[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 311





Ngải Duy đờ đẫn nhìn về phía Tư Không Táp.
Tư Không Táp đẩy cô ta ra, Ngải Duy lảo đảo ngã xuống nền đất phủ đầy sỏi đá.
“Cô nghĩ xem tại sao cô có thể sống sót khỏi trận hỏa hoạn lớn đó?”
Trong đầu Ngải Duy chợt xuất hiện hình ảnh của trận hỏa hoạn lớn cô ta từng gặp phải, bây giờ khi nhớ lại cái cảm giác đau đớn đó vẫn khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
“Cô nghĩ rằng Huyết Tộc có nhiều người như thế, vì sao chỉ dựa vào một lời tiên đoán mà thừa nhận thân phận của cô?”
“Cô nghĩ xem tại sao Phí Kỳ lại giúp đỡ cô nhiều đến thế?”
Cô ta là con người, sao cô ta có thể được Huyết Tộc thừa nhận, cô ta từng hỏi Phí Kỳ.
Phí Kỳ nói, cô ta khác.
Khác ở chỗ nào?
Cô ta chưa từng gặp cha mẹ mình, cô ta được Ngải Cường nuôi lớn, Ngải Cường nói cha mẹ cô ta đã chết từ lâu.
Rốt cuộc cô ta là ai?
“Rõ ràng năm đó tôi đã bỏ thuốc cho bà ta, nhưng không ngờ bà ta vẫn mang thai, hơn nữa vào thời khắc cuối cùng còn sinh ra cô, nhưng tôi cũng phải cảm ơn bà ta, nếu không làm sao tôi biết được đi đâu để tìm được người đặc biệt giống như cô?”
Năm đó bên cạnh nữ vương không chỉ có một người đàn ông là hắn.
Tỷ lệ thụ thai của Huyết Tộc rất thấp, lúc đó hắn chỉ là một Huyết Tộc cấp thấp.

Người có thể khiến nữ vương thụ thai chỉ có thể là vài Huyết Tộc thuần chủng bên cạnh bà ta.
Tư Không Táp từng bước áp sát Ngải Duy, vẻ mặt hung dữ, “Tội ác mà mẹ cô gây ra năm đó, giờ đây sẽ do chính cô đứng ra bù đắp lại.”
Trong đầu Ngải Duy ngập tràn câu không thể nào!

Sao cô ta có thể là con gái của Vua Huyết Tộc được.
Cô ta mới 18 tuổi, còn Vua Huyết Tộc đã chết cách đây rất lâu rồi.
Cô ta không thể nào là con gái của Vua Huyết Tộc được, không thể nào!
Cô ta không hút máu giống họ, chắc chắn cô ta không phải là con gái của Vua Huyết Tộc, chắc chắn!
Tư Không Táp nhấc Ngải Duy lên, bước về chỗ hai chiếc quan tài ở phía xa.
Phía dưới có vẽ hình bát quái, hai chiếc quan tài được đặt trên vị trí hai cực âm dương ở hai đầu.
Tư Không Táp ném Ngải Duy vào trong chiếc quan tài băng còn trống.
“Tư Không… anh chắc đã nhầm rồi, tôi không phải…” Ngải Duy nắm chặt cánh tay Tư Không Táp, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, “Anh nghĩ đi, tôi mới 18 tuổi, sao có thể là con gái của Vua Huyết Tộc được, tôi cũng không hề muốn hút máu, tôi không phải là Huyết Tộc, chắc chắn anh đã nhầm rồi!”
Tư Không Táp ấn cô ta vào trong quan tài, rồi nhìn cô ta nói, “Khi cô sinh ra Phí Kỳ đã phong ấn cô lại, cất giấu gần 100 năm, mãi đến 18 năm trước mới giao cô cho Ngải Cường nuôi dưỡng, nên cô mới nghĩ mình chỉ có 18 tuổi.”
Khựng lại một lát, “Cô chưa từng uống máu, nên sẽ không có ham muốn đó, nhưng cô ở Huyết Tộc này đã lâu, cô có từng ăn qua thứ gì chưa?”
Ngải Duy sửng sốt, từ khi cô đến Huyết Tộc, đúng là chưa từng ăn bất kỳ thứ nào, bụng lúc nào cũng cảm thấy no.
Không phải!
Cô ta không phải!
Ngải Duy muốn vùng vẫy, nhưng cô phát hiển cơ thể mình không thể cử động.
Cô trừng mắt nhìn Tư Không Táp đâm kim vào huyết quản của cô, máu rút ra từ đầu kim, chẳng bao lâu sau đã lấp đầy ống ống dịch truyền.
Tư Không Táp đưa đầu ống kia vào trong chiếc quan tài lưu ly còn lại, phảng phất có thể nhìn thấy được có một người đang nằm bên trong.
Ngải Duy có thể cảm nhận được máu đang chảy ra khỏi cơ thể cô ta một cách điên cuồng, nhưng cô ta không thể cử động được.
Tại sao?
Những việc này đều không đúng, mọi thứ không nên diễn ra như thế này?

Ngải Duy đột nhiên ngơ ngác, vậy mọi thứ nên diễn ra như thế nào?
“Tư Không…” Cô ta đột nhiên kêu lên, nhưng giọng nói rất yếu.
Tư Không Táp xoay người nhìn cô ta.
Ngải Duy miễn cưỡng mỉm cười, “Có thể, ôm tôi một lần không?”
Tư Không Táp không phản ứng.
“Nể tình… chúng ta từng ở bên nhau… có thể ôm tôi một lần không?”
Tư Không Táp do dự trong chốc lát, sau đó vẫn cúi người ôm lấy cô ta.
Nhưng cũng buông ra rất nhanh.

