[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ - Chương 87-88-89: Đế quốc xác sống (1-2-3)





“Cô ấy sốt rồi, chúng ta không thể mang cô ấy đi, trước đó người ta đã nói là khi có hiện tượng sốt sẽ biến thành xác sống. Nếu chúng ta đưa cô ấy đi, ngộ nhớ cố ất biến thành xác sống thì phải làm sao?”


“Nhưng nó là con gái của chúng ta…”


“Dì à, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, mau đi thôi.”


“Hả, được, mau đi thôi.”


Thời Sênh mơ mơ màng màng nghe được mấy câu nói đó, đầu óc nặng trịch rất khó chịu, cô muốn mở mắt ra nhưng lại thấy mọi thứ nhanh chóng biến thành màu tối đen.


Cũng không biết là đã bao lâu, âm thanh nặng nề vang lên bên tai cô, từ xa tới gần… rồi một mùi tanh tưởi, hôi thối từ đâu xộc tận lên mũi.


“Meo!”


Một tiếng mèo kêu chói tai làm Thời Sênh tỉnh dậy, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, một bóng đen bỗng nhào về phía cô, những móng tay sắc nhợn đang bấu chặt vai cô. Lợi dụng ánh sáng yếu ớt, Thời Sênh nhìn thấy một khuôn mặt mặt xanh đen, một bên mặt đã bị hủy hoại, một con mắt bị lồi ra ngoài, cái miệng rộng với đầy máu me, những chiếc răng nhọn hoắt đang cố xông tới ngoạm vào cổ cô.


Mẹ nó, là xác sống chết tiệt!


Vừa đến đã hung hãn như thế rồi, hay ho lắm sao?


Bản tiểu thư sẽ bị bóng ma tâm lý mất!


Thời Sênh vớ lấy chiếc gối trên giường chèn vào miệng xác sống, cơ thể cô không có chút sức lực, miệng xác sống đã tiến đến sát trước mặt, có thứ gì đó như chất lỏng lạnh buốt rơi lên mặt cô, mùi vị cực kỳ kinh khủng.


Mẹ kiếp, đang muốn thử thách sự chịu đựng của bản cô nương sao?


“Ô ô!”


Ô ô ông nội nhà ngươi ấy!


Thời Sênh động đậy chân rồi đạp thẳng vào bụng xác sống, xác sống bị đạp ngã sang một bên, thứ nước lạnh như đá kia nhanh chóng rơi vào miệng Thời Sênh, cũng không có mùi vị gì kỳ lạ, nhưng rất lạnh, dường như muốn đóng băng cả người cô lại vậy.


Cảm giác này cũng rất nhanh, nhanh đến mức Thời Sênh cũng chẳng có thời gian để phản ứng lại.


Xác sống lại leo lên rồi giơ móng vuốt ra như không muốn bỏ phí một con mồi. Thời Sênh chẳng kịp nghĩ xem vừa rồi mình ăn phải thứ gì, vội lật người, lăn sang một bên khác, xác sống bổ nhào lên giường, dựa vào bản năng bò về phía Thời Sênh.


Mình mẩy Thời Sênh run lẩy bẩy, tốc độ trèo của nó nhanh quá, cô hướng mắt nhìn quét qua cả hai bên, bên trái có một ngăn tủ không quá to, có xông qua đó, xách nó lên rồi liên tục đập xuống đầu xác sống kia.


Cổ họng xác sống phát ra âm thanh “Ô, ô”, Thời Sênh cứ đập một cái nó lại kêu lên một tiếng “Ô”, như thể cổ vũ cho cô vậy.


Xác sống ngu ngốc này!


Thời Sênh vứt cái tủ xuống, thấy xác sống nằm trên giường không còn động tĩnh gì mới vung vung tay vì thấy hơi tê, cơ thể này quá yếu đuối!


Thở dài một tiếng, Thời Sênh xoa xoa cái bụng đói đang kêu sùng sục của mình, đến cốt truyện cũng không thèm đọc, lập tức phi sang phòng bên cạnh – tìm đồ ăn.


Không ăn gì, bản cô nương sẽ đói chết mất!


Vừa mở cửa lớn ra, trên đất lại là đám xác sống mang theo cả mùi máu tanh, đứng từ phía cô có thể nhìn thấy một xác sống đang muốn bò tới phía bên này, Thời Sênh vội vàng đóng cửa lại, âm thanh lớn làm đám xác sống bên ngoài lập tức vây chặt cánh cửa.


