Lam Tuyết: "Y như tên gọi của nó, từ khi đến đây, ngày nào ta cũng phải chạy thật nhiều!"
\*
Cô quyết định....
........ bỏ mặc nó.
"Aiz z z z z.... mạt thế đến nơi rồi, còn lo chuyện bao đồng làm gì cơ chứ!"
Hỏa Diễm thấy Lam Tuyết chạy đi, nước mắt ròng ròng. Cô khẳng định là gét nó lắm rồi. Trước kia thì bảo yêu nó, thương nó, bây giờ nó chỉ muốn một cái ôm an ủi còn chạy mất dép. Đây mà là yêu thương à, đây là ghét nó rồi!!!
Lam Tuyết có thể nghe được tiếng lòng của Hỏa Diễm. Bước chân dần dần chậm lại, trong lòng Đại thần lại khóc không ra tiếng.
Vốn lúc ấy chỉ triệu hoán bừa một vật gì đến thôi cũng được. Ai ngờ lại quá đà triệu hồi ngay ra thú cưng của Diêm Vương âm phủ, thú cưng bỗng nhiên biến mất có khi phải đào ra mấy nghìn thế giới hắn cũng dám đào đấy chứ.
Cách triệu hoán nó trở về như thế nào, là như thế nào. Bây giờ mấy phép niệm chú nàng còn chẳng nhớ đến một chữ nữa.
Cô nhìn thấy Tiểu zombie bị nhấn chìm trong biển lửa, nhiệt độ tăng lên đột ngột. Toàn thân Lam Tuyết nóng rát, có vài chỗ chắc là đã bị bỏng.
Nếu không ngăn chặn Hỏa Diễm, nó đốt luôn cả cái mạt thế luôn ấy chả chơi.
\#Hỏa Diễm đốt thế giới, Diêm Vương âm phủ nổi trận lôi đình\#
Vừa thấy cái đầu đề này Lam Tuyết đã cảm thấy cmn mệt tim, mạt thế đúng là nguy hiểm. Để nàng mà biết là tên nào đã gây ra cái mạt thế này đảm bảo không cho hắn lết xác về nhà.
"Hỏa Diễm, xin lỗi nhưng ở đây không chơi được đâu, mau về đi"
Hỏa Diễm: Không đâu, ngươi còn chưa ôm ta mà! Ta muốn ôm, muốn ôm cơ! Không ôm ta không về đâu!
Lam Tuyết: Về đi về đi. Nếu nhóc không về Diêm ca ca sẽ giận lắm đấy. Lần sau ôm!
(Nội tâm: Ngươi mà ôm ta chắc ta lên thiên đàng mất)
Hỏa Diễm: Ứ ừ, ôm cơ. Tiểu Diễm muốn ôm!!!
Lam Tuyết thật sự không chịu được nữa, hét lớn.
"Nhân danh Tinh hoa tuyết liên. Bằng cách nào cũng được. Mau đưa nó trở về đi mà!"
Hỏa Diễm vẫn còn bù lu bù loa, khóc lóc om sòm. Hỏa từ trên người nó từ từ nhỏ lại, rồi biến mất.
"Hộc, hộc. Vậy mà cũng biến mất được, sức mạnh của ngôn từ quả nhiên là thứ đáng sợ!" Lam Tuyết lẩm bẩm.
Bên tai nàng vẫn còn vang vảng tiếng Diêm Vương cảnh cáo!
"Lần này ta mang nó đi giúp muội, còn dám triệu hồi linh tinh bảo bối của ta nữa. Thì đừng trách ta không nể tình nghĩa huynh muội!"
"Vâng, vâng. Muội biết rồi thưa Diêm Vương ca ca!"
Đúng thật là mệt mà!
Lam Tuyết bất ngờ hét thảm lên một tiếng!
Thứ gì đã làm cô bất ngờ đến vậy!
Còn có thứ gì ngoài con zombie dám to gan lớn mật kia. Bị Hỏa Diễm quyét ngang rồi mà vẫn còn đứng vô cùng hiên ngang. Ngoại trừ mái tóc bị thiêu cháy một chút.
Ngoại trừ mái gà bới ra thì không có gì bất ổn cả. Nó vẫn tiếp tục đứng đó, và gắn đầu.
Chiếc đầu vô cùng đáng thương mà rơi xuống đất thêm lần nữa.
Tiểu zombie nhìn về phía cô. À không, nó mất đầu rồi nên không thể nhìn được. Chỉ có thể nói là nó đang quay người về phía cô thôi.
Vô cùng, có chút, một ít... yếu ớt.
Cô muốn gọi nó lại, mà đúng là cô đã gọi nó lại thật: "Lại đây!" Lam Tuyết đưa tay vẫy vẫy.
Tiểu zombie ngơ ngác theo âm thanh phát ra, có chút phát ngốc.
Lam Tuyết có chút không chịu được: "Là gọi ngươi đó, chạy lại đây!"
Tiểu zombie chạy lật đật về chỗ Lam Tuyết, bởi vì không có đầu nên vấp ngã một cái.