[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 391





Nhiệm vụ liên hoàn lần này chỉ có mười mấy vòng, Thời Sênh rất nghi ngờ Hệ thống không có chỗ phát nhiệm vụ.
Quay trở lại không gian hệ thống, Thời Sênh tiếp tục hoạt động thường ngày: “Chém màn hình”.
Hệ thống không dám lên tiếng.

Chờ Thời Sênh chém xong, nó liền lập tức hiển thị số liệu của Thời Sênh.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -147000
Giá trị sinh mệnh: 40
Tích lũy: 30000
Cấp nhiệm vụ: B
Đánh giá nhiệm vụ: 95
Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: Điểm tích lũy 2000
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Điểm tích lũy 4000
Đạo cụ: ‘Vương miện Nữ vương’, ‘Trái tim Quỷ vương.’
Woa! Giá trị làm người không bị trừ, còn tăng nữa?
Bản cô nương đã làm chuyện lớn gì ích nước lợi dân thế?
[Dương Hoài Nhân và mỏ kim cương nguyên sinh.] Hệ thống ngoan ngoãn trả lời.
Thời Sênh cười chế giễu một tiếng, “Cuối cùng Thẩm Giai Âm và Doãn Mạch thế nào?”
[Thẩm Giai Âm cả đời đều bị người khác giam giữ, lợi dụng ngón tay vàng của cô ta để kiếm tiền cho gia tộc.

Còn Doãn Mạch… bị Úc Tửu làm cho tàn phế.]
Thời Sênh nhíu mày.
Sao chuyện này cô lại không biết.
Doãn Mạch hẳn là không dễ gϊếŧ như vậy?

[Đúng vậy, Úc Tửu có một khoảng thời gian rất yên tĩnh.

Cô không phát hiện ra sao?] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh suy nghĩ một hồi, sau khi bọn họ kết hôn không lâu, đúng là Úc Tửu có một khoảng thoài gian vô cùng yên ắng.
Hắn không nói những lời khêu gợi với cô, cũng không quấn lấy cô đòi ‘tạo người’.

Thời gian đó công ty cũng rất bận, cô thấy hắn có cái gì đó không đúng lắm, nhưng cô cũng không để tâm đến hắn.
[Ký chủ, bây giờ cô muốn nói gì không?]
Nói cái gì?
Bản cô nương thì có gì muốn nói với mi chứ.
Một câu hỏi ngu ngốc.
[…] Ký chủ, cô cứ như vậy, có tin là tôi sẽ khiến cô không tìm thấy Phượng Từ hay không.
[Có muốn vào không gian tiếp theo không…]
[Bắt đầu dịch chuyển…]

Thời Sênh tròn mắt nhìn vào khoảng tối, xung quanh trở lên yên lặng, chỉ có tiếng hơi thở của một mình cô.
“Haiz….”
Thời Sênh hít một hơi lạnh, phía trước mặt mình là một khoảng tối đen, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Cơn đau xé nát khiến cô suýt chút nữa không chịu nổi mà phát ra thành tiếng.

Cô thò tay ấn ấn, đau đến mức cô cắn chặt môi.
Lần này, vừa tới đã bị thương, đau quá!
Ánh mắt Thời Sênh dần quen với bóng tối, loáng thoáng có thể nhìn rõ xung quanh.

Cô đang ở trong một căn phòng, xem ra có lẽ là thời cổ đại.
Thời Sênh hít một hơi thật sâu, rồi nằm xuống, bắt đầu tiếp thu kịch bản.
Đây là một câu truyện giang hồ ngược luyến.

Nữ chính tên Bạch Lạc, là đại tiểu tư của Tàng Kiếm Sơn Trang.
Lén lút chạy ra ngoài Tàng Kiếm Sơn Trang, kết quả là nữ chính gặp được nam chính Phó Diệc Vân.

