[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ - Chương 135-136-137: Học sinh cá biệt (16-17-18)





Bảo mẫu tạm thời Thời Sênh lúc này đang hận không thể một phát đạp chết tên đại thiếu gia này đi.


Uống nước thì nước lạnh không uống, nước nóng không uống, đi đường thì chỗ nhiều cỏ không chịu đi, chỗ không có cỏ cũng không chịu đi.


Sao anh không chết luôn đi hả?


“Tiểu Chỉ, cậu có muốn uống chút nước không?” Lâm Nhân từ trong đội quay lại, đưa cho Thời Sênh một bình nước, ánh mắt lại nhìn về phía thiếu niên đang dựa vào thân cây, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại đi cùng với Phó thiếu? Vị này… có tiếng là khó chiều đó.”


Thời Sênh câm nín nhìn lên trời, đều là mệnh a!


Lúc trước đều là cô đi trêu trọc người khác, bây giờ cũng coi như có người đến trêu trọc cô rồi.


Cho nên đây chính là cái gọi là phong thuỷ luân chuyển* sao?


*Phong thuỷ luân lưu chuyển: Căn cứ vào cách tính lịch cổ đại của Trung Quốc, một hoa giáp sáu mươi năm gọi là một nguyên, ba hoa giáp một trăm tám mươi năm gọi là tam nguyên, cứ mỗi hai mươi năm là một vận, tổng cộng có chín vận. Các nhà chiêm tinh cổ đại cho rằng, tinh vận của mỗi hai mươi năm là khác nhau, thế nên tất cả người lẫn vật đều luân phiên nhau. Cho nên tuyệt đối không có phong thủy bảo địa nào là vĩnh viễn. Thành ngữ tương tự của Việt Nam: Sông có khúc, người có lúc hoặc Lên voi xuống chó, Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.


Buổi tối ngày hôm qua, có lẽ cô nên phớt lờ sự kêu gào của Hệ thống, để cho hắn chết ở chỗ đó cho rồi.


Lâm Nhân có hơi sợ hãi Phó Khâm. Lúc cô vừa nói xong, Phó Khâm ngẩng đầu nhìn qua đây, Lâm Nhân theo phản xạ có điều kiện co lại nấp sau lưng Thời Sênh.


Phó Khâm cũng chẳng thèm nhìn cô, chỉ nhìn Thời Sênh một cái rồi lại cụp mắt xuống.


“Tiểu Chỉ” Lâm Nhân khẩn trương kéo kéo Thời Sênh, “Thật sự cậu sẽ đi cùng anh ta cả đoạn đường này sao?”


Phó thiếu giống như như một quả bom hẹn giờ vậy, đổi lại là cô sẽ tuyệt đối không đồng ý đứng gần Phó thiếu một mét.


“Ừ”. Đường là do tự mình chọn, có nguy hiểm cũng phải đi cho hết!


Sau đó…


Gϊếŧ cái tên này để trút căm phẫn.


Lâm Nhân ném cho Thời Sênh một ánh mắt tự cầu phúc, sau đó mau chóng rời khỏi phạm vi của hai người.


Cả đội vừa đi vừa dừng, lúc trời sắp tối mới tìm được một chỗ đất bằng phẳng để cắm trại.


Trừ những đồ ăn đủ cho bản thân ra, những thứ khác đều phải lên trên núi tìm.


Bởi vì mỗi năm đều có học sinh đến đây, để bảo đảm cho học sinh không chết đói cho nên trên núi có không ít đồ có thể ăn được.


Tổ đội phân công nam nữ, con gái nấu ăn, con trai thì một nửa đi tìm đồ ăn, một nửa xây dựng lều trại.


Đồ của Thời Sênh đều được mấy nam sinh cầm hộ, cho nên lúc mấy nam sinh đó đem đồ lại cho cô, một số người liền bất bình, chua chua bắt đầu châm chọc.


“Mấy bạn nam này làm sao lại như thế? Lúc nãy bảo giúp thì bọn họ đều không làm, lại còn tranh đi giúp Bắc Chỉ?”


“Ai bảo người ta vừa xinh đẹp lại vừa có tiền chứ.”


