[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ - Chương 96-97-98: Đế quốc xác sống (10-11-12)





Không gian của Bạch Hổ còn có thể chứa được cả xác sống vẫn còn hoạt động.


Trong cuốn truyện này, chỉ có không gian của Thích Minh Tuyết mới có thể mang theo những vật còn sống, dị năng không gian của những người khác đều không thể đem theo, xác sống cũng là một loài có sinh mệnh, trừ phi là thi thể, nếu không tuyệt đối không thể mang vào.


Còn bây giờ không gian của Bạch Hổ lại có thể mang theo loài vật còn sống…


Cô nên lấy làm vui mừng hay là nên đau buồn đây?


Cái thứ này lại có thể mang theo xác sống, mẹ nó, nghĩ đến sau này nơi cô cất trữ thức ăn ở nơi đã từng để qua xác sống…


Thật là hết mức đau lòng mà!


Thiên Lê đuổi hết những tên xác sống kia xuống bên dưới, sau đó mắt chằm chằm nhìn ngón tay của cô.


Thời Sênh nắm chặt tay lại rồi giấu sau lưng mình.


Đã bỏ nhà ra đi giờ quay về lại còn đòi ăn à?


Ăn cái đầu nhà ngươi!


“A a… muốn…” Thiên Lê vòng ra sau lưng của Thời Sênh, đưa tay kéo tay của cô ra, trực tiếp đút vào miệng, đầu lưỡi lạnh ngắt không ngừng đảo đi đảo lại đầu ngón tay cô.


Thời Sênh rút ta ra ngoài, không thèm để ý đến tên Thiên Lê đang có biểu cảm giống như một chú cún con làm ra vẻ đáng thương, “Mấy ngày hôm nay ngươi đã đi đâu? Không nói ra thì đừng hòng ăn cơm!”


Rõ ràng là vua xác sống đại nhân tương lai không hề hiểu ý nghĩa của những lời Thời Sênh vừa nói, lại quấn lấy Thời Sênh không ngừng chạy vòng quanh.


Thời Sênh: “…” Cô đang nói cái quái gì với tên vua xác sống tương lai không có chỉ số thông minh này vậy? Nói thẳng ra là không có não!


Khi trời sáng, Thời Sênh mới phát hiện sự thay đổi của Thiên Lê.


Sắc thái trên khuôn mặt hắn giờ đã hoàn toàn giống với người bình thường, chỉ có cặp đồng tử thì vẫn cứng đờ như vậy, lúc không nhìn Thời Sênh thì tử khí ùn ùn âm u, nhìn vào sẽ thấy vô cùng đáng sợ.


Thời Sênh phát hiện Thiên Lê và Bạch Hổ không có cách nào sống hòa bình với nhau được, chính là cái kiểu, anh nhìn tôi thấy không thuận mắt thì tôi nhìn anh cũng thấy chướng mắt.


Trong thôn này tìm thấy một chiếc xe cũ nát, Thời Sênh chao chao đảo đảo lái xe trên đường. Thiên Lê nghe cô nói chuyện cũng có thể nói được vài từ đơn giản, chỉ số thông minh rõ ràng là đã cao hơn rất nhiều so với trước đây.


Hắn mất tích mấy ngày hôm trước có lẽ là đi thăng cấp rồi.


Cũng không biết cái thứ này bây giờ đang ở cấp nào nữa?


Cô vẫn phải đi đến thành phố B, thành phố B là căn cứ lớn nhất khu vực gần đây, loại đồ vật như máy bay trực thăng có lẽ đã bị tập trung lại khi mạt thế bắt đầu, chỉ ở đó mới có thể tìm thấy máy bay trực thăng, sau đó đến thủ đô – tìm mẹ.


Nếu như là đi bộ trên đất liền, với tình hình như bây giờ, cô thật sự không biết phải đi mất bao nhiêu năm bao nhiêu tháng nữa?





