"Ngươi không còn chiêu nào khác nữa hả, nổi giận một cái là đuổi ta ra bên ngoài ngủ. Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không vậy hả?"- Đại thần tam giới phát tiết xong biểu cảm lập tức quay trở về cao quý lãnh diễm như lúc đầu.
Còn Hoàng đế bệ hạ nghe Lam Tuyết phát tiết xong, khuôn mặt ngu ngơ xong, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
\#Nữ nhân khuynh thành nhất Hạ Hoa Quốc, đêm qua bị người ta ném ra ngoài phủ Thái sư\#
...
Lam Tuyết ngồi trên ghế rồng, hai hàng lông mi nhíu chặt.
"Còn đau không?"
Bàn tay ngọc ngà thon thả kéo lấy hai đầu thái dương khẽ day nhẹ, cảm giác mệt mỏi xa dần, Lam Tuyết thở phào một hơi.
Mặc Hắc Oa nhìn cái bộ dạng lúc này của nàng, cảm thấy không có chút tiền đồ nào. Chung quy nàng vẫn là một nữ tử bình thường, muốn đóng y chang thiên tử là chuyện không thể nào.
Lam Tuyết kéo đôi tay kia vào lòng, học bộ dáng mèo con cọ cọ.
Ừm, quả thực là trông rất giống mèo con.
Có cái gì đó sai sai mà nhỉ???
《Đại thần, chúng ta không còn thời gian nữa rồi》
Thẻ lần này có lấy được không?
《Ai nha, Đại thần à. Ngài đừng có chấp niệm quá sâu với mấy cái thẻ đó, có được không?"
Nói chính sự!
《Có lấy được!》
Lan man dài dòng, đổi vị diện đi bạn êi.
《Còn vị diện này thì sao, trà xanh và vai phản diện không cần quan tâm, rời đi thì cũng phải có một cái kết có hậu chứ?"
Đại thần nghiêng người xuống, trượt khỏi lòng Mặc Hắc Oa, ánh mắt rơi trên người hắn.
Tuy chỉ là một phần hồn, nhưng tính cách lại giống hệt như vậy. Nếu không phải lý trí bản tôn tỉnh táo thì e rằng sẽ lại bị hắn ta mê hoặc mất.
Hắc Oa, Hắc Oa...
Hắc trong nhị hắc, Oa trong Thần oa.
...
Thiếu niên nghiêng người đi, ánh ban mai rơi lác đác vụn vặt tinh quang, mái tóc ánh kim dần bạc màu đến đỏ quạnh. Âm thanh như lưu ly:
"Có phải ngươi cũng như thế không?"
Không, không phải, ta chính là ta.
Đừng đi, đừng đi mà. Ta luôn ở đây, mãi mãi ở đây...
...
Lam Tuyết khẽ lắc đầu, thở dài một hơi, nhìn 'nữ tử' đang say giấc ở trong lòng mình.
Đôi lúc cảm thấy mệt mỏi muốn chìm vào trong bóng tối, nhưng tại sao ngươi cứ phải giữ ta lại. Nếu không phải là ngươi, ta cũng không cần thiết phải lật tung tam giới, biết mình bị lừa nhưng vẫn cố lao vào.
Nếu không phải là ngươi, ta cũng sẽ không...
Lam Tuyết khẽ nhấp môi: "Rời đi!"
《Tuân lệnh》Hỏa Tịch máy móc vang lên, có vẻ vị diện này nó vẫn chưa hài lòng lắm, mà có cái quái gì để hài lòng chứ.
Cô không trở thành đại ma đầu giết người vô số là nó đã vui mừng lắm rồi.
...
Lần tiếp theo, Lam Tuyết rơi vào dải ngân hà.
Vừa mở mắt ra đã thấy mình lơ lửng ở đây, không phải tên thần kinh này lại nghĩ ra mấy trò quỷ quái gì đó chứ!
Âm thanh khó phân biệt nam nữ của Hệ thống lại vang lên, không giống những lần khác. Hình như âm thanh này không còn vọng từ trong đầu nàng nữa thì phải.
Đây không phải vị diện!
"Hỏa Tịch, có chuyện gì thế".
《Đại thần, xảy ra chút lỗi, hệ thống chưa cài đặt vị diện tiếp theo. Chưa load xong...》
Lam Tuyết mở miệng ra liền theo bản năng muốn bắt bẻ: "Làm ăn vậy à, chả có tý đạo đức nghề nghiệp gì cả. Ngươi mà làm tạp dịch ở chỗ Bổn tôn, khẳng định chưa đầy một ngày đã bị đuổi..."
Hỏa Tịch:《...》
Nó vốn dĩ đã không phải là tạp dịch, cô hài lòng chưa.
Lảm nhảm dài dòng quá tống đi vị diện khác thôi.
\*\*\*
Vị diện thứ ba, hoàn tất.
Vị diện tiếp theo: Tín ngưỡng của thần linh.