“Ra vẻ xun xoe nịnh nọt thì đã thế nào, nhìn dáng vẻ người ta lạnh lùng như thế, không thể nào mà cưới được đâu.”


Mấy nam sinh đó và Thời Sênh đều nghe thấy, có điều sắc mặt Thời Sênh vẫn y như thường, không có gì khác lạ cả, mấy nam sinh kia cũng không tiện nói gì, lắp đồ xong liền quay về chỗ của mình.


Lều của Thời Sênh có vẻ to, cái của Phó Khâm thì nhỏ hơn chút, Phó Khâm đứng cạnh hai cái lều nhìn một chút, đột nhiên khom người chui vào lều của Thời Sênh.


Thời Sênh giơ tay muốn lôi hắn ra ngoài.


Cái tên này muốn mưu quyền đoạt vị sao? Tức chết bản cô nương rồi.


Phó Khâm nắm lấy cái giá đỡ của lều, nhàn nhạt nói: “Hay là tất cả mọi người đều không cần phải ngủ nữa?”


Thời Sênh nghiến răng ken két trừng Phó Khâm: “Anh có tin tôi gϊếŧ chết anh không?”


“Nếu chết thì mọi người cùng chết.” Phó Khâm đóng cái cửa lều lại trước mặt Thời Sênh.


Thời Sênh: “…” Cái lời thoại này a a a a a!

Là của lão tử mà?


Anh lại dám cướp mất lời giễu cợt của bà đây à?


Thời Sênh bị Phó đại thiếu gia làm cho tức giận đến đau cả tâm can.





Ăn cơm xong, Thời Sênh giơ điện thoại di động ra ngoài bắt tín hiệu, đợi không dễ dàng gì mới gọi được điện thoại, Thời Sênh phát hiện bản thân mình đang ở một chỗ hoàn toàn xa lạ.


Không nhìn thấy một chút ánh lửa nào từ chỗ cắm trại cả.


Cô rút thiết kiếm ra chuẩn bị bay lên trên thì không xa vang lên một âm thanh nhẹ nhàng.


Âm thanh đó giống như tiếng bước chân hỗn tạp đang kéo một vật nặng.


Nơi hoang vu dã ngoại… gϊếŧ người vứt xác?


Trong đầu Thời Sênh rất nhanh truyền qua mấy suy nghĩ, ánh mắt cô sáng lên như ngọn lửa, lập tức đi về nơi phát ra âm thanh.


Lách qua một đám cỏ dại, phía trước có ánh đèn pin lấp lánh, Thời Sênh nhìn thấy phía trước có một người, ánh sáng đó phát ra từ phía thắt lưng hắn, mà trong tay hắn còn đang kéo một người khác.

Trong rừng núi âm u, tình cảnh này kỳ thực có chút doạ người.


Thế nhưng người đàn ông đó Thời Sênh không thấy xa lạ.


Cao An Lãng.


Người mà hắn kéo cũng không phải là người lạ mà là Tưởng Na Na.


Cao An Lãng dừng lại một lúc, dùng đèn pin soi soi khắp bốn xung quanh, cảm thấy phía sau an toàn mới cố định đèn pin lại, sau đó lại lấy máy quay phim ra lắp ráp.


Đợi làm xong mấy thứ đó, Cao An Lãng liền đi về phía Tưởng Na Na đang hôn mê.


Hắn không trực tiếp hành động mà trước tiên làm cho Tưởng An An tỉnh lại, thưởng thức vẻ kinh hoàng và sợ hãi trên mặt Tưởng Na Na.


Ai lăn lộn trong xã hội này đều ít nhiều đều biết một chút, tên Cao An Lãng này chính là trọng điểm cần đề phòng với các thiên kim tiểu thư.


Cao gia tuyệt đối là đỉnh cao trong xã hội nhà giàu, một câu nói của người ta có thể khiến cho gia tộc của bạn phá sản.

Tưởng Na Na không ngờ tới bản thân mình lại rơi vào trong tay tên ác ma này.


Cô ta rõ ràng là…




Đúng rồi, Kỷ Tiểu Ngư, là cô ta.