Thời Sênh lục qua lục lại cái tủ cũng chỉ tìm được hai túi bánh quy, sau khi miễn cưỡng ăn cho no cái bụng mới bắt đầu chỉnh sửa lại kịch bản và ký ức của thân thể này.


Đây là một quyển nữ phụ phản kháng trong truyện mạt thế.


*Mạt thế: thể loại truyện về thời kỳ tận thế


Thích Minh Tuyết là nữ phụ trong truyện, không sống qua được 50 chương đã bị chết, nhưng Thích Minh Tuyết lại bị người khác xuyên vào, người xuyên vào là một đọc giả đọc truyện này, do đó nữ phụ liền trở thành nữ chính.

Mà thân thể hiện tại của cô chính là nguyên nữ chủ, Cố Nam.


Thích Minh Tuyết cậy mình đã xem qua toàn bộ nội dung truyện, nắm giữ vô số tiên cơ, trước khi mạt thế bắt đầu đã cướp đi bàn tay vàng của nữ chính, cướp tài nguyên của nữ chính, cướp người đàn ông của nữ chính, nói tóm lại là cướp hết mọi thứ không còn dấu tích.


Có lẽ vì tác giả muốn cho nữ chính trâu bò một chút nên cho cô ta những thứ tốt nhất, kết quả là nữ chính nhìn thấy đồ gì tốt cũng đều muốn có, cuối cùng liền biến chất.


Không có bàn tay vàng, nguyên chủ không còn hào quang của nữ chính nữa, trên đường đi tới khu an toàn ở thành phố B đã bị vài người cưỡng bức, mặc dù đến được khu an toàn nhưng sống ở đó cũng chẳng phải dễ.


Sau khi vào khu an toàn ở thành phố B, nguyên chủ lại chuyển đến căn cứ ở thủ đô, phải trải qua một cuộc sống vô cùng nhơ nhớp, khổ cực, chẳng bao lâu sau bị giày vò đến chết.

Thích Minh Tuyết tung hoành ngang dọc, hô mưa gọi gió, cuối cùng cũng tự kiến tạo được một căn cứ, trở thành bá chủ một phương, thống lĩnh loài người đánh bại xác sống, đi lên đỉnh cao cuộc đời.


Trước khi chết, nguyên chủ gặp được Thích Minh Tuyết, qua những gì Thích Minh Tuyết để nên đã biết được mọi chuyện.


Cô không can tâm!


Cô ta dựa vào cái gì mà cướp mọi thứ của cô chứ?


Cô ta chẳng qua chỉ là người ngoài đến, chỉ dựa vào những thông tin biết trước mà cô ta thể cướp lấy mọi thứ của cô.


Cô phải báo thù, cô phải sống tốt hơn Thích Minh Tuyết trong thời mạt thế.


Thời Sênh tiếp nhận toàn bộ cốt truyện, ngay lập tức ngốc ra tại chỗ. Hiện tại cô đến thì đã hơi muộn, thời đại mạt thế đã bắt đầu được 3 ngày rồi.


Thích Minh Tuyết đã cướp tất cả những thứ muốn cướp rồi, bàn tay vàng là một hạt minh châu, là do bà nội của nguyên chủ cho cô, nghe nói là vật di truyền của tổ tiên truyền lại.

Bàn tay vàng đó chính là tiêu chuẩn trong truyện mạt thế, không gian, sủng vật, linh tuyền.


Thích Minh Tuyết còn là chị họ của nguyên chủ, là con gái của em gái của mẹ nguyên chủ, là con một. Tại nhà họ Cố, nguyên chủ còn không được chiều chuộng bằng một người đằng ngoại tới ở nhờ.


Trong Cố gia, Cố Nam giống như một người ngoài, đừng nói là yêu thương, bà Cố thậm chí còn nhìn cô như một kẻ thù. Ông Cố thì lại yếu đuối, mỗi lần như thế chỉ biết lắc đầu thở dài, chỉ làm bộ xin lỗi Cố Nam nhưng lại chẳng làm gì được.


Vì vậy, khi mạt thế bắt đầu, Thích Minh Tuyết đưa hai người luôn đối xử tốt với mình là ông bà Cố đi, để lại một mình Cố Nam đang trong quá trình thức tỉnh dị năng ở lại.


