[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 393





Phu xe nhìn “Thi thể” bị chất chồng lên nhau thì gương mặt lộ rõ sự đồng tình, cô gái này có thể tùy ý chọc ghẹo được sao?
Trước nay ông ta đều bạt mạng bên ngoài, những chuyện như thế này cũng đã gặp nhiều, nên ông ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nếu như cô gái này không có năng lực, thì hôm nay đã bị đám người này làm nhục rồi.
Thời Sênh ngồi xổm trên đất, nhìn hai gã bị đè ở dưới cùng, “Còn thích ta nữa không?”
Hai tên đó sợ tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
“Bà cô ơi, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn.

Bà cô đại nhân đại lượng, tha mạng cho tiểu nhân.”
“Xin bà cô tha mạng.”
“Tha mạng.”
Mẫu dạ xoa ở đâu ra mà lợi hại như vậy.
“Hừ…” Thời Sênh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, “Nếu như ta cầu xin các ngươi tha mạng, liệu các ngươi có tha cho ta không?”
Từ góc nhìn của bọn chúng, vừa vặn nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt cô, giống như ngọn lửa u minh thiêu đốt trong địa ngục, không có nhiệt độ mà lại thiêu rụi mọi linh hồn.
“Ngươi có biết bọn ta là ai không? Dám động đến bọn ta, ngươi cũng không chạy nổi đâu.” Cầu xin không được, chúng bắt đầu trở mặt.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Thời Sênh bình thản trả lời.
Bọn chúng như không nghe thấy Thời Sênh nói, mà tự hét lên, “Chúng ta là người của Huyết Sát Môn.

Ngươi dám động vào chúng ta có nghĩa là đắc tội với cả Huyết Sát Môn.”
“Huyết Sát Môn?”
“Sao thế, biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì mau thả chúng ta ra, chúng ta sẽ không tính toán với ngươi.”
Thời Sênh nhìn chúng như nhìn đám thiểu năng, “Chưa từng nghe thấy.”
Tất cả bỗng yên tĩnh đến lạ thường.

Chưa từng nghe thấy…
Cô chưa từng nghe thấy…
“Cô nương, thủ đoạn của Huyết Sát Môn vô cùng độc ác, còn bao che…” Phu xe nhỏ giọng nhắc nhở.
“Vậy thì càng phải gϊếŧ bọn chúng.” Thời Sênh gật đầu.
Không gϊếŧ bọn chúng, lẽ nào đợi chúng quay về gọi người truy sát mình sao?
Ông có thiểu năng đâu?
“Con đàn bà thối tha, ngươi dám!”
“Có gì mà không dám.” Thời Sênh giơ tay chọc từ người trên cùng xuống.
“Á!”
Từng tiếng từng tiếng vô cùng thảm thiết vang lên trong đêm tối yên tĩnh kèm theo đó là vài phần thần bí và hoảng loạn.
Phu xe cố gắng nén sự sợ hãi trong lòng, đứng cạnh cỗ xe ngựa.
Lúc này, nhìn cô nương kia giống như một Sát thần.
Đám thổ phỉ lần trước, cô chỉ đánh cho chúng một trận, chứ không có ý lấy mạng chúng.
Nhưng lần này, cô lại thực sự muốn lấy mạng của đám người này.
Mặc dù vẫn biết là cô không sai, nếu như cô không gϊếŧ chúng, thì chúng cũng sẽ gϊếŧ cô.
Nhưng ông chỉ là một người dân thường, nhìn thấy cảnh này, làm sao có thể không sợ.
Thời Sênh xác nhận đám người kia đều đã chết hết, rồi lại chất chúng thành một đống.
Phu xe người run bần bật.
“Á…”
Một tiếng hét kinh hoàng ngắt đoạn đột nhiên vang lên, toàn thân phu xe mềm nhũn, ngã nhào xuống mặt đất.
Thời Sênh đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có hai bóng người đứng ở chỗ ánh lửa.
Một bóng người cao to, một bóng người nhỏ xinh, có lẽ là con gái, âm thanh hẳn là phát ra từ chỗ cô ta.

Nửa người cô ta bị người trước mặt che khuất, chỉ lộ ra cái đầu.
“Cô… Tại sao cô lại gϊếŧ bọn họ.” Cô gái đối diện hơi có vẻ cẩn thận, dè dặt chất vấn.
“Ai nói là ta gϊếŧ.” Thời Sênh thẳng thừng hỏi ngược lại.
“… Tại sao không phải cô, ở đây không còn ai khác.”
“Bọn chúng thấy ta xinh đẹp, nên tự nguyện tự sát cho ta xem đó có được không?”
Tự sát?
Cô ta đã nhìn thấy máu trên thanh kiếm của cô ấy rồi mà.
Sao người này có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ.
Có lẽ bị Thời Sênh dọa, nên cô gái này không dám lên tiếng.
“Đi thôi.” Giọng người đàn ông lạnh lùng rõ ràng.
“Phó đại ca… Chúng ta không quản chuyện này sao?” Cô gái kia là cuồng ma gϊếŧ người đó!
“Đám người đó là người của Huyết Sát Tộc.”
Thời Sênh nghi ngờ nhìn về bên đó, Phó đại ca.
Phó Diệc Vân? Bạch Lạc?
Huyết Sát Tộc không phải người tốt.

Trước đây Bạch Lạc cũng từng bị chúng bắt nạt.