Là cô ta chọc giận mình, còn để mình đến nơi không có ai chú ý đến, sau đó mình liền mất đi tri giác.


“Ư ư ư…” Miệng của Tưởng Na Na bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ, đáy mắt đầy sự căm hận.


Nếu như có thể, Cao An Lãng càng muốn để cho Tưởng Na Na kêu ra tiếng, như thế càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thế nhưng chỗ này cách chỗ cắm trại không bao xa, bị người khác phát hiện thì không hay.


“Đừng kêu, lát nữa sẽ có lúc cho cô kêu.” Cao An Lãng vỗ vỗ hai má Tưởng Na Na, sau đó kéo người về phía máy quay phim, thô lỗ xé rách quần áo của cô ta.


“Ha ha ha, mấy thiên kim tiểu thư các cô da thịt đều được chăm sóc tốt thế này, mùi vị so với mấy con điếm ngon hơn nhiều.”

“Ư ư ư ư…” Đừng mà, đừng mà, Tưởng Na Na không ngừng lắc đầu, ánh mắt thù hận biến thành kinh hoàng khẩn cầu.


Tâm lý của Cao An Lãng vốn méo mó, thấy Tưởng Na Na như thế hắn càng hưng phấn hơn.


Hắn hoàn toàn không chú ý đến có người đang tiến lại gần hắn, thuận tay tắt máy quay phim, thiết kiếm dưới tia sáng của đèn pin hắt ra một tia lạnh lẽo, xẹt qua trong núi rừng đen kịt.


Vật thể lạnh lẽo dí vào cổ Cao An Lãng, hắn giật mình một cái, khí lạnh dâng lên từ gan bàn chân, đem sự hưng phấn trong lòng hắn ép xuống tận đáy.


“Kẻ… kẻ nào?”


Phía sau cả ngày cũng không có động tĩnh gì, chỉ có cái vật thể lạnh lẽo ấn vào cổ hắn.


Cao An Lãng bất an vô cùng, không phải là hắn gặp phải tà vật rồi chứ?


Sẽ không đâu, sẽ không đâu, trên người hắn có bùa hộ thân mà cao nhân cho, mấy thứ đồ đó không thể nào mà đến gần hắn được, chắc chắn là người.

Vừa nghĩ đến là người, đáy lòng Cao An Lãng liền không sợ hãi như thế nữa, trong lòng ngược lại lại nảy sinh ra sự tức giận. Cao An Lãng hắn là ai mà lại có kẻ dám chọc đến hắn, muốn chết à?


Hắn muốn quay đầu lại nhìn.


Cái cổ truyền đến một trận đau mãnh liệt, hắn ngửi thấy mùi máu tanh…


Tiếp đó, mắt hắn tối sầm lại, ý thức rời rạc, mất đi tri giác.


Thời Sênh đá Cao An Lãng đã bị ngất qua một bên, thấp giọng mắng, súc vật.


Dùng cái tên cặn bã này để miêu tả hắn đã là đề cao hắn rồi.


Tưởng Na Na ban nãy bị doạ cho ngây dại, lúc này vẫn còn đang ú ớ lắc đầu, Thời Sênh đi lên phía trước đánh cho cô ta hai nhát.


Tưởng Na Na bị đánh cho ngây ngốc, trong tầm nhìn mờ mịt dường như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, sau đó đầu nghiêng đi, cũng ngất luôn theo.

Thời Sênh nhìn tay mình, bản cô nương cũng không dùng lực lớn lắm mà?


Thời Sênh không cởi trói cho Tưởng Na Na, lát nữa cô ta tỉnh rồi kêu loạn lên thì phiền phức.


Cô để cho Cao An Lãng nằm ra, trước ngực và sau lưng hắn đều khắc lên bốn chữ “Tôi là súc vật”, dùng máy quay phim ba trăm sáu mươi độ quay lại mấy góc chết.


Kiếm sắt khoa lên trên bộ phận quan trọng của Cao An Lãng một chút, bây giờ cắt đi có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không?