Trên đường cái đầy vết rạn nứt trong thôn, những chiếc xe bị vứt bỏ lại càng ngày càng nhiều, trên mặt đất la liệt những cánh tay chân đứt đoạn, quyện chung với bùn nhão và máu tươi, trong làn không khí tỏa ra một mùi khiến người ta cảm thấy buồn nôn ghê sợ.


Thời Sênh lái xe đến đây thì không còn cách nào đi tiếp được nữa.


Thu dọn đồ đạc sắp xếp hết vào trong không gian của Bạch Hổ, Thời Sênh dẫn theo Thiên Lê xuống xe, tiếp tục đi về phía trước.


Đằng trước bị tắc thành một hàng dài rồng rắn, Thời Sênh mất một lúc mới đi qua được, nhưng mà…


Trời đất quỷ thần ơi, trước mặt cô toàn bộ đều là xác sống.


Phía đó còn có vài người đang ra sức gϊếŧ lũ xác sống, bọn họ bị tắc nghẽn ở một chỗ, ngoài chém gϊếŧ ra thì chỉ có thể đành chịu để xác sống phân thây mình.

Những người đó hình như đã để ý thấy Thời Sênh, âm thanh lờ mờ không rõ ràng vọng đến, họ liên tục gào lên thêm vài lần, Thời Sênh mới nghe ra bọn họ gào cái gì.


“Mau chạy đi…”


Cô còn tưởng bọn họ sẽ gọi cô đến để cứu họ chứ?


Có lẽ trông thấy Thời Sênh vẫn không hề động đậy, người bên đó lại gào lên vài lần, tiếng gào đã thu hút bọn xác sống, trái lại không hề có tên xác sống nào chú ý đến đồ ăn ở bên này.


Số lượng xác sống bên đó quá nhiều, trừ phi Thiên Lê ra mặt đuổi hết chúng đi, nếu không những người đó chắc chắn không thể chạy thoát nổi.


“Ở chỗ này đợi ta.” Thời Sênh đặt Bạch Hổ vào lòng của Thiên Lê, quay người bước về phía đám người kia.


Bị xác chết bao vây tấn công, dị năng của bọn họ đã sắp bị dùng cạn rồi, thứ đang chờ đợi bọn họ có lẽ chính là cái chết, lúc trông thấy có người xuất hiện, bọn họ ai nấy đều vô vùng vui sướng.

Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, hóa ra người đang đi đến chỉ là một cô gái nhỏ và một thanh niên trẻ tuổi, hi vọng vừa mới trỗi dậy lại một lần nữa bị dập tắt, không ai có thể cứu nổi bọn họ nữa rồi.


“A!”


Một người vừa bị một tên xác sống chộp lấy, kéo vào trong đám xác sống, người đó hét lên hai tiếng chói tai sau đó không còn sống nữa. Trong lúc bị làm cho kinh sợ vì sự thay đổi bất ngờ này, lại có thêm hai người nữa bị léo vào trong đám xác sống đó.


Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã bị tổn thất mất ba người.


“Bùm!”


Một vòng sáng màu tím bỗng nổ tung trước mặt bọn họ, theo luồng không khí quét qua, đám xác sống trước mặt họ đều bị hất ngược lại thành một đống, còn vị trí phát nổ thì xuất hiện một cái hố lớn, những tên xác sống đứng ở mép hố đều một lượt lăn lông lốc rồi rơi lả tả xuống bên dưới, xung quanh hố vẫn còn vang lên tiếng nổ lép bép của sấm sét.

Đây là…


Dị năng hệ lôi?


Từ bao giờ mà dị năng hệ lôi lại lợi hại đến mức này vậy? Cái hố to như thế này phải dùng đến biết bao nhiêu dị năng mới có thể tạo ra được?


Trong lúc bọn họ vẫn còn đang ngờ vực không tin vào mắt mình, lại một quả cầu màu tím từ trên trời rơi xuống, đáp xuống vị trí cách bọn họ không xa, một tiếng “bùm” lại vang lên, đám xác sống vừa nãy còn đang đứng trước mặt họ đều bị làm cho nổ tung.


“Nằm xuống!”


