[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 402





CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (12)
Giáo chúng Ma giáo nổi tiếng tham sống sợ chết.
Bọn họ luôn trong tư thái “Yêu quý sinh mệnh, ai ai cũng có trách nhiệm.”
Vì vậy từ khi Giang Trạm xuất quan, Ma giáo bắt đầu một phong cách khác.
Giang Trạm là giáo chủ tiền nhiệm, giáo chúng vẫn rất nghe lời hắn.

Nhưng kết quả của việc nghe lời hắn là không có thịt ăn, nên bọn họ vẫn phải sửa đường.
“Chỉ vì mấy miếng thịt mà các ngươi làm phản, tôn nghiêm của các ngươi đâu?” Giang Trạm tức giận đến bùng nổ.
“Ngày gia nhập Ma giáo, giáo chủ chẳng phải đã nói với chúng tôi rằng, tôn nghiêm không thể biến thành cơm ăn được, đại trượng phu phải *biết co biết duỗi, chúng tôi đang nằm gai nếm mật!” Một giáo chúng phản bác.
*Biết co biết duỗi: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.
Giang Trạm: “…” Hắn nói những lời khốn nạn này từ khi nào vậy?
Đây không phải là trọng điểm.
Giang Trạm vẫy gọi những người xung quanh, ý muốn bọn họ vây quanh lại, “Tối nay các ngươi hãy hạ độc cô ấy, ta muốn cướp lại bảo tọa giáo chủ.”
“Giáo chủ…” Ngài bị thần kinh rồi à? “Hạ độc Vô Tranh cô nương là điều không thể thực hiện.”
Giáo chúng đều nói rất khéo léo, đưa ánh mắt chân thành nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm: “…”
Dù các ngươi nói rất khéo léo, ánh mắt cũng rất thành khẩn, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị coi thường.
Giang Trạm vung tay tát ngang một cái, giáo chúng thu đầu lại, may mắn né được.
“Còn dám tránh, qua đây!” Giang Trạm chỉ vào tên giáo chúng đó.
Giáo chúng rụt rè thò đầu ra, rồi nhắm mắt cam chịu.
“Ngoài ức hϊếp bọn họ, ngươi còn có thể làm được gì?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng bọn họ.

Tay Giang Trạm bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô gái không biết đã đứng sau mình từ khi nào.

Cơn tức giận bốc lên tới tận đỉnh đầu, “Ta dạy bảo người của ta thì làm sao, làm sao nào!”
Thời Sênh lắc đầu, tên thiểu năng này.
“Sửa đường xong chưa? Các ngươi đứng đây nói chuyện, không muốn ăn thịt nữa sao?”
Mấy người đưa ăn mắt khẩn cầu nhìn Giang Trạm, rồi cầm công cụ đi xuống núi.
“Cô cô…”Mụ điên này đúng là khắc tinh của hắn.
“An phận làm một giáo chủ tiền nhiệm ăn trắng mặc trơn đi, đừng gây phiền phức cho ta.

Cẩn thận ta xử ngươi đấy.” Thời Sênh làm động tác cắt cổ, gương mặt nở nụ cười nham hiểm.
Lồng ngực Giang Trạm nhanh chóng căng lên, gương mặt cũng đỏ bừng.
Không đánh được cô gái này là lỗi của hắn sao?
Hắn không phục.

Màn đêm lạnh lẽo, trăng lạnh như móc câu.
Cô gái trên giường hình như đã say giấc, lồng ngực chỉ hơi nhấp nhô.
Giang Trạm từ ngoài cửa sổ đi vào, cẩn thận tiến lại gần bên chiếc giường.
Hắn nhìn ngó thăm dò, người nằm trên giường ngủ rất say, hắn khẽ lộ nụ cười nham hiểm.
Hắn mò lấy một chiếc túi giấy trong tay áo, mở ra…
Một luồng gió từ trước mặt thổi tới, túi giấy trong tay bị gió lật tung, toàn bộ bột phấn bên trong bay thẳng vào mặt hắn.


Hắn ý thức được liền vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Nhưng một giây sau liền cảm thấy có gì không đúng, hắn vội vàng lùi về sau mấy bước.
“Cạch cạch!”
Không biết đụng phải bàn hay tủ, hắn buộc phải dừng lại.

Không thấy có sát khí, hắn liền lấy tay áo quờ quạng lau mặt.
Trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào giường, làm cho đôi mắt cô hiện lên lạnh lùng nghiêm nghị, đáng sợ vô cùng.
Da đầu Giang Trạm bỗng tê dại, bắp thịt toàn thân cũng cứng đờ, đến mức còn khó có thể nuốt được nước bọt.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là một đại ma đầu, sao lại bị một cô gái hăm dọa thế này chứ?
Ngày hôm sau, giáo chúng Ma giáo tỉnh dậy thì phát hiện thấy, giáo chủ tiền nhiệm của họ bị treo trên một chiếc cột ngoài bãi đất trống.
Gương mặt giáo chủ tiền nhiệm vẫn còn mẩn đỏ.
Thính Phong ngẩng đầu nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của giáo chủ, ta đã nói với ngài rồi, đừng có đụng vào người này, ngài không tin, bị báo ứng rồi đúng không?
Là tự ngài làm khổ mình!
Gương mặt Dục Vũ không một chút cảm xúc.

Hắn khoanh tay rồi quay người bước đi, đi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
“Thính Phong, Dục Vũ, cho ông xuống!” Giọng Giang Trạm hơi khàn khàn.
Tối qua hắn bị trừng trị quá thảm hại.
Thính Phong cho người đỡ giáo chủ ngốc nghếch xuống, rồi đưa hắnvề phòng.
Thính Phong vừa bôi thuốc cho Giang Trạm, vừa khuyên nhủ, “Giáo chủ, Vô Tranh cô nương làm giáo chủ rất tốt, kẻ trên người dưới trong giáo phái chúng ta đều được ăn no mặc ấm.