Thời Sênh thu kiếm sắt lại, lôi ra một cái bình sứ, đổ cái viên thuốc đen xì xì ra cho Cao An Lãng nuốt xuống.


Không phải là thích con gái sao? Sau này đừng có mà mơ hoa lạc với con gái nữa nhé!


Thời Sênh nhìn bình sứ môt cái, sắc mặt cổ quái, lẩm bẩm: “Quá hạn rồi, không biết là có tác dụng phụ hay không nữa?”


Tác dụng thì cũng không sợ, cùng lắm là chết thôi.

Thời Sênh lại lôi Cao An Lãng ném xuống khe của hai ngọn núi đằng xa.


Cao An Lãng, đừng có mà chết như thế nhé, nếu không những gì bản cô nương vừa làm thành ra công toi rồi.


Ngày tháng của chúng ta còn dài, cứ từ từ mà chơi nha.





Lúc Tưởng Na Na tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, màu xanh của lều bạt trên đỉnh đầu làm cho cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta đang nằm mơ sao?


Tưởng Na Na mau chóng sờ khắp người một lượt, không cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng vết trói ở cánh tay chứng minh hôm qua cô ta thật sự bị tên súc vật Cao An Lãng kia trói mà thành.


Làm sao mà mình quay lại đây được?


Tưởng Na Na nỗ lực nghĩ lại chuyện đêm qua.


Bắc Chỉ…


Người cuối cùng cô ta nhìn thấy là Bắc Chỉ.


Tưởng Na Na vội vàng bò ra khỏi lều, lúc này sắc trời mờ sáng, mới có số ít mấy học sinh tỉnh dậy, đang vệ sinh cá nhân.

Lều của Thời Sênh và Phó Khâm bốn phía đều không có vải bạt, rất dễ nhận ra.


Cô ta dường như dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình để chạy qua đó, khóc nức nở gọi tên cô: “Học tỷ Bắc Chỉ, học tỷ Bắc Chỉ…”


Nơi cắm trại rất yên tĩnh, tiếng của Tưởng Na Na không tính là lớn thế nhưng khiến cho không ít người nghe thấy.


Mấy người đang ngủ cũng bị làm ồn mà tỉnh, ồn ào nhìn về phía lều bên này.


“Na Na, cậu làm sao thế?” Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Tưởng Na Na phản ứng lại đầu tiên.


“Na Na, sao cậu lại khóc? Cậu đừng khóc mà, có chuyện gì thế? Cậu tìm học tỷ Bắc Chỉ làm gì thế?”


“ Na Na, cậu nói gì đi!”


Mấy nữ sinh gấp vô cùng, thế nhưng Tưởng Na Na chỉ khẽ gọi tên Bắc Chỉ.


Kỷ Tiểu Ngư đứng ở đằng xa, đáy lòng âm thầm có chút đắc ý, có lẽ là hắn đã ra tay rồi nhỉ? Để cho cô ta tự không chấp nhận được chính mình, đáng đời!

Có điều tại sao cô ta lại đi gọi Bắc Chỉ?


Thời Sênh ngồi ở trong lều, đau đầu xoa xoa mi tâm, tối qua có lẽ cô nên ném cô ta ở đó rồi.


Đúng lúc cô đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bên ngoài biến thành yên lặng như tờ.


Thời Sênh khe khẽ cau mày, khoác áo khoác đi ra ngoài.


Phó Khâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước lều của cô, sắc mặt không lương thiện nhìn vòng người đang đứng xung quanh lều.


Tưởng Na Na bị người khác bịt miệng lại kéo cách xa chỗ đó một mét, vừa nhìn thấy Thời Sênh qua đây, cô cũng không biết lấy đâu ra sức lực, vùng khỏi kiềm hãm chạy qua đó, thậm chí là không đếm xỉa gì đến Phó Khâm, chạy thẳng đến chỗ Thời Sênh.


“Học tỷ Bắc Chỉ, tối qua…”


“Cô muốn để cho mọi người đều biết hết sao?” Thời Sênh ngắt lời Tưởng Na Na, “Vào trong nói.”

Tưởng Na Na ngẩn ra gật đầu, bước vào lều của Thời Sênh.