Động tác của họ coi như khá nhanh, thế nhưng vẫn cảm nhận được một thứ nội lực mạnh mẽ làm cơ thể bọn họ rung chuyển, lục phủ ngũ tạng đều bị làm cho rung đến ngứa ran.


“Ồ, phản ứng cũng nhanh đấy!” Một giọng nói trong trẻo, dịu dàng phát ra từ phía trên đỉnh đầu họ.


Trong đám người đó có một người đàn ông ngẩng đầu lên, người anh ta nhìn thấy chính là cô gái nhỏ lúc nãy, trong tay cô là một quả cầu nhỏ màu tím, bên trong quả cầu nhỏ có tia chớp đang liên tục lóe lên tia sáng, trông như một quả cầu pha lên tím, vô cùng đẹp mắt.

Vụ nổ ban nãy chỉ là trò chơi?



“Cảm giác tiếp xúc thân mật với xác sống dễ chịu lắm phải không? Có cần cùng với xác sống yêu thương lẫn nhau? Tiện thể sinh em bé?”


Sinh em bé? Đùa cái kiểu gì vậy?


Ba người còn sống sót dìu nhau đứng dậy, “Thứ cô ném là gì vậy?”


Nhiều xác sống như vậy mà cũng lấp được hết sao?


“Thiên lôi.”


Ba người bọn họ nghệt mặt ra, thiên lôi? Đó là cái gì? Cô gái này đang mắc bệnh ảo tưởng phải không?


Hệ thống lúc này cũng hoàn toàn nghệt ra thẫn thờ, ở vị diện trước, lúc cô độ kiếp, nó hoàn toàn không hề biết làm thế nào mà cô có thể thành công được.


Cô ấy lại còn giữ lại số sấm sét này? Vật chất của quả cầu mang theo sấm sét đó hoàn toàn không thể nào phân tích ra là thứ gì.


Ký chủ muốn thăng thiên à?


Nhưng từ giây phút đó, nó đã khẳng định được một chuyện, ký chủ có không gian, hơn nữa còn là cấp rất cao, chính là kiểu không gian ràng buộc với linh hồn.

[Ký chủ, cô đã mang về bao nhiêu vậy?]


“Không nhiều, cũng chỉ chừng vạn cái thôi.” Lần này, Thời Sênh trái lại không hề giấu giếm, cái Hệ thống đần độn đó e rằng đã đoán ra việc cô có không gian rồi cũng nên.


Nếu đến mức này rồi còn không đoán được ra, vậy thì cô chắc chắc sẽ nghi ngờ chỉ số thông minh của nó.


Một vạn…


Vẫn còn không nhiều?


Sao cô không đi phá cả dải ngân hà luôn đi?


[… Số sấm sét này là của thế giới khác, cô sử dụng bừa bãi như vậy sẽ phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của vị diện này.] Hệ thống cố gắng giữ bình tĩnh nói.


Số sấm sét này là dùng cho việc độ kiếp, độ kiếp đó. Nó bao hàm sức mạnh của thiên đạo, trong một hành tinh sẽ không cho phép sức mạnh thiên đạo của hành tinh khác tồn tại. Đây giống như cách phân chia địa bàn của loài sư tử, ngươi đột nhiên chạy vào địa bàn của người khác, bọn họ sẽ tha cho ngươi sao?

Dùng một hai lần có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng khi nhiều lần sử dụng rồi thì sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, nặng thì bị gϊếŧ bỏ, còn nhẹ thì bị đuổi khỏi vị diện này.


“Ồ, vậy ta sẽ không dùng nhiều nữa.” Thời Sênh chững chạc đàng hoàng trả lời.


[…] Không phải là bảo cô dùng ít đi đâu.


Nhóm ba người kia không biết tại sao cô gái trẻ này cứ nói mãi nói mãi đến mức cảm thấy hồ đồ, ngơ ngác nhìn nhau mất mấy lần.


Cô gái này không chỉ bị mắc chứng hoang tưởng mà còn bị ngớ ngẩn sao?


Nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật về sức mạnh của cô ấy, cứ nhìn cái hố kia mà xem.