Hơn nữa lúc đầu…”
“Ta không cho các ngươi ăn no mặc ấm sao?” Giang Trạm không phục, “Ta hối hận rồi, không được sao?”
Thính Phong: “…” Thực sự chưa từng.
Đột nhiên hắn phát hiện, giáo chủ Vô Tranh tốt hơn rất nhiều so với tên giáo chủ ngốc nghếch nhà mình.
Giang Trạm liều mạng gây sự, cuối cũng cũng vẫn bị Thời Sênh xử lý vô cùng thảm hại.
Một thời gian sau, ngay cả Thính Phong cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Giang Trạm rất buồn, nên liền bỏ nhà ra đi.
Không lâu sau đó, giang hồ bỗng đồn thổi rằng, Giang Trạm đi tới đâu thì đại khai sát giới đến đó.
Nhưng toàn bộ người trên kẻ dưới trong giáo đều rất bình thản, dường như không có chút hứng thú nào với chuyện này.
Thính Phong thấy Thời Sênh rất lạ, nên bổ túc giáo dục cho cô.
Không phải trước nay Giang Trạm chưa từng gϊếŧ người, lúc hắn tiếp quản Ma giáo còn chưa đủ mười lăm tuổi.
Toàn bộ nội lực của cha Giang Trạm đều truyền lại cho hắn, nhưng kiếm pháp của hắn rất kém, hơn nữa lại không có năng lực quản lý, về cơ bản là không thể làm được chức giáo chủ.
Những lời đồn đó đều là bọn họ đồn thổi ra, như vậy Giang Trạm sẽ có vẻ lợi hại, và không có ai dám đến cửa khiêu chiến.
Thời Sênh lặng lẽ giơ ngón tay cái tán dương Thính Phong.
Kiểu ra vẻ này, ta cho một trăm linh một điểm, thêm một điểm cũng không sợ ngươi kiêu ngạo.
“Ngoại trừ giáo… Giang giáo chủ, những người khác trong Ma giáo đều rất lợi hại.” Thính Phong xoa xoa đầu.
Để phân biệt Thời Sênh và Giang Trạm, bọn họ đều gọi Thời Sênh là giáo chủ, gọi Giang Trạm là Giang giáo chủ.
Đương nhiên, những lúc nói chuyện riêng, bọn họ vẫn gọi Giang Trạm là giáo chủ.
Thỉnh thoảng bị Thời Sênh bắt gặp, cô cũng không có phản ứng gì, nên đám người này cho rằng Thời Sênh im lặng chấp nhận.
Thời Sênh gật đầu.
Rất lợi hại!
Đánh hội đồng thì lợi hại.
Đánh nhau tay đôi còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Đến quỳ gối với đám Ma giáo này
“Thực ra, địa bàn của giáo chúng ta không phải ở đây…” Ánh mắt Thính Phong có chút hoài niệm, “Trước đây, Ma giáo cũng không nghèo như vậy”

Từ sau khi giáo chủ tiền tiền nhiệm qua đời, Giang Trạm tiếp nhận, bọn họ mới trở nên nghèo khổ như thế.
Có một vị giáo chủ không biết cai quản, chỉ biết chỉ huy lung tung, thật sự quá đau lòng.
“Không ở đây thì ở đâu?” Thời Sênh có chút hứng thú.
Cô cũng nghĩ làm sao Ma giáo lại nghèo nàn đến vậy được.
Quả thật không phải giang hồ.
Thính Phong nhìn về hướng Đông, “Đế Sơn, là ngọn núi cách biển gần nhất.

Các thời đại của Ma giáo đều sinh sống ở đó… nhưng sau đó thì bị lửa thiêu rụi…”
Nói đến câu sau, giọng Thính Phong hơi lạc đi.
Năm năm trước, Võ lâm chính đạo bao vây Ma giáo, người Ma giáo bị thương và tử vong vô số kể, người chạy thoát được, cũng chính là đám người bây giờ đứng đây.
Khi đó, Thính Phong và Dục Vũ đều không phải là hộ pháp, chỉ là hộ vệ bên cạnh Giang Trạm.
Lúc đó Giang Trạm nhận lệnh, đưa tất cả những thanh niên trong Ma giáo chạy trốn, cuối cùng thì dựng trại đóng quân ở đây.
Hắn và Dục Vũ bỗng nhiên trở thành hộ pháp.
“Trước đây ta và Giang Trạm có thù với nhau?” Thời Sênh sớm đã muốn hỏi câu hỏi này.
Mẹ cái tên Giang Trạm lúc nào cũng làm ra vẻ cô nợ hắn đã đành, người trong giáo còn luôn tỏ vẻ rất quen thuộc với cô là sao?!
Thính Phong ngừng lại, một lúc sau mới nói, “Giáo chủ có thể không nhớ, khi còn tại thế, giáo chủ tiền tiền nhiệm đã từng đưa Giang giáo chủ đến gặp Dược bà bà.

Giang giáo chủ đã từng bị cô chỉnh, hắn vẫn luôn ghi nhớ, cứ rảnh rỗi là hắn lại nhắc lại chuyện này, vì vậy mọi người đều biết cô.”
Thời Sênh lặng lẽ, Nguyên chủ không có một chút ký ức nào hết.
Có lẽ lúc đó Nguyên chủ vẫn còn quá nhỏ tuổi.
Nhưng chỉ bị chỉnh có một chút, mà khiến hắn nhớ dai như vậy, cũng đủ lắm rồi đấy.