Phó Khâm cau mày lại, sau đó quay người đi về lều của mình.


Bạn học xung quanh hiếu kỳ xem có chuyện gì xảy ra thế nhưng không dám lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn về phía lều của Thời Sênh.


Bên trong lều, Thời Sênh ôm lấy cái chăn, mặt đầy vẻ mệt mỏi.


Tưởng Na Na khẩn trương vò vò gấu áo, vành mắt khẽ đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt: “Học tỷ… hôm qua… em…”


“Đưa điện thoại cho tôi.”


“A?” Tưởng Na Na ngẩn ra nhìn Thời Sênh.


Thời Sênh có chút không kiên nhẫn: “Điện thoại.”


Tưởng Na Na vội vàng tìm khắp trên người một lượt thế nhưng không sờ thấy đâu, nói lắp: “Ở trong lều, không… không cầm đi”


Nhìn sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng không tốt, cô ta khẩn trương: “Em đi về lấy ngay”

Tưởng Na Na vội vàng quay về lều lấy điện thoại di động.


Thời Sênh lấy điện thoại di động của mình ra, mân mê một lúc rồi đưa trả cho cô ta.


Tưởng Na Na có chút không hiểu gì cả, cúi đầu nhìn điện thoại di động một cái, trên màn hình điện thoại còn đang dừng lại ở một video, hiển nhiên là ban nãy Thời Sênh gửi cho côta, cô ta bèn mở ra.


Video rất rõ nét, đập vào mắt chính là cơ thể trần trụi của một người, sắc mặt cô ta đỏ lên, di chuyển ánh nhìn, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của cái thân thể đó, cô lại nhìn lại.


Màn hình không lớn, nhìn rõ nhất là mấy cái chữ trên người hắn và dung mạo của hắn.


Sau cùng còn đặc biệt nổi bật hơn.


“Đây…” Tưởng Na Na lúng túng nhìn Thời Sênh, video này là do cô quay lại sao?


“Nếu không muốn chết thì hãy quay về nói cho bố mẹ cô biết cô đã trải qua những gì, đem video này đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ biết phải xử lý thế nào.” Thời Sênh nhắc nhở một câu.

“Chuyện tối hôm qua tôi không nhìn thấy gì cả, cũng hy vọng là cô không nhìn thấy gì cả, tôi giúp cô một tay nhưng không hy vọng cô quay ngược lại cắn tôi một miếng.”


Sắc mặt Tưởng Na Na thay đổi, nắm chặt tay lại: “Học tỷ, em hiểu rồi.”


“Nguồn gốc của video biết phải giải thích thế nào chưa?”


“Biết rồi ạ!” Tưởng Na Na gật đầu.





Hôm đó Tưởng Na Na xin nghỉ, xuống núi quay về thành phố.


Ông bà Tưởng bị thúc giục quay về nhà, đây thực sự là thúc giục, một khi Cao An Lãng tìm đến nhà bọn họ gây phiền phức thì đúng là chết chắc.


“Na Na, làm sao thế?” Bà Tưởng vừa vào đến nhà đã nhìn thấy con gái của mình co lại trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng sợ hãi quá độ.


“Mẹ!” Tưởng Na Na nghe thấy tiếng của bà Tưởng, “oà” một cái khóc nấc lên.

Ông bà Tưởng gấp gáp vây quanh, thế nhưng Tưởng Na Na vẫn khóc không ngừng.


Đợi cô khóc xong mới đem chuyện đó nói rõ ràng ngọn nguồn một lần, đến chi tiết nhỏ cũng không dám che giấu, chỉ có đoạn có Thời Sênh là cô bịa chuyện cho qua.


“Cao An Lãng, thằng súc sinh đó!” Ông Tưởng nghe xong hầm hầm giận dữ, sau đó lại quan tâm nhìn Tưởng Na Na: “Na Na, con có xảy ra chuyện gì không?”


Bà Tưởng cũng căng thẳng quan tâm, nhìn Tưởng Na Na.


Tưởng Na Na lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”


“Bảo bối đừng sợ, có ba mẹ ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Bà Tưởng ôm lấy Tưởng Na Na, trên mặt một mảnh u ám.


