỗi cú đấm đều dùng hết lực nhưng thứ đáp lại chỉ là khoảng không nhàm chán.
Chu Tinh Húc xoay xoay cổ tay, nhân lúc gã đang thở hổn hển mà tấn công vào phần huyệt nhân trung(*) của đối thủ. Trong giây lát khiến gã lỏm chỏm tái mặt, chóng mặt từ từ dựa vào các dây thép. Đối mặt với Chu Tinh Húc, gã chỉ có thể lau đi máu mũi đang chảy ra rồi gằn lên đầy tức giận -"Mày chơi xấu"-
- "Võ đài sinh tử chỉ nói chuyện chết hoặc sống, không có tốt hay xấu"- Chu Tinh Húc nhếch mép, thảnh thơi tựa như một vị thần nhìn xuống kẻ phàm nhân từ nơi cao nhất.
Gã xăm mình mím môi, điên cuồng hướng về Chu Tinh Húc mà đánh tới nhưng lần này gã đã mất bình tĩnh nên lộ ra khuyết điểm rất nhiều. Chu Tinh Húc mặt không biến sắc, chỉ nhẹ nhàng lách người ra phía sau nhắm đến huyệt á môn(*) đánh thẳng vào khiến gã đang điên cuồng ngã xuống mặt đất, mặt trong phút chốc trắng bệch như không còn một giọt máu nào cả, chỉ qua vài phút lại phun ra một ngụm máu rồi ngã ra mặt đất không còn động tĩnh.
Một sấp tiền được quăng lên từ những ông lớn, mỗi sấp đều dày đặc khiến người khác tham lam muốn có được nhưng Chu Tinh Húc không trực tiếp nhặt nó lên mà để cho chủ câu lạc bộ cầm đi. Đây cũng chính là nguyên nhân giúp cho y được bình yên dù có tiết lộ thân phận cho mọi người biết. Nói thẳng ra thì ai dám đụng đến gà chiến cưng của lão đại máu mặt chứ.
Lần này biểu hiện của Chu Tinh Húc càng làm Sở Ngạn bất ngờ hơn. Không ngờ được, y thế mà lại nắm vững được các ***** ** trên cơ thể người mà lợi dụng nó hạ dứt đòn đối thủ. Thậm chí, đánh còn chuẩn xác khiến người ta không kịp trở tay.
Chu Tinh Húc ngồi trong phòng nghỉ ngơi, dùng khăn thấm đi lớp mồ hôi mỏng, rồi lấy điện thoại ra muốn gửi tin thương nhớ hắn. Thật sự lúc này, Chu Tinh Húc chỉ muốn ôm hắn vào lòng mà hôn cho thỏa lòng nỗi nhớ mà thôi. Nhưng biết sao được khi y đã giao dịch với mẹ chứ. Chỉ mong có thể kết thúc trận này sớm để về với hắn thôi.
Sở Ngạn thì không như vậy, hắn nghĩ ra một trò rất hay. Lấy điện thoại bắt lại khoảnh khắc trên khán đài, sau đó híp mắt đầy yêu mị chờ đợi. Đến khi trận đánh thứ hai của y sắp bắt đầu, Sở Ngạn mới gửi những tấm ảnh này cho y. Hắn muốn xem biểu hiện của người yêu như thế nào, hắn rất mong chờ nha.
Quả nhiên, sau khi bức ảnh đấy được gửi đến, Chu Tinh Húc liền làm rơi cả chai nước đang uống một nửa. Đôi mắt y quan sát về hướng có thể nhìn thấy được góc này của sàn đấu, quả nhiên thiếu niên một bộ ngây thơ đang yêu mị nhìn y. Khóe môi của hắn tựa như có như không mà cười.
Cả người Chu Tinh Húc như khựng lại, trong tiếng hô vang của mọi người, con người vốn tự tin như y cũng xuất hiện một tia rạn nứt trên khuôn mặt. Những người bình thường đều không rõ biểu tình của y nhưng các ông lớn thì thấy rất rõ. Có người quan sát Sở Ngạn muốn xem kẻ khiến cho chiến thần phải động lòng là ai... Quả nhiên, là một thiên sứ giáng trần nhưng theo trực giác mách bảo của một kẻ tung hoành chính trị, thương trường nhiều năm thì người này không thể chạm.
Chu Tinh Húc mím môi, cúi gằm mặt, y không muốn ra tay, y không muốn để thiên sứ của mình thấy được cảnh y máu lạnh vô tình. Không muốn để nhục huyết của những kẻ này làm bẩn đi đôi mắt của tiểu hồ ly... Chu Tinh Húc thật sự không muốn một chút nào.
Ngay lúc y đang do dự bước lên võ đài, ánh mắt vẫn hướng về hắn không rời thì y đã thấy đôi môi kia mấp máy một dòng chữ -"Tôi muốn thấy ác quỷ trong anh"- Nếu như người khác điên dại vì chất kích thích thì Chu Tinh Húc lại điên dại vì Sở Ngạn.
Chỉ cần Sở Ngạn muốn thì dù có phải bước đi trong bóng tối, y cũng nguyện không quay đầu.