Ngải Duy nhân lúc hắn đứng lên, dùng tất cả năng lượng trong cơ thể mà hôn hắn.
Tư Không Táp nhăn mày, đẩy mạnh cô ta ra, lau sạch môi với thái độ chán ghét.
Ngải Duy cười ha ha hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của cô ta.
Tại sao lúc đầu cô ta lại không nghe lời Tả Liệt.
Nếu ở bên Tả Liệt, cô ta sẽ không bị Tư Không Táp lợi dụng.
Lạnh quá!
Trong không khí dường như có tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc chuyển động.
Mặt trăng không biết từ khi nào đã di chuyển đến giữa bầu trời.

Trận pháp trên mặt đất hòa nhịp với ánh trăng, phát ra những tia sáng trắng nhàn nhạt.
Tư Không Táp đứng ở bên ngoài, vẻ mặt căng thẳng nhìn về hướng chiếc quan tài lưu ly.
Trận pháp ngày càng phát sáng, cuối cùng nó bao trùm lên cả hai chiếc quan tài.
Đợi khi ánh sáng tan đi, Tư Không Táp lao nhanh về phía chiếc quan tài lưu ly, cái xác khô bên trong bị một lớp máu bao bọc.

Vốn dĩ cái xác vẫn còn được bảo quản hoàn hảo, sau khi bị ngâm trong một lớp máu, da thịt của nó lại dần bị thối rữa đi, chỉ còn lại một bộ xương trắng toác.
“Sao có thể… sao có thể như thế được!” Tư Không Tấp đẩy chiếc quan tài, trong mắt tràn đầy sự khó tin, “Sao lại thất bại?”
Tại sao cô ấy không sống lại!
“Bởi vì anh còn thiếu hai thứ.” Giọng cô gái trong veo vang lên trong bóng tối
Đôi mắt đầy tơ máu của Tư Không Táp nhìn về hướng giọng nói phát ra.
Từ trong bóng tối, một thiếu nữ trong chiếc váy đen chầm chậm bước ra, phía sau còn có một chàng trai cao lớn.
“Di Nại!” Tư Không Táp theo kẽ răng gào lên hai chữ, con ngươi đỏ như máu như muốn xé xác cô.
“Rất tức giận phải không? Anh có gì đáng để giận chứ.

Do anh không đến hỏi tôi, nên việc cô ta không thể sống lại là lỗi của anh.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng rất chi là vô tội.
Tư Không Táp tức suýt hộc máu, hắn hỏi cô, cô sẽ nói cho hắn biết sao?
“Tôi sẽ nói nhé!” Thời Sênh như biết được Tư Không Táp đang nói gì, “Dù sao tôi cũng là một Lôi Phong sống sờ sờ yêu thích giúp đỡ người khác mà.”
Cho dù có nói với ngươi, ngươi cũng không lấy được, nên nói và không nói cũng chẳng có gì khác nhau.
“Còn thiếu cái gì? Đưa cho tôi!” Tư Không Táp đứng lên, nét mặt hung tợn nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh giơ tay lên, lắc lắc mặt dây chuyện trên tay mình, “Cái này nè!”
Trong đầu Tư Không Táp nổ ầm một tiếng
Bức tranh đó hiện lên trong đầu.

Người, quan tài…
Người không phải chỉ Ngải Duy, mà là mặt dây đeo trên tay người đó sao?
“Hơn thế nữa anh cũng đã dùng sai cách.” Thời Sênh thả tay xuống, ném một cuốn sách cũ qua, “Đây mới là cách phục sinh chính xác, một món cũng không không thể thiếu.”
Tư Không Táp run rẩy lật từng trang.
Tổng cộng cần có bốn món.
Nước hoàng tuyền trong mặt dây, chiếc quan tài lưu ly, máu tươi của người chí âm và… hoa tường vi phủ đầy máu.
Còn nội dung trong quyển sách mà hắn có được lại là…
Đột nhiên hướng đầu về hướng của Thời Sênh, hắn như một con sư tử tràn đầy tức giận nhìn chăm chằm vào Thời Sênh, “Là cô, là cô đã tráo quyển sách đi đúng không?”
“Nghĩ quá nhiều rồi đấy!” Cô chẳng biết Tư Không Táp lấy từ đâu ra cách thức đó, làm sao mà đổi chứ?
Cuốn sách này là do cô moi ra được từ đống đổ nát trong căn biệt thự nhà Tây Ẩn.
“Cô đưa những thứ đó cho tôi!” Tư Không Táp nhào tới, muốn cướp đi vòng tay trên tay Thời Sênh.
Hắn vẫn còn cơ hội, vẫn còn có thể cứu sống được cô ấy.
Thời Sênh né người qua một bên, Tây Ẩn dùng một chân đá vào bụng Tư Không Táp.
Tư Không Táp bị đá bay về sau, đụng vào chiếc quan tài lưu ly, chiếc quan tài bị đụng ngã, máu tươi bên trong chảy hết ra ngoài.
“Không!”
“Cho dù anh có cứu sống được cô ấy thì cái giá phải trả cũng sẽ là cái chết của anh, cô ấy sống còn anh thì chết.

Vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nếu anh thật sự yêu cô ấy như thế thì anh hãy xuống dưới đó tìm cô ấy đi.” Thời Sênh đứng ở nơi xa, lạnh lùng nhìn Tư Không Táp dựng chiếc quan tài lưu ly lại.