“Mẹ con nói đúng lắm, ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Ông Tưởng cũng hùa theo, lại kéo bà Tưởng sang bên cạnh, “Bà dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra một chút xem, thuận tiện làm cái tư vấn tâm lý, tôi lo con gái sẽ bị bóng đen tâm lý, ngoài ra nhớ chú ý an toàn một chút.”

“Tôi biết rồi.” Bà Tưởng gật gật đầu.


Tưởng Na Na không trực tiếp đưa video cho ba mẹ mà dùng chuyển phát nhanh, như thế cô ta không cần giải thích về nguồn gốc của cái video này.


Tuy rằng nguồn gốc của video không rõ ràng, thế nhưng hiện tại cô ta xảy ra chuyện như thế này, bọn họ cứ coi như là có băn khoăn cũng sẽ vẫn dùng video đó.


Tiếp đó, cô ta sẽ vạch trần Kỷ Tiểu Ngư. Ngày đó không thể nào trùng hợp như vậy được, đêm hôm trước mình mới cãi nhau với Kỷ Tiểu Ngư, đêm hôm sau cũng là bị cô ta dụ dỗ rời đi, nói Kỷ Tiểu Ngư không có quan hệ gì với chuyện này thì cái tên của Tưởng Na Na cô ta sẽ viết ngược lại.


Bên này núi Thiếu Dương, kịch lớn cũng vừa mới bắt đầu diễn.


Một đám người gặp phải mưa lớn, vốn dĩ là muốn đợi mưa tạnh rồi mới đi, ai mà biết được cơn mưa này lại cứ như vậy kéo dài đến đêm cũng chưa dứt, mọi người bị vây lại ở trên núi.

Không gọi được điện thoại, không cầu cứu được, chỉ có thể đợi người của villa phái người đến đón bọn họ.


“Thế này cũng xui xẻo quá đi, sớm bảo trường học đổi chỗ khác rồi, lại cứ đi chọn nơi này, bây giờ thì bị giam lại ở đây rồi sao?”


“Bớt nói mấy câu đi, vẫn là nghĩ cách làm sao mà rời đi được?”


“Làm sao mà rời đi được, mưa lớn như thế này, lại tối như hũ nút, bây giờ xuống núi là tìm chết đó.”


“Đúng thế, mà đâu phải là xuống núi, phải lên núi mới đến được villa, vẫn là đợi người của villa đến tìm chúng ta đi!”


Giáo viên tổ chức và học sinh tập hợp lại một chỗ, lều cũng vứt đi mấy cái rồi, mỗi cái lều đều là hai hoặc ba người.


Thời Sênh dựa vào lều, nghe tiếng mưa và tiếng người lờ mờ bên ngoài, thần sắc bình tĩnh, Phó Khâm dựa vào một chỗ nhỏ xíu bên trong, dường như đang suy nghĩ gì đó quan sát một bên mặt của Thời Sênh.

Bộp bộp bộp…


Tiếng mưa càng lúc càng to.


Tiếng mưa trộn lẫn với tiếng khóc, ư ư a a, nghe đến mức da đầu phát tê.


Cũng không biết là qua bao lâu, trong thế giới tối đen đột nhiên truyền đến một tiếng chói tai, tiếp theo đó là cả chỗ cắm trại đều hỗn loạn lên, rải rác tiếng gào khóc và hoảng sợ.


Đôi mắt khẽ nhắm của Thời Sênh mở ra, cầm lấy đèn pin bên cạnh, soi Phó Khâm một lát, hai mắt Phó Khâm mở ra, hiển nhiên là chưa ngủ, ánh mắt lay động, mí mắt không hề chớp xuống, hoàn cảnh như thế này đúng là hơi dọa người.


“Chúng ta phải rời khỏi chỗ này.” Thời Sênh soi đèn pin ra ngoài.


Phó Khâm không nói lời nào đứng lên, thế nhưng lúc hắn đứng lên đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, người cũng theo đó ngã xuống.


Lều vốn không rộng, Thời Sênh bị đè xuống.