Lúc rời đi còn cố ý không đóng chặt cửa lại, chỉ cần xác sống ngửi thấy mùi người thì chắc chắn sẽ lần vào, mà quả thật là đã có xác sống mò vào thật.

Nghĩ tới những âm thanh mà trước đây mình nghe được một cách mơ hồ, cô nghĩ đó chính là lúc nhà họ Cố quyết định bỏ rơi nguyên chủ.


“Meo.”


Trên đùi truyền tới cảm giác như có lông xù cọ cọ vào, Thời Sênh cúi đầu nhìn thì thấy một con mèo trắng đang xổm bên chân cô, con mắt giống như bảo thạch phát sáng trong bóng đêm. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Thời Sênh, con mèo trắng kêu lên một tiếng như để lấy lòng, rồi dùng đầu cọ cọ vào chân của cô.




“Bạch Hổ?” Thời Sênh lục lọi ký ức của mình cái tên của con mèo, rồi thở dài một tiếng mệt mỏi.


Một con mèo lại lấy tên là Bạch Hổ, không hổ danh là nữ chính, đến sủng vật cũng rất đặc biệt.


“Meo.” Bạch Hổ vui vẻ cọ cọ đầu vào chân cô.


Thời Sênh bế nó lên, nhẹ nhàng vuốt bộ lông của nó, thực sự rất mượt mà, lúc trước chính tiếng của nó đã đánh thức cô, nếu không thì không biết cô có thể tỉnh dậy trước khi xác sống cắn mình không nữa.

Thời Sênh không ghét mèo, vì vậy cô quyết định nuôi còn mèo này.


Mạt thế đã bắt đầu được ba ngày, bàn tay vàng cũng bị Thích Minh Tuyết cướp đi, Thời Sênh rất buồn bực.


Haizz, bàn tay vàng mất rồi nhưng dị năng cũng đã thức tỉnh.


Khi cô tỉnh dậy, cảm giác bên trong cơ thể mình có một năng lượng gì đó rất khác lạ, lúc này cô tĩnh tâm lại để cảm nhận thì càng phát hiện ra một cách rõ ràng, cô bắt đầu thử dùng năng lượng đó.


Đầu ngón tay chợt lạnh, một bông hoa nhỏ màu đen nở bung trên đầu ngón tay cô.


Đây là cái thể loại gì?


Tạo ra hoa là cái loại dị năng gì? Lại còn là màu đen rất đặc biệt nữa chứ? Chơi bà đây hả?


Trong cốt truyện, dị năng của nguyên chủ là hệ hỏa, lực sát thương rất mạnh, nhưng không có tinh hạch thăng cấp, cho nên đến lúc chết, dị năng của cô cũng chỉ dừng ở cấp hai, nhưng sao giờ đến lượt cô lại thành một loại dị năng chưa từng thấy qua như thế này?

Thời Sênh thử nhiều lần, mỗi lần nếu không phải là nở ra một bông hoa nhỏ màu đen thì chính là nở ra hai bông hoa nhỏ màu đen, chơi nhau à?


Dị năng hệ hỏa sao lại biến thành như vậy? Biến dị cũng không giống như vậy mà.


Thời Sênh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ tới thời điểm trước đó, lúc cô ở trong phòng cùng xác sống kia, hình đã nuốt vào cái gì đó, không biết có phải là do cái thứ ấy nên cô mới biến thành bộ dạng như hiện nay không?


Trời ơi, bản cô nương đã tạo cái nghiệt gì vậy?


Hệ thống, cầu bàn tay vàng, ta muốn loại kỹ năng vừa đặc biệt rực rỡ vừa tàn bạo!





“A!” Tiếng thét chói tai của một người phụ nữ vang lên trên đường cái.


Vài nam nữ trẻ tuổi từ góc đường lao ra, theo sau bọn họ chính là bảy tám xác sống, hưng phấn “ô ô” đuổi theo đồ ăn đang chạy.

Nhưng mà đúng vào lúc này, trên con đường trước mặt bọn họ lại có mấy xác sống khác đang lung lay, lắc lư đi tới, nghe được âm thanh, lập tức đồng loạt nhìn về phía mấy người đang chạy trốn, sau đó hưng phấn chạy đến đối diện bao vây lấy bọn họ.