Ba người mà Thời Sênh cứu đều là học sinh, bọn họ đang trên đường tới khu an toàn ở thành phố B, nhưng đang đi thì gặp phải xác sống, ai biết chạy tới đây thì bị chặn cả trước lẫn sau, bị hai bên vây lại tấn công, hoàn toàn không có cách nào để trốn được.

Trong ba người này, người dẫn đầu tên là Thanh Ngọc, nhìn rất đẹp trai, một người cao gầy khác tên Lâm Phong, ngoại hiệu “Kẻ Điên”, tên cuối cùng rất béo, gọi là Tiểu Bàn.


“Ở đằng trước còn nhiều xác sống không?” Thời Sênh chỉ chọn những gì mình muốn nghe, còn lại lờ hết đi.


Thanh Ngọc gật đầu: “Nếu không sao bọn tôi lại phải quay về đây chứ?”


Không hiểu tại sao mà đường đi phía trước cực kỳ nhiều xác sống.


“Đây là hướng đi thành phố B à?” Không có hướng dẫn cũng không có bản đồ, cô còn đang nghi ngờ có phải mình đi nhầm đường rồi không, nếu không tại sao cứ đi mãi mà chẳng thấy tới nơi.


“Có lẽ thế.” Thanh Ngọc đáp rất không chắc chắn.


Thời Sênh: “…” Cứu phải đúng lũ ăn hại.


Phải, cô cứu họ chỉ để hỏi đường.


#mạch não của Ký chủ thật sự quá kỳ diệu rồi#

Thanh Ngọc bị Thời Sênh nhìn bằng ánh mắt như nhìn phế vật thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn nói gì sai sao? Trên người cô gái này có mấy quả cầu có thể so được với bom, hắn không dám trêu chọc cô đâu.


Thời Sênh xoay người đi luôn.


Thanh Ngọc và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, gọi cô lại: “Cô gái, cô gái, chúng tôi cũng tới thành phố B, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”


Cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, còn có vũ khí có lực sát thương khủng khiếp như thế, đi cùng cô chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.


“Tôi không làm bảo tiêu miễn phí cho người khác.” Thời Sênh đáp.


Tổ ba người: “…”


Cô gái này sao tự tin quá đáng thế?


Được rồi, người ta có bản lĩnh để tự tin mà.


Ba người hơi thất vọng nhưng cũng không lèo nhèo, họ quay lại đi thu thập thi thể của đồng bạn đã chết.

“Vốn còn tưởng có thể cùng nhau tới khu an toàn.” Thanh Ngọc nhìn nấm mồ sơ sài, biểu tình buồn bã. Những người này đều là bạn học của hắn, trước khi mạt thế tuy không thân lắm nhưng sang gian đoạn này rồi, đồng hành với nhau suốt chặng đường dài, tình cảm không phải không có.


“Lão đại.” Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Thanh Ngọc, an ủi: “Chúng ta còn phải tiếp tục đi, cậu đừng khổ sở nữa.”


“Mạt thế quá tàn nhẫn.” Tiểu Bàn khóc đến rối tinh rối mù. “Tớ rất thèm thịt kho tàu, vịt nướng…”


“Mẹ kiếp, lúc này mà cậu còn thèm ăn được, có tiền đồ tí đi.” Lâm Phong giơ tay đánh lên gáy Tiểu Bàn một cái.


“Đời này sợ là không còn cơ hội để ăn nữa…” Tiểu Bàn thật hiếm khi không cãi nhau với Lâm Phong, lúc này biểu tình ảm đạm, thất thần hẳn.


Thần sắc Lâm Phong cũng biến đổi, lẩm bẩm một tiếng: “Sẽ có cơ hội.”

Cũng không biết hắn đang nói cho mình hay hay nói cho Thanh Ngọc và Tiểu Bàn nghe nữa.


Ba người điều chỉnh tâm trạng, tạm biệt bạn học nằm lại nơi này, dù thế nào họ vẫn phải sống tiếp, vì chính mình, vì người nhà, cũng vì những người trên đường đã vì bảo hộ tính mạng cho họ mà chết đi.