Ngay lập tức, nữ chính đem lòng ái mộ nam chính từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng trong lòng nam chính Phó Diệc Vân lại có ánh trăng sáng, hắn không thể nào quên được ánh trăng sáng.
Nữ chính kiên trì ngược tâm âm thầm chờ đợi.
Cuối cùng ánh trăng sáng trong lòng nam chính tự gây chuyện, khiến nam chính biết mình đã yêu nữ chính.
Nhưng lúc này nữ chính đã rất đau khổ, do đó nam chính bắt đầu theo đuổi ngược lại.
Nữ chính hồi tâm chuyển ý, cuối cùng hai người có được kết cục viên mãn.
Nguyên chủ Vô Tranh, không phải ánh trăng sáng, cuối cùng tự gây chuyện tự chuốc họa trong trái tim của nam chính.
Giang hồ phân ra thành hai phái Chính – Tà, Vô Tranh thì chắc chắn thuộc về Tà phái.
Cô ấy là cô nhi, sư phụ là Dược bà bà.
Dược bà bà là thần y rất nổi tiếng trong giang hồ, nhưng Vô Tranh lại đam mê với Độc.
Do cô ấy rất xinh đẹp, không ít người dòm ngó đến dung mạo của cô, nên Vô Tranh phải dùng độc dược để tự bảo vệ mình.
Trong giang hồ lại đồn thổi cô nham hiểm, thủ đoạn độc ác, là tà môn ngoại đạo.

Tuy các Danh môn Chính phái coi thường cô, nhưng lại kiêng dè độc thuật trên người cô, nên không ai dám đắc tội.
Ngay từ đầu, Vô Tranh đã không giải thích, cũng có người giả vờ tin cô, sau đó nhân cơ hội để muốn lấy mạng cô, hoặc là muốn có được thân thể của cô.
Vô Tranh đã từng bị lừa một lần, sau đó không bao giờ tin đám chính nhân quân tử tự xưng là danh môn chính phái nữa.
Bi kịch của cô bắt đầu từ khi gặp phải ánh trăng sáng trong lòng nam chính.

Cô thấy ánh trăng sáng kia là một cô gái, nên đã động lòng cứu cô ta một mạng.
Ai mà biết được rằng, ánh trăng sáng kia lại cài người cướp lấy thân thể của cô, cướp đi Hàn Nguyệt Kiếm trên người cô.
Vô Tranh đương nhiên muốn truy sát ánh trăng sáng.

Ánh trăng sáng tìm gặp nam chính là điều chắc chắn.

Ánh trăng sáng khóc lóc kể lể với nam chính.

Nam chính không phân rõ trắng đen phải trái nên đã báo thù cho ánh trăng sáng.
Vô Tranh đối đầu với nam chính, thắng được mới là lạ!
Vô Tranh là nữ phụ phản diện đầu tiên bị tiêu diệt.
Trong cốt truyện nhất định sẽ không viết chuyện mà ánh trăng sáng làm, chỉ viết mấy tình tiết kiểu ánh trăng sáng gặp nam chính, hay bị Vô Tranh truy sát v.v…
Tác dụng của Nguyên chủ chỉ là để hai người gặp nhau, góp một phần nhỏ công sức vào thành tựu của nam chính.
Nguyên chủ không cam tâm.

Chính cô đã cứu ánh trăng sáng, mà ánh trăng sáng lại phối hợp với nam chính để đối phó với cô.
Nam chính không phân biệt trắng đen phải trái mà sát hại cô.
Vì vậy cô muốn báo thù.
Tiếp nhận kịch bản xong, Thời Sênh bóp trán thở dài, đây là cái kịch bản quỷ quái gì vậy.
Cái sau lại kỳ quặc hơn cái trước!
Nam chính đúng là thằng đểu mà!
Trước khi ánh trăng sáng xuất hiện, nam chính vẫn mờ mờ ám ám không rõ ràng với nữ chính.