“Anh Dư, làm sao bây giờ?” Người hỏi là một tên mập, trong tay mang theo một cái rìu.


Trước có sói, sau có hổ, lẽ nào hôm nay bọn họ phải chết ở chỗ này?


“Phía trên có người.” Một cô gái trong bọn họ đột nhiên chỉ vào lầu hai của khu nhà bên cạnh: “Anh Dư, nơi đó có người.”


Người được gọi là anh Dư ngẩng đầu nhìn lại.


Chỗ đấy chính là một tiểu khu trong thành phố này, lầu hai có một sân thượng rất lớn theo kiến trúc kiểu xưa, còn là ở ngoài trời. Lúc này, trên sân thượng có một người đang đứng, đó là một thiếu nữ, nhìn qua tuổi tác cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, trong lòng ôm một con mèo màu trắng.

Dư Lương cảm thấy có chút quái dị, nhưng mà lúc này sống chết ở trước mắt, hắn cũng không rảnh để ngẫm nghĩ, nhìn về phía bên dưới lầu hai kia, nơi đó có một cái cửa sắt, nhìn qua rất là rắn chắc.


Cửa của các nhà gần đó nếu không phải đóng chặt thì cũng chính là đã bị phá hỏng, Dư Lương chỉ có thể quay về phía lầu hai hô lên: “Cô gái, có thể mở cửa cho bọn tôi vào nhờ được hay không?”


Xác sống ở hai phía càng ngày càng đến gần.


“Mau mở cửa ra, để cho chúng tôi đi vào.” Cô gái lúc trước kêu lên cũng lên tiếng, nhưng mà giọng điệu lại không tốt một chút nào.


“Cô gái, mọi người cùng là đồng loại, có thể giúp một người thì giúp một người đi, trên người chúng tôi có thức ăn, có thể chia cho cô. Cô gái, cô hãy mở cửa giúp chúng tôi đi, xác sống sắp tới rồi.”

“Có phải mày bị điếc rồi hay không, mau nói cái gì đi chứ?”


Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, thiếu nữ đứng ở trên ban công cũng không có nửa điểm động tĩnh. Nếu như không phải là con mèo trong ngực cô vẫn đang không ngừng vẫy đuôi, bọn họ còn nghĩ thiếu nữ kia chỉ là một pho tượng, căn bản cũng không phải là một con người.


Mà xác sống đã đến.


“A…”


Ba cô gái bị những xác sống đáng sợ này dọa đến mức hét chói tai, hai người đàn ông vừa phải gϊếŧ xác sống vừa phải bảo vệ các cô gái, hành động bị hạn chế rất nhiều.


Ánh mắt của Thời Sênh hạ xuống nhìn những người phía dưới, mãi cho đến khi bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa mới đi xuống mở cửa.


Cửa vừa mở ra, ba cô gái nhanh chóng chen vào bên trong, Dư Lương và mập mạp cũng đi ngay phía sau.

Khi cửa sắt được đóng lại, xác sống vây trước cửa sắt đập rầm rầm, âm thanh kia thật sự rất chói tai.


Thời Sênh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói một lời nào liền xoay người đi lên trên lầu. Ba cô gái kia bị dọa không nhẹ, Dư Lương và mập mạp liếc mắt nhìn nhau rồi đỡ họ lên lầu.


Vừa mới lên lầu, bọn họ liền thấy một xác sống ở trong phòng khách, phần đầu cũng bị cắt mất, dịch thể màu đỏ đen rơi đầy đất, trong phòng khách còn có mùi rất khó ngửi.


“Ọe!”


Ba cô gái vừa thấy cảnh tượng này, lập tức nôn một trận, sắc mặt tái mét.


“Chào cô, tôi là Dư Lương, cảm ơn cô đã cứu bọn tôi.” Dư Lương chủ động tiến lên.


Bàn tay Thời Sênh vuốt ve lưng của Bạch Hổ, hơi rũ mi mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt bình tĩnh.

Dư Lương có chút kinh hãi, thiếu nữ này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh giống như một cái ao tù nước đọng, dù gặp phải chuyện kinh khủng nào cũng không dậy nổi nửa phần rung động.


Ba ngày rồi mà hắn nghĩ nó còn dài hơn so với một thế kỷ, lúc mới bắt đầu hắn còn không thể xuống tay, đến bây giờ vì sinh tồn chỉ đành chủ động đi gϊếŧ xác sống.