Ba người tưởng Thời Sênh đã đi rồi, ai ngờ cô vẫn còn đang ở chỗ chiếc xe ở đằng xa, không biết đang nói cái gì, nhìn qua có vẻ rất bực dọc.


Trước mặt cô là một thiếu niên, trong tay hắn ôm một con mèo trắng, con mèo nhe răng trợn mắt kêu, không ngừng duỗi móng vuốt ra cào hắn, nhưng hắn vẫn ôm nó rất chặt.


Thời Sênh vươn tay ra định ôm con mèo thì thiếu niên lại lùi về sau vài bước, sau đó ném con mèo ra, nhìn cô đầy vẻ vô tội.


Sau đó, bọn họ thấy Thời Sênh chỉ chỉ vào thiếu niên vài giây, hình như đang rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn căm giận đi nhặt con mèo kia về.

Thời Sênh tìm được ở gần đây một chiếc xe có thể đi, nhưng xăng không còn nhiều lắm. Cô nhìn chiếc xe đầy đất bùn mà có chút phát sầu, sao mấy lần trước đổi xe cô lại không nghĩ ra lấy xăng mang theo nhỉ?


#Ký chủ vạn năng cuối cùng cũng có thứ không có, bản Hệ thống rất vui mừng, xem ra cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả#


Thời Sênh vòng quanh chiếc xe một vòng, cô nhìn nhìn Thiên Lê, hắn đang bận trừng mắt to mắt nhỏ với Bạch Hổ, hai bên đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trông cậy vào một con mèo cùng với một xác sống thì đúng là dở người rồi.


Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy ba người Thanh Ngọc thì con ngươi khẽ đảo, vẫy vẫy tay với họ.


Ba người tung ta tung tăng chạy tới.


“Tôi đưa các anh tới thành phố B.” Bọn họ còn chưa cất lời, Thời Sênh đã nói ngay. “Nhưng trên đường đi, các anh phải phụ trách sinh hoạt hằng ngày.”

Cô không thích ở gần người khác, nhưng sau này cô còn phải giữ gìn hòa bình thế giới, việc này không thể một mình hoàn thành được, ba người này xem ra tâm tính cũng không tồi, không bởi vì mạt thế mà mất đi bản chất thiện lương của mình.


Ba người kia hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiểu đệ dự bị, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng, bắt đầu thi nhau làm việc.


Ba người bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu gặp phải xác sống thì chỉ có thể chờ chết mà thôi. Trong mắt họ, Thời Sênh chính là kho đạn sống, lực sát thương của cô chính là đảm bảo tốt nhất cho họ.


Bởi vì nhiều người nên Thời Sênh từ bỏ chiếc xe đã chọn trước đó, đổi sang một chiếc xe việt dã.


Nhưng vì chiếc xe việt dã bị mấy cái xe khác ngăn chặn, trước tiên phải rửa xe thật sạch rồi mới đi được.

Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rửa sạch xe thì chiếc xe việt dã đột nhiên biến mất, cả ba người bị dọa nhảy dựng, lộ ra biểu tình như nhìn thấy quỷ.


“Toe… toe…”


Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe.


Ba người vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc xe việt dã kia không biết xuất hiện ở đằng trước từ lúc nào, không thấy thiếu niên kia đâu, còn Thời Sênh đang đứng cạnh cửa sổ buồng lái, tay thò vào ấn còi.


“Lão đại… cô ấy có dị năng không gian?” Lâm Phong nuốt nuốt nước miếng.


“Vừa rồi cô ấy không ở đây mà.” Thanh Ngọc cau mày lắc đầu, trước khi xe biến mất hắn vẫn thấy cô ở bên kia, cô cũng chưa từng rời đi.


Mà thiếu niên kia cũng luôn đứng cạnh cô.


“Các người có đi hay không?” Thời Sênh không kiên nhẫn, bấm còi ầm ĩ, gào lên với họ.


Lúc này ba người mới lấy lại tinh thần, cất bước chạy tới trước mặt cô, nhanh nhẹn trèo lên xe.

