Nhưng mà mỗi khi Lam Tuyết tỏ ra thân thiết là hắn lại không nhịn được lo lắng, gấp gáp.
Hoảng sợ jpg.
Có lẽ ta bị bệnh rồi.
Lam Tuyết lượn quanh phòng thờ một lần, Mộc thần điện này, ngoài mấy cây cỏ biết nói chuyện này ra thì chẳng có động vật hay người nào cả, chán muốn chết.
Đáng ra lúc đầu cô cũng nên lưu tâm đến vấn đề tự kỉ của thẻ bài nhỏ.
Tìm được thẻ bài của mình mà cũng phải chờ đợi.
...
Một lúc sau...
Còn chưa kịp chờ thẻ bài ra Lam Tuyết đã cảm thấy có mùi không ổn.
Đến lúc Mặc Nhiễm bước ra đã thấy người Lam Tuyết bê bết máu ngồi dưới sàn.
"Nàng bị sao vậy!"
Lam Tuyết hỏi Mặc Nhiễm: "Dạo này ngươi có thấy ma linh xuất hiện hơi bị nhiều không?"
"Không thấy!"- Mặc Nhiễm trả lời.
"..." Hỏi hắn cũng chẳng có ích gì, tìm tiểu hệ thống chơi chơi.
《Tinh...》
《Nhiệm vụ chính tuyến: Thu nhận thẻ bài Mặc Nhiễm》
《Nhiệm vụ ẩn: Trấn áp》
Lam Tuyết: "..." Rất có cảm giác muốn chửi bậy, cái WTF..!
Thu nhận thẻ bài thì không nói, nhưng trấn áp là cái quỷ gì, có nên giải thích một chút không hả?
Hỏa Tịch《Đại thần, ngài thông minh như thế, có mỗi hai từ 'trấn áp' mà không hiểu, có phải ngài đang lừa tôi phải không?》
Lam Tuyết- sĩ diện nâng lên cao: Ờm, đúng thế!
《...》 Hỏa Tịch cúp đuôi chạy mất.
Mặc Nhiễm đang cắm cúi băng bó cho Lam Tuyết, bỗng thấy cô bực bội gạt đồ băng bó của hắn sang một bên.
"Cá!" Hắn yếu ớt kêu lên một tiếng.
Lam Tuyết quát: "Cá cái gì mà cá, từ khi nào mà tên của ta biến thành cá hả!"
Mặc Nhiễm: "..." Bỗng dưng bị quát không biết làm sai cái gì? Cô quát hắn đó hả, thật đó hả, hắn có chọc gì cô đâu.
Còn cá thì... chẳng biết tại sao mà phun ra một từ... khá là hay ho như vậy!
Cá, cá, cá...
Từ mai hắn quyết định gọi cô là Cá!
Tâm hồn nhỏ bé của Mặc Nhiễm gật đầu, trộm nhìn Lam Tuyết đang bốc hỏa phừng phừng, lủi mất.
\-
Lam Tuyết lôi kéo Mặc Nhiễm khắp nơi đi giết ác linh, tiện thể cũng tạo không ít nghiệt, vốn Lam Tuyết cũng không muốn chơi đùa quá trớn đâu. Nhưng Mặc Nhiễm bên cạnh tiện thể tiếp tay, sau mấy lần thất bại hề hề, làm Lam Tuyết không dám tin tưởng lần nào nữa.
Tỷ như...
Tiểu ca ca này vốn chỉ bị nhiễm chút ma khí thôi, cần xua đi một chút là được, ai ngờ tên này thủ thỉ với nàng mấy thứ trường giang đại hải, làm Tiểu ca ca kia sợ chết khiếp, lập tức cắt tóc đi tu.
Tỷ như...
Đám ma thú chạy loạn, người người khắp nơi chạy loạn, Mặc Nhiễm hắn không cứu người thì thôi, còn tiện tay thêm dầu vào lửa.
Tỷ như...
Đầu bếp trước kia của nàng, đã bị hắn ném đi đâu mất rồi không biết.
"Mặc Nhiễm, huynh đây là thích gợi đòn phải không?"
Mặc Nhiễm bị quát: "Gì cơ, ai muốn ăn ngon, huynh cũng muốn ăn!"
Lam Tuyết bỗng dưng cảm thấy nghẹn họng. Tự trấn an bản thân, không sao, thẻ của ta, ta nuôi, cho dù hắn muốn lên trời ta cũng chiều được.
Mặc Nhiễm thấy Lam Tuyết đang mang y phục của hắn đem đốt.
Lam Tuyết cười cười.
"Đốt vợi đi lấy may!"
Lam Tuyết còn biết rằng, tên này còn có sở thích là hay chế thuốc. Sở thích này tuy không phải sở thích bệnh hoạn gì, nhưng hắn cứu người thì không cứu, chỉ sợ người còn chưa kịp cứu thì đã tan chảy thành nước loãng rồi.
Mấy ngày trước tranh thủ hắn lên bàn chuyện với Thái thượng lão quân, Lam Tuyết tranh thủ trốn xuống âm giới.
Âm giới không phải là nàng chưa từng đến, đám người mà nàng chữa lợn lành thành lợn què lần trước cũng do xuống âm phủ mà cứu đấy.
\*\*\*
Mấy ngày nay do không có thời gian lên chương, do bạn Lăng Nha réo quá trời nên ta cố up đây, cũng muộn rồi không biết có ai còn thức không nhỉ?
Lam Tuyết: Cướp đây, có giao thẻ bài nhỏ ra không thì bảo?