Lúc này cô ta thấy cô gái đứng bên đống lửa xinh đẹp như vậy, nên cũng biết là mình đã hiểu nhầm rồi.
“Xin lỗi tỷ tỷ, chắc chắn đám cầm thú của Huyết Sát Tộc đã gây sự với tỷ, xin lỗi.”
Thời Sênh hứng thú nhìn Bạch Lạc đang xin lỗi mình.

Nữ chính này đúng là ngốc nghếch ngây thơ, ngọt ngào vô giới hạn.
Mà khả năng tưởng tượng cũng không tệ.
Phó Diệc Vân có vẻ không muốn đợi thêm, liền quay người bước đi.
“Phó đại ca…” Bạch Lạc vội vàng lên tiếng, “Tỷ tỷ, buổi tối thường không an toàn, tỷ hãy cẩn thận.

À không, tỷ tỷ lơi hại như vậy, có lẽ sẽ không sao.

Tạm biệt tỷ tỷ.”
Câu cuối Bạch Lạc chỉ nói rất nhỏ, nhưng ở đây không ồn ào, nên Thời Sênh có thể dễ dàng nghe thấy.
Thời Sênh nhìn theo Bạch Lạc đuổi theo Phó Diệc Vân rồi rời đi.
Bạch Lạc đã từng vì Phó Diệc Vân mà trả giá rất nhiều, cuối cùng suýt chút nữa mất mạng.

Tính cách của cô ta có chút yếu mềm nhưng không vặn vẹo, mà còn ngây thơ và ngọt ngào như vậy.
Một cô gái thế này, mà bị cặn bã ngược đãi, thật đúng là…

Lần tiếp theo gặp lại Phó Diệc Vân và Bạch Lạc là ở bìa rừng nhỏ cách Bích Thủy sơn trang không xa.
Phó Diệc Vân và Bạch Lạc bị người khác bao vây tấn công.

Cánh tay Phó Diệc Vân hình như bị thương.

Hắn ta muốn bảo vệ Bạch Lạc nhưng không thể cử động được tay chân.
“Cô nương… chúng ta phải làm sao?” Phu xe nhìn đám người đang đấu đá phía trước, không biết là nên đi tiếp hay dừng lại.
“Đợi đi.” Lẽ nào còn muốn lên giúp họ đánh lại sao?
Hai bên giao đấu không lâu, nam chính mặc dù bị thương, nhưng có định luật ‘vai chính không bao giờ chết’ ở đó, nên cuối cùng đám vật hy sinh kia cũng offline đi lĩnh cơm hộp thành công.
Bạch Lạc khϊếp sợ tay chân mềm nhũn, ôm lấy Phó Diệc Vân, vừa khóc vừa chạy về trước.
Thời Sênh nhảy xuống xe ngựa, rồi tính tiền cho phu xe, “Ông về đi.”

Phu xe không hiểu, “Ơ, cô nương?”
“Ta tự đi tiếp được rồi.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, rồi đi theo Bạch Lạc.
Tốc độ của Bạch Lạc thực sự rất chậm.

Thời Sênh đi theo phía sau cô ta, cứ đi ba bước thì dừng một bước, năm bước thì dừng nghỉ một lúc, đến khi trời tối mới đến được Bích Thủy sơn trang.
“Phó công tử? Cô nương, hai người sao…” Người ở Bích Thủy sơn trang không biết Bạch Lạc.
“Cứu huynh ấy…” Bạch Lạc nước mắt ngắn nước mắt dài, nhìn thấy người của Bích Thủy sơn trang, khẩu khí như uất nghẹn vào trong, thân thể mềm yếu, rồi ngã gục xuống.
Người của Bích Thủy sơn trang vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc bọn họ đang hoảng loạn, Thời Sênh mới xuất hiện.
“Cô nương, cô là?” Người quản gia cho người đưa Bạch Lạc và Phó Diệc Vân vào trong, rồi nhìn Thời Sênh với vẻ thăm dò.
“Vô Tranh…”
Người quản gia hơi chau mày, cái gì mà có tranh với vô tranh?
Sau một giây trong đầu ông ta mới lóe qua một bóng người, sắc mặt thay đổi, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn Thời Sênh, “Vô Tranh cô nương tới Bích Thủy sơn trang có chuyện gì?”
Vô Tranh…
Đó là Vô Tranh dùng độc cao siêu, tay cầm Hàn Nguyệt Kiếm.
Nhưng chỉ không ngờ chủ nhân của những lời đồn thổi thủ đoạn tàn nhẫn trên giang hồ đó, lại có dung mạo đẹp như vậy.
Đáng tiếc là dung mạo có xinh đẹp đến mấy đi chăng nữa, thì cũng vẫn là thành phần cặn bã của giang hồ.
“Xem Phó Diệc Vân và Giang Trạm đánh nhau.” Thời Sênh lườm quản gia một cái, “Đây không phải là hoạt động gần đây sao??”
Hoạt động?
Cô gái này đang nói gì vậy.
“Mời Vô Tranh cô nương quay về đi.

Bích Thủy sơn trang không hoan nghênh cô.” Bích Thủy sơn trang thuộc danh môn chính phái, đương nhiên không hoan nghênh cặn bã giang hồ Vô Tranh.
Thời Sênh cong môi cười nhạt, giọng điệu bình thản, “Ta nhất định muốn vào thì sao?”
“Vậy đừng trách Bích Thủy sơn trang chúng ta không khách khí.”