Thiếu niên ngồi ở bên ghế phụ nhìn rất đẹp trai, bọn họ luôn cảm thấy lạ là tại sao thiếu niên này lại sạch sẽ một cách kỳ cục. Hiện tại trời đã lạnh nhưng hắn chỉ mặt một cái áo phông trắng ngắn tay và quần thể thao, đi giầy thể thao, đúng kiểu trang phục bình thường của học sinh.


“Này, cô có dị năng không gian à?” Xe vững vàng chuyển bánh, Lâm Phong không nhịn được hỏi.


“Không.”


Lâm Phong nhìn Thanh Ngọc, Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, Lâm Phong liền câm miệng không hỏi nhiều nữa.


Thời Sênh quan sát họ vài lần qua kính chiếu hậu, bọn họ chỉ an tĩnh ngồi đó, không có giao lưu thừa thãi nào, biểu tình rất bình thản.


“Bạch Hổ mới có dị năng không gian, à, chính là con mèo này.” Thời Sênh nói.


Hiển nhiên, ba người này không ngờ Thời Sênh sẽ chủ động lên tiếng, sau khi kinh ngạc thì mới nhìn về phía con mèo trắng đang ghé vào bên cạnh Thời Sênh bằng ánh mắt quỷ dị.

WTF? Con mèo này có dị năng không gian thật á?


Một con vật mà lại có được dị năng quý hiếm như thế?


Thế giới quan của họ như được đổi mới hoàn toàn.


Dọc đường đi, ba người Thanh Ngọc hoàn toàn bị chấn động bởi Thời Sênh, ngoại trừ mấy quả cầu nhỏ màu tím kia, cô còn có một thanh thiết kiếm nữa.


Thiết kiếm kia chém xác sống chẳng khác nào thái củ cải cả.


Chấn động mãi rồi cũng chấn động thành thói quen luôn.


Điều duy nhất làm cho bọn họ khó hiểu chính là thiếu niên kia dường như chẳng làm gì cả, ăn gì cũng bày tỏ thái độ ghét bỏ như thể thứ hắn ăn không phải đồ trân quý gì mà là thứ làm người ta ghê tởm, buồn nôn vậy.


Mỗi lần nhìn cái biểu tình đó của hắn, ba người kia liền có loại xúc động muốn đánh hắn một trận.


Ở mạt thế, đồ ăn là quý giá nhất, bao nhiêu người bị đói chết, bao nhiêu người vì không có đồ ăn mà đi gϊếŧ người, mất đi lương tri, nhân tính.

Nhưng bọn họ cũng phát hiện ra, người này chỉ số thông minh không cao, vậy nên bọn họ đành phải kiềm chế xúc động kia lại.


Cũng may, bọn họ đi cùng nhau không lâu lắm, thành phố B cách họ không quá xa, đi khoảng ba ngày thì đã thấy được cổng lớn của khu an toàn ở thành phố B.


Lúc này, mạt thế đã bước sang ngày thứ 56, khu an toàn sớm đã có hệ thống quản lý rất trật tự.


“Các anh rời đi hay là đi theo tôi?”


Thời Sênh vừa cho Bạch Hổ thu đồ vật vào vừa hỏi ba người kia.


Mấy ngày nay cô đã quan sát qua, ba người này quả thật không tệ, ngay cả khi thấy cô có không ít đồ ăn, bọn họ ngoại trừ thèm nhỏ dãi ra thì cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào không hay ho.


Nhưng có ở lại hay không thì phải để bọn họ tự mình lựa chọn.


“Cố tiểu thư nói vậy là có ý gì?” Thanh Ngọc nghe được Thời Sênh hỏi câu đó, trong lòng kinh hoảng không thôi.

“Tôi cần mọi người giúp tôi làm vài việc, nếu mọi người tự nguyện ở lại thì chúng ta sẽ là người một nhà, có lẽ sau này…” Thời Sênh dừng lại, không nói gì nữa.