Cơ thể thiếu niên gầy yếu đổ lên trên người cô, Thời Sênh bị đè lên bất ngờ không kịp phòng bị, lực tính đẩy cô ra khỏi lều, trận mưa khí thế lập tức dội lên người cô lạnh đến tận tim.


Fuck!


Thời Sênh bò từ trên mặt đất dậy, Phó Khâm ngã cách đó không xa, đèn pin lăn đến chỗ xa hơn.


Thời Sênh đưa Phó Khâm vào trong lều, lại đi nhặt đèn pin lại.


Sắc mặt Phó Khâm rất khó coi, thậm chí là có nét đau đớn, âm thanh rêи ɾỉ nhỏ xíu phát ra từ cổ họng hắn.


Thời Sênh nhíu mày, đóng cửa lều lại, từ không gian lấy ra cái vali mà chú Giản đưa cho cô.


Thuốc bên trong không ít, Thời Sênh nhìn mấy cái, lấy ra một viên thuốc được đánh dấu đặc biệt.


Thuốc hiệu quả nhanh.


Thời Sênh vừa nhét viên thuốc vào miệng Phó Khâm, hắn liền nôn ra.


Thời Sênh: “…”


Cô lại nhét một lần nữa, vẫn nôn ra như cũ.

Lật bàn, cố ý đúng không hả?


Dùng miệng đút?


Kể chuyện cười gì đấy?


Thời Sênh thô bạo bóp cằm Phó Khâm ra, ép hắn phải mở to miệng, đem viên thuốc ép hắn nuốt xuống, cầm lấy nước bên cạnh đổ vào, sau khi xác định hắn đã nuốt xuống khỏi cổ họng mới thả hắn ra.


“Khụ khụ…” Phó Khâm ho một trận, sắc mặt so với lúc chưa uống thuốc còn kém hơn.


Lúc nhận thức của hắn còn chưa rõ, không biết là bản thân mình bị đối đãi thô bạo như thế.


“Học tỷ Bắc Chỉ, phía trước đã bắt đầu sạt lở rồi, chúng ta phải rời khỏi chỗ này.”


Bên ngoài vang lên tiếng nói vội vã của một nam sinh.


Thời Sênh kéo cửa lều xuống, ánh đèn pin lập tức chiếu vào.


Học sinh đó nhìn thấy bộ dạng cái chăn và Phó Khâm nhếch nhác lộn xộn ở trong lều, biểu tình thay đổi thành rất kỳ lạ, vội vàng di chuyển tầm nhìn: “Cái đó… học tỷ, tập hợp ở bên kia, em đi thông báo cho những người khác.

Em học sinh đó dẫm lên nước mưa, bì bà bì bõm chạy đi.


Thời Sênh đưa Phó Khâm ra khỏi lều, đi về phía tập hợp bên kia.


Lúc giáo viên điểm danh số lượng, phát hiện ra không thấy Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch đâu cả, lúc trước chưa điểm danh cho nên không phát hiện ra.


Bây giờ cứ coi như là phát hiện ra cũng không thể phái người đi tìm được, giáo viên cho mọi người đi lên núi.


Thời Sênh nhân lúc mọi người không chú ý, rời khỏi tổ đội, dẫn theo Phó Khâm đi đến cánh rừng phía xa.


Sau khi rời xa mấy người này, Thời Sênh rút thiết kiếm, đem theo Phó Khâm trực tiếp bay về phía villa nghỉ dưỡng, hạ xuống chỗ không có người ở villa.


Phó Khâm không nặng, cũng không biết là cao thế này mà trọng lượng đi đâu hết rồi?


Vì để cho người khác không phát hiện ra sự khác thường, Thời Sênh tuỳ tiện tìm một gian phòng dẫn Phó Khâm vào đó, ngày hôm sau mới đưa hắn xuất hiện ở quảng trường villa nghỉ dưỡng.

Lúc này, có không ít người tập hợp ở quảng trường, đội cứu viện và phụ huynh suốt đêm đi đến đây, cùng với người phụ trách của villa nghỉ dưỡng, mấy người này nhìn thấy Thời Sênh và Phó Khâm xuất hiện, kích động như nhìn thấy chủ tịch nước.


