Xem ra cơ thể Nguyên chủ khá đặc thù, ý là 'mê zombie', chỉ có cô ở đây là có thể khiến mấy con zombie đuổi rầm rầm.
Lam Tuyết vấp ngã cái 'rầm', tốt hơn bao giờ hết là nó còn là một vũng bùn.
Mấy con zombie chạy qua như một cơn gió.
"Rất tốt!"
Còn cô thì sao?
Lam Tuyết lăn lăn qua vũng bùn một lần, từ trên xuống dưới đều đen xì một cục.
"Thật ra thì không tốt chút nào?"
Trước đâu có nghe Kì Phụng nói về mấy cái chuyện như xuyên không hệ thống, tuy không để ý lắm nhưng cũng có kí ức mang máng.
Xem nào, một tiểu hệ thống, Nguyên chủ, sau đó nhập vào thân xác giúp cô ấy trả thù, a! Có cả tiếp thu kiến thức nữa cơ mà.
Hỏa Tiểu Tịch không có ở đây thì tiếp thu ý thức thế nào, hệ thống nhà nào mà làm ăn tất trách như vậy chứ, nút đánh giá ở đâu. Nhất định phải cho nó một sao!
Một sao, một sao, thôi làm phúc cho một phẩy một sao vậy!
《Kí chủ muốn tiếp thu kí ức, mời lựa chọn》
Âm thanh máy móc vang lên, đây không phải giọng Hỏa Tịch, giọng hệ thống của nàng mềm và ấm hơn thế này nhiều. Có lẽ đây là phần mềm cố định lúc nó không có ở đây rồi.
Coi như cũng có tránh nhiệm của một hệ thống, cho đánh giá năm sao.
Màn hình hết 'lên voi lại xuống chó', may mà Hỏa Tịch không có ở đây, nếu không nó sẽ la hét thảm thiết cực kì kinh khủng. Nhưng mùi vị 'ấy' sau này Lam Tuyết cũng sẽ phải nếm thử mà thôi.
《Truyền tải kí ức, đang tải...》
Nguyên chủ tên là Cơ Lam Tuyết!
Rồi còn,.... hết rồi.
Thật sự là hết rồi. Trong kí ức của Cô ấy, ngoài cái tên Cơ Lam Tuyết ra, không còn một cái gì khác, như hoàn cảnh gia đình, lý do tại sao lại ở đây, nơi này là nơi nào.
"Hệ thống, còn cái gì nữa không, mỗi thế này thôi à!"
《Do Hệ thống chủ không có ở đây nên hệ thống sẽ đưa ra một số kí ức cần thiết cho nhiệm vụ》
Vãi cả cần thiết, có mỗi cái tên thôi là cần thiết thế quái nào. Có khi còn chả có sinh vật nào mà để gọi tên ấy chứ, à... còn có mấy con zombie đằng trước.
Mặc dù đã rầm rập chạy đi, nhưng vẫn còn mấy con đang luẩn quẩn quanh vũng bùn.
Chúng đang định làm gì?
Ăn cô sao?
Chắc không phải đâu?
Nhưng mà...
Một con zombie bước xuống vũng bùn, từng bước, từng bước,... Lam Tuyết run bần bật.
Nó!
Xách cô lên.
Là! Xách! Cô!Lên!
Lam Tuyết: "..." Cái quái gì đang xảy ra!
Mấy con zombie ở phía sau hưng phấn như gặp được bảo vật, lũ lượt kéo đến, tiếng kêu cứ như tiếng máy móc kéo hỏng.
Không phải đại thần sợ chúng nó, mà là chúng nó quá đẹp, không nỡ nhìn mà thôi!
Cô chỉ thích những thứ xinh đẹp mà thôi.
Điển hình như Rùa.
《Thiết lập tính cách Ký chủ: Thích những thứ xinh đẹp, điển hình là rùa. Đã được hoàn thành!》
Ố ồ, có cả thiết lập này nữa sao. Để cho ta cái hình con rùa nào đẹp đẹp vào.
《Hiện chưa có kĩ năng này, cần Hệ thống chủ để nâng cấp phần mềm》
"..."
Lam Tuyết đánh bay cái đầu của con Zombie trước mắt một cái, zombie vẫn giữ nguyên tư thế xách Lam Tuyết lên, cái đầu lăn lóc vào trong đám zombie.
Máu phụt lên!
Lam Tuyết: "..."
Đám zombie hú gào lên khủng khiếp, thi nhau bắt lấy cái đầu zombie, từng đám này đến đám kia vồ lấy. Cái đầu zombie cứ như vậy nảy tưng tưng hết chỗ này đến chỗ khác, như chơi một trận bóng rổ.
Nhóc zombie thả Lam Tuyết xuống, từ từ, thật chậm, thật nhẹ nhàng. Sau đó...
\*\*\*
Dạo này mình gặp phải một vụ có chút không thể miêu tả, nhưng mà vẫn còn có một bạn không hề để ý mà vẫn tiếp tục ủng hộ mình. Gửi lời cảm ơn bạn ấy nhiều lắm.
Ôm ôm nè!