Cô liếc nhìn Thiên Lê, hắn quay đầu lại nhệch miệng nói với cô: “Đói…”


Thời Sênh: “…”


Đói ông nội ngươi ấy mà đói, đại gia ngươi ngoại trừ ăn ăn ăn ra thì còn biết làm gì khác không hả?



Thanh Ngọc và hai người kia bàn bạc trong chốc lát rồi đều tỏ vẻ muốn ở lại. Mấy ngày nay ở chung, bọn họ thật sự tâm phục, khẩu phục cô.


Một cô gái trẻ mà khi gặp chuyện còn bình tĩnh hơn cả bọn họ.


Huống chi, bọn họ là do cô cứu về, nếu đòi báo đáp ơn cứu mạng, họ cũng sẽ không từ chối.


“Lão đại, nếu đã là người một nhà, vậy cô có thể nói cho chúng tôi biết thanh kiếm kia của cô rốt cuộc là gì không?” Lâm Phong lập tức sửa lại cách xưng hô, còn không biết xấu hổ mà hỏi vấn đề hắn luôn thắc mắc trong lòng.

Nói thanh thiết kiếm kia chém sắt như chém bùn cũng không phải nói quá.


“Kiếm Chính Nghĩa.” Thời Sênh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc. “Muốn cứu thế giới thì phải dựa vào nó.”


Lâm Phong: “…” Còn nói đứng đắn như thế làm hắn suýt chút nữa thì tin rồi.


Cô như thế thật sự có thể làm nhân vật trung tâm sao?


Thời Sênh nói cho ba người họ vài quy củ, làm người của cô thì phải theo quy củ của cô.


Nhưng mấy quy củ này đối với bọn Thanh Ngọc thì quả thực quá dễ dàng rồi.


Có thể kết luận lại thành bốn chữ: Nghe-lời-cô-nói!


“Xuống xe.” Thời Sênh ôm Bạch Hổ xuống xe trước, Thiên Lê thấy cô xuống liền lập tức xuống theo.


Có rất nhiều người đang xếp hàng chờ tiến vào khu an toàn, đám người Thời Sênh ở tít đằng sau, nghển cổ mà nhìn về cửa khu an toàn.


Người nào người nấy ở đây đều lộ ra vẻ đề phòng hoặc dò xét một cách tham lam, nhiều nhất là những người với vẻ mặt tuyệt vọng.

Đây là loại người thường thấy nhất sau mạt thế, những người này dù có vào được khu an toàn cũng không sống được bao lâu.


“Thế này thì phải đợi tới bao giờ chứ?” Tiểu Bàn từ phía trước quay về. “Đội ngũ phía trước rất dài, đợi bốn năm ngày có khi cũng không vào được.”


“Không có đường chuẩn bị cho dị năng giả sao?” Thời Sênh khẽ nhíu mày, dù là khu an toàn nào cũng phải có lối đi riêng cho dị năng giả mới đúng chứ?


“A! Tôi quên xem cái đó, chờ một chút.” Tiểu Bàn nói xong lại chạy về phía khu an toàn.


Thời Sênh: “…” Cô giữ ba người này lại rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác không thế?


Khu an toàn ở thành phố B rất lớn nên tất nhiên sẽ có lối đi riêng dành cho dị năng giả, ba đàn em cô mới thu nhận đều là dị năng giả, Thời Sênh không muốn bại lộ dị năng kỳ dị của mình, cho nên cô và Thiên Lê đồng ý cho người ta kiểm tra khắp người một lần, xác định không có vấn đề gì, sau khi chịu cách ly 24 giờ liền được thông qua.

Tới tận lúc này, ba người kia mới phát hiện lão đại nhà mình chưa dùng dị năng bao giờ.


Trước đó cô quá bạo lực, chém xác sống cũng không cần dùng dị năng, vì vậy bọn họ cũng quên tìm hiểu luôn.


Thế nên, ba người càng kiên định muốn đi theo Thời Sênh.


Lúc Thời Sênh ở trong phòng cách ly, ba đàn em của cô đã tìm được một chỗ tốt để ở, cũng thăm dò hết các ngóc ngách của khu an toàn này.