Nhưng khi nhìn đến những xác sống này, hắn vẫn không nhịn được mà sợ hãi, ghê tởm như trước.


“Anh, anh cảm ơn nó làm cái gì? Ban nãy mãi một lúc lâu như vậy nó mới đi ra mở cửa cho chúng ta, không chừng là muốn nhìn chúng ta chết đấy.” Một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh lam, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt đi tới bên người Dư Lương, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Thời Sênh.


Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, đột nhiên nhếch miệng cười cười, mang theo vài phần ác ý.

Khuôn mặt của cô vốn đã rất đẹp, cười lên như thế làm cho gương mặt đó càng thêm sinh động, như là bông hoa nở rộ vào đầu xuân.



Nhưng trong đôi con ngươi trong suốt như hồ nước kia của cô lại không có nửa ý cười, vẫn là gió êm sóng lặng.


Dư Lương nghe thấy thiếu nữ kia dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra những câu tràn đầy ác ý: “Cô có thể nhặt về được một cái mạng này không phải là do tôi mở cửa cho cô vào sao, nói thế nào thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô, cô lại còn dùng cái giọng điệu như thế này để nói chuyện với ân nhân cứu mạng của mình à? Có tin tôi đem cô ném ra cho lũ xác sống ở bên ngoài kia hay không?”


“Ân nhân? Mày thì tính là cái loại ân nhân cứu mạng gì? Nếu như mày mở cửa cho bọn tao sớm một chút thì bọn tao có phải đến mức ở cùng những con quỷ kia lâu như vậy sao? Anh, anh xem nó kìa, thái độ đó của nó là như thế nào vậy?” Dư Tĩnh bị tức đến mức đỏ cả mặt.

Đứa con gái này lại dám uy hiếp cô ta?


“Tại sao tôi phải mở cửa cho cô?” Thời Sênh không để ý tới Dư Tĩnh đang tức giận, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Tôi có nghĩa vụ gì phải đi mở cửa cho cô à? Thầy giáo của mấy người không dạy cho cô biết, không nên mở cửa cho người xa lạ hay sao?”


Ngu ngốc, nếu không phải bản cô nương đây thấy mấy người thật đáng thương, có quỷ ngu ngốc mới đi mở cửa cho mấy người.


Bây giờ không biết ném bọn họ ra ngoài có còn kịp hay không nhỉ?


“Bây giờ là thời kỳ nào rồi…”


“Xin lỗi cô, là em gái của tôi không hiểu chuyện.” Dư Lương nhanh chóng kéo Dư Tĩnh ra.


“Anh, anh đang làm cái gì, nó…”


“Dư Tĩnh, em đủ rồi đấy!” Dư Lương đột nhiên quát lên: “Từ khi thời mạt thế đến, em kiếm thêm phiền phức cho anh còn chưa đủ sao?”

Dư Tĩnh cắn môi, viền mắt ửng đỏ, dậm chân chạy về phía hai cô gái khác.


“Xin lỗi cô, em gái của tôi từ nhỏ đã bị người trong nhà nuông chiều thành hư, cô không cần tức giận. Hôm nay quả thật là cô đã cứu bọn tôi một mạng, bọn tôi cũng có một vài thứ, sẽ chia cho cô một ít thức ăn được không? Tất nhiên… Nếu như cô…”


“Không cần.” Thời Sênh ôm mèo trắng đi ra sân thượng, không nể mặt một chút nào nói tiếp: “Chỉ cần không để cho em gái của anh phát rồ lên với tôi là được.”


Dư Lương lúng túng nhìn bóng lưng của Thời Sênh, mập mạp đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai anh em đồng thời cười khổ.


Cái thời kỳ tận thế chết tiệt này.





Buổi tối, Thời Sênh vẫn ở bên ngoài sân thượng như trước, cô chỉ để một cái ghế nằm ở trên ban công, ôm mèo trắng ngủ ở bên trên. Đám người Dư Lương không đi quấy rối, Dư Tĩnh lớn tiếng mắng vài câu nhưng rất nhanh liền bị Dư Lương ngăn lại.