“Con trai tôi đâu? Con trai tôi ở đâu, sao lại chỉ có hai người thôi?”


“Có nhìn thấy con trai tôi đâu không?”


“Bạn học, cháu có nhìn thấy con gái cô đâu không? Nó là học sinh lớp 3 năm hai, mặc áo khoác màu hồng.”


Tiếng líu ra líu ríu ồn tới mức đầu Thời Sênh phát đau, không chỉ như thế, bọn họ còn vây lấy mình chật tới mức con kiến chui cũng không lọt qua được.


Mẹ nó chứ, không thấy trên lưng cô vẫn còn đang cõng một người hay sao?


“Người này sắp chết rồi, mọi người muốn biến thành hung thủ gϊếŧ người hay sao?” Thời Sênh hắng giọng gào lên một tiếng.

“Con trai tôi ở đâu?” Mấy người này không những không tránh ra, ngược lại còn ngày một thậm tệ hơn, giơ tay ra kéo Thời Sênh: “Có nhìn thấy con trai tôi đâu không?”


Thời Sênh bị kéo loạng choạng một cái, Phó Khâm ngã từ trên lưng cô xuống, cả đám người nhìn thấy liền muốn vây lấy cô.


[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười chín: Bảo đảm cho Phó Khâm không bị thương.]


Thời Sênh dễ dàng kéo người Phó Khâm lên, thiết kiếm thình lình xuất hiện trong tay, thấy một màn này, mấy người vây xung quanh cô lập tức lùi ra đằng sau.


Thiết kiếm xoay một vòng, trong chớp mắt tạo ra một khoảng trống.


“Bà đây không phải là bảo mẫu của con trai mấy người, làm sao mà biết được bọn họ đang ở chỗ nào, có bản lĩnh thì tự đi vào núi mà tìm đi, vây lấy bà đây làm cái gì hả?” Thời Sênh tức giận không vừa, nếu như đây không phải là vị diện hiện đại, cô đã sớm muốn chẻ mấy người này ra rồi.

Lo lắng cho con trai là việc của bọn họ, liên quan cái rắm gì đến cô chứ?


“Bạn học nữ này sao lại như thế, cháu và bọn họ đi cùng với nhau, hỏi cháu một chút sao cháu lại hung dữ như thế. Mở miệng ngậm miệng là bà đây, không có gia giáo gì cả.”


“A, đây là thái độ hỏi han của mấy người sao? Là muốn gϊếŧ người sao?” Thời Sênh mỉa mai cười, “Cho dù thật sự là biết bọn họ đang ở chỗ nào, tôi cũng không nói cho mấy người biết đâu, vẫn là câu nói đó, có bản lĩnh thì tự đi vào trong núi mà tìm.”


Câu nói này lập tức kích lên hàng ngàn lớp sóng, một đoàn phụ huynh chửi rủa Thời Sênh.


Thế nhưng do hung khí trong tay cô nên không có ai dám bước lên trên cả.


“Tránh ra, tránh ra.” Một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi xuyên qua đám người, nhìn thấy Thời Sênh và Phó Khâm, ai ai cũng đều kích động lên.

“Thiếu gia, Bắc tiểu thư.”


“Chú Giản, thiếu gia và Bắc tiểu thư quay về rồi.”


Có người đón lấy Phó Khâm từ trong tay Thời Sênh, sau đó bảo vệ cho Thời Sênh dời đi.


“Thiếu gia không sao thì mấy người sẽ không sao, nếu như thiếu gia có chuyện bất trắc gì, tất cả những người ở đây đừng hòng mà chạy thoát được.” Có một vệ sĩ trong số đó trước khi đi còn ném lại một câu.


Bọn họ lúc nãy đứng hơi xa, lúc Thời Sênh xuất hiện bọn họ vẫn chưa nhìn rõ liền bị mấy người này chắn mất, thế nhưng lời nói của Thời Sênh bọn họ đều nghe thấy hết.


Đừng có giảng đạo lý với nhân vật phản diện, không có đạo lý gì có thể nói với nhân vật phản diện hết.