Hiện tại, giao dịch trong khu an toàn chủ yếu là dùng tinh hạch, dọc đường đi học đã chém được không ít xác sống, cho nên Thanh Ngọc cũng thuê được một căn nhà có ba phòng ngủ.


Thời Sênh phát hiện, ngoại trừ tên Tiểu Bàn tham ăn kia ra, Thanh Ngọc và Lâm Phong đều rất được việc.





“Lão đại, chúng ta có nên đi đăng kí lập một binh đoàn đánh thuê không?” Lâm Phong hỏi đầy vẻ hứng thú. “Nhiệm vụ mà binh đoàn đánh thuê nhận được thường cao cấp hơn nhiệm vụ mà dị năng giả bình thường hay nhận, với năng lực của lão đại, tôi nghĩ ngay cả nhiệm vụ cấp S cũng không thành vấn đề gì.”

“Chuyện tôi bảo anh thăm dò đã có kết quả chưa?” Thời Sênh không thèm để ý tới Lâm Phong, ngược lại nhìn Thanh Ngọc hỏi.


Thanh Ngọc gật đầu: “Đã hỏi rồi, Tích Minh Tuyết là dị năng giả hai hệ, là đội phó của binh đoàn Cơn Lốc, thanh danh của cô ta ở khu an toàn này rất tốt.”


“Hai hệ ư?” Thời Sênh cảm thấy có chút không đúng, trong cốt truyện, Thích Minh Tuyết chỉ có hệ băng thôi mà…


“Ừm, cô ta vốn có dị năng hệ băng, sau lại thức tỉnh thêm hệ trị liệu nữa. Dị năng này còn quý giá hơn cả hệ không gian, người thường nếu bị xác sống cắn, chỉ cần có dị năng giả hệ trị liệu cứu kịp thời thì sẽ không biến thành xác sống.” Nói tới chỗ này, trên gương mặt Thanh Ngọc hiện ra vài phần ngưỡng mộ.


Nếu có thể có nhiều dị năng giả hệ trị liệu thì sẽ không có nhiều người bị xác sống cắn rồi biến thành xác sống như thế.

Thời Sênh nhìn biểu tình trên mặt Thanh Ngọc thì thở dài một tiếng, thằng nhóc này cần phải tẩy não nữa mới được, miễn sau này khi làm việc cho cô lại nhân từ, nương tay.


Thời Sênh đã hiểu cái dị năng trị liệu kia của Thích Minh Tuyết là cái gì rồi.


Trong không gian của cô ta có một con suối nhỏ, nước suối đó có khả năng chữa khỏi thương thế.


Nhưng ở trong cốt truyện, cô ta không hề công khai vấn đề này, sao bây giờ lại…


“Lão đại, cô hỏi thăm cô ta làm gì vậy?” Lâm Phong khó hiểu. “Hiện tại cô ta là người có tiếng ở trong khu an toàn này, nghe nói di năng của cô ta đã lên tới cấp ba rồi.”


“A, tôi chuẩn bị cho cô ta chút chuyện vui ấy mà.” Thời Sênh híp mắt, cong môi cười.


Nụ cười thâm trầm làm cho ba người kia không khỏi lạnh hết cả sống lưng.


Thích Minh Tuyết kia sao lại chọc tới lão đại nhà họ rồi?

“Đói bụng.” Thiên Lê cọ cọ vào Thời Sênh, cầm tay cô đưa về phía miệng mình.


Đối với cảnh tượng này, lúc ba người kia thấy lần đầu tiên liền cảm thấy vỡ mộng.


Một thiếu niên xinh đẹp thế kia…


Kết quả…


Lại là một tên ngốc.


Thời Sênh mang Thiên Lê về phòng mình, gần như hao hết dị năng mới làm Thiên Lê ăn lưng lửng bụng, hắn ôm cô, cọ cọ vào gương mặt cô, sau đó buông cô ra và đi tới góc phòng chỗ có cửa sổ ngồi.


Thời Sênh thở dài, xách hắn lên giường. “Không cần phải gác đêm.”


“Ôm…”


Thời Sênh: “…”