Dư Lương và mập mạp đều canh gác nửa đêm, sau khi mập mạp cùng Dư Lương giao ca, Dư Lương nhìn thoáng qua về hướng trên ban công, lại phát hiện người ở ghế nằm đã không thấy đâu.


Hắn lập tức chạy đến ban công, độ ấm ở trên ghế nằm vấn còn một chút, chứng minh cô gái ấy vừa mới rời đi.


Dư Lương nhìn về phía đường phố, một bóng đen đang biến mất ở góc đường.


Dư Lương không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, hắn luôn cảm thấy thiếu nữ kia rất lạ.


Thời Sênh không đi xa, cô ra khỏi tiểu khu liền đi đến vùng phụ cận này, trong lúc vô ý, cô đã phát hiện cái dị năng quỷ dị kia của mình hình như có tác dụng đối với xác sống.


Cho nên lúc này, cô là đến để nghiệm chứng.


Cô chọn một cái hẻm nhỏ, nơi này có hai xác sống đang lượn lờ.


Đặt Bạch Hổ vào ba lô trên lưng, cô đứng ở trong ngõ hẻm, sử dụng dị năng của mình.

Cô không có việc gì liền dùng dị năng tập biến ra các bông hoa. Bây giờ, một lần cô chỉ có thể biến ra được ba bông hoa, khi bông hoa nhỏ màu đen nở rộ ở trên đầu ngón tay của cô, hai xác sống như ngửi được cái gì đó, xoay người nhìn về phía Thời Sênh.


Nhưng bây giờ, biểu hiện của chúng nó rất khác so với biểu hiện hưng phấn khi nhìn thấy con người, lúc này chúng có chút uể oải, lại có chút mê man.


Thời Sênh thử đi về phía trước mặt mấy bước, hai xác sống không có bất cứ một chút động tĩnh gì, vẫn duy trì nguyên dạng đứng ở nơi đó như trước.


Mãi cho đến lúc Thời Sênh tới gần chúng chỉ còn cách hai mét, chúng vẫn cứ không có bất cứ một chút động tĩnh gì.


Ta ngất, dị năng này thật kinh khủng nha!


“Ô ô!” Hai xác sống bỗng nhiên di chuyển, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Thời Sênh.

Thời Sênh cả kinh, xoay người bỏ chạy.


Mẹ nó, dị năng đã bị dùng hết rồi!





Dư Lương cho rằng thiếu nữ kia sẽ không quay trở về nữa, ai ngờ không bao lâu sau, hắn liền thấy thiếu nữ đó từ góc đường chạy tới như một trận gió, giẫm lên chiếc xe dưới lầu, rất lưu loát leo lên sân thượng.


“Anh ở chỗ này làm cái gì?” Thấy Dư Lương, Thời Sênh liền nhíu mày.


“Tôi… Tôi gác đêm.”


“Sân thượng là của tôi, đừng có mà tới gần chỗ này.”


Thời kỳ mạt thế, đáng sợ nhất là gì?


Chính là lòng người.


Cô cũng không có tâm tình đi ứng phó với những người này, gϊếŧ người ở mạt thế không coi là phạm pháp, nếu như những người này tiếp xúc quá gần với cô, không chừng lúc nào đó sẽ “báo đáp” cô luôn đấy.


Sau khi Dư Lương rời đi, Thời Sênh liền ôm mèo nằm thẳng lên trên ghế dựa, từ từ chờ dị năng khôi phục lại.

Dị năng này có thể làm cho xác sống uể oải, thậm chí còn lơ cô đi. Ở thời kỳ mạt thế, dị năng này mới là cái cần thiết để gϊếŧ người cướp của.


Mấy người cứ thử suy nghĩ một chút, một đại quân có hơn mười vạn xác sống, vậy mà ngươi có thể tự do đi lại ở bên trong, tràng diện này vô cùng phong cách còn gì.


Ngẫm lại vẫn cảm thấy rất kích động.


Chỉ là khoảng cách và phạm vi hoạt động sau này còn phải thử nghiệm thêm mới biết được.


Thời Sênh thở dài, dựa vào việc cô là nữ chính bị đoạt mất bàn tay vàng, nếu muốn vùng dậy thì cũng khó đây.


Hôm sau, đám người Dư Lương đang thảo luận xem nên đi hướng nào, còn Thời Sênh vẫn nằm trên cái ghế ở ngoài ban công như trước, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng làm cho Dư Tĩnh giận đến nghiến răng.