Khi ánh trăng sáng xuất hiện, nam chính đã quên luôn nữ chính lên chín tầng mây.
Không hổ là truyện ngược.
Nam chính cặn bã đến một tầng cao mới, ánh trăng sáng làm ra một kỷ lục mới.
Tình huống bây giờ có lẽ là lúc cô vừa mới cứu được ánh trăng sáng.
Ồ! Phải rồi!
Ánh trăng sáng tên là Liễu Nhứ.
Vì cứu Liễu Nhứ, Nguyên chủ bị thương.

Liễu Nhứ luôn ra sức lấy lòng, tăng cảm tình của Nguyên chủ, nên đã nhận được sự tín nhiệm của cô.
Thời Sênh thở dài, nhiệm vụ này có vẻ rất dễ hoàn thành, dưỡng thương xong rồi gϊếŧ ánh trăng sáng, sau đó sẽ tìm cơ hội để giải quyết nam chính luôn.
Đi ngủ trước đã!

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ngoài phòng đã có vang lên tiếng gõ cửa, có người đi vào phòng.
Thời Sênh nhăn mặt chau mày, rồi từ từ tỉnh dậy, nhưng vẫn không thể mở nổi mắt.

“Vô Tranh cô nương?” Người vừa đến nhỏ nhẹ lên tiếng gọi cô.
“Vô Tranh cô nương…”
Liễu Nhứ thấy người trên giường không có phản ứng gì, ánh mắt di chuyển sang bên cạnh người cô.

Cô ta mím môi, cuối cùng nhoài người qua.
Tay cô ta vừa thò ra được một nửa, chợt đụng phải đôi mắt vô cùng yên tĩnh, bên trong không có một chút gợn sóng, như là một đồ vật không có sinh mệnh.
Gương mặt Liễu Nhứ hoảng sợ.

Trong nháy mắt, cô ta tự nhiên kéo lại chăn giúp Thời Sênh, rồi nhẹ nhàng quan tâm, “Vô Tranh cô nương, có thấy ổn hơn chưa?”
Liễu Nhứ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lông mày thanh tú, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi chúm chím hồng hào, mái tóc thiếu nữ dài óng ả, trên người là chiếc váy voan màu vàng lông ngỗng.
Dáng vẻ mềm mại như nước, cười lên như hoa xuân tháng ba.
Người con gái như vậy, phù hợp với hình tượng nữ thần trong lòng đại đa số những người đàn ông.
Thời Sênh chuyển ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ai cho cô vào đây?”
“Ta… lo lắng cho Vô Tranh cô nương…” Liễu Nhứ đầy vẻ chân thành.
“Cút ra ngoài.”
Lúc Thời Sênh nói chuyện đều rất bình tĩnh.

Liễu Nhứ cũng không phân biệt được là cô đang giận hay thế nào.
“Nhưng Vô Tranh cô nương, cô đang bị thương…”
“Đừng để ta phải nói lần thứ hai.” Trong ánh mắt Thời Sênh thêm vài phần lạnh lùng.
Nếu không phải bản cô nương bây giờ không cử động được, thì sớm đã chém nhà ngươi rồi.
Liễu Nhứ hơi tủi thân cắn chặt môi, giọng mềm yếu thỏ thẻ, “Vậy Vô Tranh cô nương cố gắng nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ gọi ta.”
Đợi Liễu Nhứ đi ra, Thời Sênh mới ngồi dậy, vén quần áo lên xem.
Viết thương nằm ở vị trí trên ngực, chỉ là vết chém qua, không đâm vào trong.
Tối qua không nhìn thấy, nên cô cũng không dám động vào.

Bây giờ nhìn thấy rõ vết thương, cô liền xé đám đồ lộn xộn kia ra, lấy ra một chiếc lọ sứ, bên trong có một ít phấn bột, cô tùy ý bôi lên.
“Ui da…” Thời Sênh cắn chặt răng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát bôi một lớp phấn bột lên trên miệng vết thương.
Mẹ nó chứ, cứ như là đổ rượu lên vết thương vậy.
Muốn gϊếŧ người quá!