“Bọn tôi đang muốn thu thập một chút vật tư, sau đó ra khỏi thành phố này, cô có đi cùng không?” Dư Lương từ trong nhà đi ra, thái độ rất tốt hỏi cô.


“Không đi.”


“Không biết tốt xấu.” Giọng nói châm chọc của Dư Tĩnh từ phía sau truyền đến.


Thời Sênh nghiêng đầu, giọng nói bình tĩnh: “Tôi còn muốn sống thêm mấy ngày nữa, không muốn sớm như vậy liền biến thành xác sống.”


Cũng chỉ biết hét chói tai để dẫn xác sống tới, đi cùng với bọn họ làm cái gì? Đem thức ăn mang đến miệng cho lũ xác sống kia sao?


“Những lời này của mày là có ý gì?” Dư Tĩnh lớn tiếng kêu lên: “Bọn tao cho mày đi theo là vì thấy mày đáng thương, mày nghĩ rằng bọn tao muốn cho mày đi theo lắm chắc?”


“Cô kêu lên ở đây chúng nó sẽ tới đấy.” Thời Sênh có chút hả hê chỉ chỉ phía dưới: “Cô cứ như vậy là muốn hợp làm một thể với xác sống sao? Sớm biết như vậy tôi đã không cứu cô.”


“Mày…” Dư Tĩnh chỉ vào Thời Sênh, ngón tay run run, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Mập mạp cùng hai cô gái khác cũng đi ra, nghe thấy âm thanh “Ô ô” càng ngày càng lớn ở phía dưới, sắc mặt của hai cô gái đều trở nên trắng bệch.


“Anh Dư, đi nhanh thôi, chốc nữa nơi này bị bao vây thì lại không đi được.” Mập mạp đi ra nhắc nhở Dư Lương.


Dư Lương bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo Dư Tĩnh rời đi, Thời Sênh từ trên ban công nhìn bọn họ biến mất ở góc đường.


“Meo.” Bạch Hổ cọ cọ vào cánh tay của Thời Sênh.


Thời Sênh sờ sờ đầu của nó, lầu bầu nói: “Chúng ta phải tìm được một dị năng giả hệ không gian và dị năng giả hệ thủy, nếu không cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.”


Lấy thói quen sinh hoạt xa xỉ của Thời Sênh, mặc kệ là tới chỗ nào, ý nghĩ đầu tiên cũng đều là làm sao để cho mình sống thoải mái hơn.


Bạc đãi người nào đi chăng nữa cũng không thể bạc đãi chính mình.




Mạt thế ngày thứ sáu, đã có người sử dụng dị năng xuất hiện, chẳng qua bởi vì ngày trước yếu ớt như một con gà, chưa tới hai ngày đã không thể sống, ngược lại cũng có những người có bộ phận trên thân thể xảy ra biến dị đã bắt đầu gϊếŧ xác sống đến thuận buồm xuôi gió.


Thời Sênh đứng ở chỗ rẽ trong ngõ nhỏ, nhìn những người đang gϊếŧ xác sống ở bên kia.


Kim mộc thủy hỏa thổ cô đều đã gặp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hệ lôi, người kia phát ra lôi điện tuy rằng chỉ to bằng ngón út, nhưng so với người khác chỉ có thể phát ra một đốm lửa nhỏ thì vẫn mạnh hơn nhiều.


Bên kia tổng cộng có hơn mười người, dẫn đầu là người đàn ông có hệ lôi, bọn họ đang bảo vệ ba chiếc xe việt dã ở sau lưng.


Người mà Thời Sênh chú ý là thiếu nữ ở bên cạnh người đàn ông kia, tóc dài được buộc lên, trong tay không ngừng phát ra băng nhận, so với những người khác thì dị năng dị năng của cô ta mạnh mẽ hơn nhiều, liên tục sử dụng cũng không thấy xuất hiện hiện tượng dị năng bị khô kiệt.

Thích Minh Tuyết…


Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!


Vậy thì người đàn ông có dị năng hệ lôi kia chính là CP của cô ta – Tống Thập.


Thời Sênh nở nụ cười xấu xa, có nên chia rẽ cặp này hay không nhỉ?


Xác sống bị hấp dẫn tới càng ngày càng nhiều, ngay cả ngõ nhỏ nơi Thời Sênh đứng cũng có mấy con tới. Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm trong tay, chờ xác sống đi vào liền vung kiếm chém. Rõ ràng là một kiếm nhẹ nhàng như gió nhưng lại trực tiếp chặt luôn đầu của xác sống, thân thể chúng ầm ầm đổ xuống đất.


Hệ thống không biết Thời Sênh móc thanh thiết kiếm kia từ trong đâu ra, nó đã hỏi qua nhưng ký chủ nhà nó nói nó tự mình đi mà tìm hiểu.


Nó tra ra được thì còn tới hỏi cô làm gì?


Trên thanh thiết kiếm kia có một chút năng lượng ba động, đáng tiếc là quá yếu, nó không cách nào phân tích được năng lượng đó rốt cuộc là cái gì.

#Sao trên người ký chủ luôn có thể lấy ra những vật kỳ quái#


Thời Sênh giải quyết xong mấy cái xác sống, người bên kia cũng đánh ra được một lỗ hổng, bắt đầu rút lui. Một chiếc xe việt dã dẫn đầu, đâm thủng lỗ hổng không có nhiều xác sống lắm, tất cả mọi người ở phía trước liền lên xe.


Chỉ để lại Tống Thập và Thích Minh Tuyết cản ở phía sau.


Thời điểm chiếc xe đi đến chỗ của Thời Sênh thì bỗng nhiên dừng lại.


“Lên xe.” Cửa xe bị người khác đẩy ra, giọng nói mang theo lo lắng của một nam sinh có khuôn mặt trẻ con hướng về phía cô gào lên.


Con ngươi của Thời Sênh xoay chuyển, nhảy lên xe.


Thật muốn nhìn một chút nét mặt của Thích Minh Tuyết khi trông thấy cô, nhất định là sẽ rất đặc sắc cho mà xem.


Người trên xe việt dã không nhiều lắm, hơn nữa lái xe cũng chỉ có ba người, ngoại trừ lái xe, trên người của hai người khác đều có vết máu.

Thời Sênh vừa lên xe, ba người đó đều quan sát cô một phen. Quần áo trên người cô rất sạch sẽ, ba lô có chút cũ và không lớn, giống như loại túi mà học sinh hay mang đi học.


Đây đã là ngày tận thế thứ sáu rồi, sao cô gái này vẫn ăn mặc được sạch sẽ như vậy?


Xem ra chắc là từ khi bắt đầu mạt thế đã luôn không ra khỏi cửa.


Bây giờ còn chưa hết nước, bảo trì sạch sẽ cũng không phải cái chuyện gì lạ, cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều.


“Anh ba, anh ba, phía trước có xác sống.” Nam sinh có khuôn mặt trẻ con bỗng nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.


Xác sống ở phía trước rậm rạp chằng chịt, nhìn qua đoán chắc phải có tới hai ba trăm con.


“Không xông qua được.” Người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế trầm mặt nói một câu.


Tầm mắt của hai người dò xét một vòng ở bốn phía, cuối cùng rơi vào một cái siêu thị, bên trong siêu thị rất loạn, đoán chừng là đã bị người khác vào lục lọi qua, nhưng mà cửa cũng tốt.

Nhanh chóng dừng xe lại: “Xuống xe, đi vào siêu thị, che chở cho người phía sau.”


Thời Sênh bị người nam sinh có khuôn mặt trẻ mặt con kéo xuống xe, là người đầu tiên chạy vào siêu thị. Một vài người lục tục đi xuống từ các xe phía sau, nam nữ già trẻ đều có, Thời Sênh con thấy được cả ông Cố và bà Cố.


Thích Minh Tuyết ở chỗ này thì nhìn thấy bọn họ cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.


Toàn bộ người bên ngoài đều đã đi vào, mấy người hợp lực kịp thời chặn cửa lại, nghe thấy tiếng đập cửa của mấy cái xác sống bên ngoài, trong lòng một đám người cũng theo đó nhảy lên.


Sau khi xác định là chúng không thể vào được, những người này mới tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, một số người lại bắt đầu tìm kiếm xem trong siêu thị có còn vật tư hay không.


Đoàn người tản ra, thân ảnh của Thời Sênh liền lộ ra ngoài.

“Tiểu Nam…” Ông Cố nhìn thấy Thời Sênh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt xấu hổ và chột dạ.