Lam Tuyết nhận được thuốc, cũng chẳng còn có thời gian để mắng Hỏa Tịch, đưa thuốc lên miệng nhai nhóp nhép.
Chỉ cần nó không làm ảnh hưởng gì đến 'công việc' của mình là được rồi.
"Đúng rồi, là hắn"
"Hắn chính là ma đầu"
"Đứng lại, ma đầu, đừng hòng chạy!"
Đột nhiên có một đám người chạy ra, tay cầm vũ khí các thứ chĩa vào mặt Lam Tuyết, la hét đòi thả ma đầu.
Lam Tuyết quay sang nhìn Mặc Nhiễm: "..."
Ruốc cuộc trước khi ta đến, ngươi đã gây ta cái gì. Mà để cái tên ma đầu này khắc sâu đến vậy. Cái tên đại ma đầu trước kia gọi không đủ à!
Đám người này đa số hạ phàm là người tu tiên, tuy linh khí rất mỏng manh, nhưng từ bộ đồ mặc trên người cũng biết được danh môn chính phái chính đạo nào rồi.
"Cứu mạng!" Khương Ly mang khuôn mặt trắng bệch hướng về phía đám người cầu cứu.
Khuôn mặt của cô ta cũng không phải là tệ, lúc làm ra vẻ đáng thương thậm chí nhận được sự đồng tình của không ít người.
Lập tức một nam nhân trong số đó mủn lòng, thương cảm, quay về phía Mặc Nhiễm: "Đại ma đầu, ngươi còn ức hiếp dân nữ, bổn giáo đây sẽ thay trời hành đạo giết chết cái loại súc sinh như ngươi..."
Câu nói còn chưa kịp nói xong, một đạo kình phong lao đến, đá văng nam nhân vừa rồi ra xa.
Đến lúc này, đám người kia mới chú ý đến thiếu nữ tóc trắng đằng sau Ma đầu.
Tuy dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng lại bị cái vẻ mặt bừng bừng kia làm cho sợ mất dép.
Đúng vậy.
Cả người Lam Tuyết lúc này đang bốc hỏa!
"Ngươi mắng hắn lại lần nữa ta xem!" Lam Tuyết cơ hồ gằn từng chữ một.
Đám người chính đạo im như thóc, không ai dám nói nửa lời.
"Ồ, không ai nói, vậy hôm nay ta sẽ thay làm ma đầu giết hết những kẻ coi là nhân danh chính đạo các người"
Một tên đạo sĩ rụt rè nói: "Vốn dĩ các ngươi đã là ma đạo, còn sát hại toàn bộ người trong thị trấn...."
Ngón tay Lam Tuyết câu lên, nắm lấy mũi kếm, ném về phía tên đạo sĩ vừa rồi.
Một chưởng vừa rồi, là do lợi dụng sức của Thiết Thủy. Tên đạo sĩ không có khả năng đỡ, lập tức bị thương.
Đám người xung quanh lúc đầu tránh xa, đợi khi tên đạo sĩ ngã xuống mới xúm vào xem.
Một tên khác kêu lên :"Đan điền của hắn vỡ nát rồi!"
Đan điền tất nhiên là thứ quan trọng nhất của kẻ tu tiên, nếu đan điền vỡ nát tất nhiên tu vi cũng bị hủy toàn bộ.
Một chiêu thâm độc đến vậy, yêu nữ này... nhất định phải giết.
Lam Tuyết bỗng dưng lộp bộp.
Mặc Nhiễm giờ này đáng nhẽ ra phải ngăn cản nàng giết người từ lâu rồi chứ. Nàng hủy hoại cả một đời của người ta mà hắn chạy đi đâu rồi!
Mặc Nhiễm...
"Tên thần kinh kia, bọn họ đang mắng ngươi đấy. Còn có tâm tình mà nhặt kim đan nữa à!"
Mặc Nhiễm- tên thần kinh, đang phủi bụi cho viên kim đan màu vàng giữa đống đất đá: "..."
"Mắng thì mắng, dù sao cũng là miệng trên người bọn họ. Ta cũng đâu quản được"
"Ừm, ngươi nói cũng đúng- Lam Tuyết gật gù- Chẳng lẽ phải khâu từng miệng của bọn họ lại nhỉ!"
"Hay là thử như vậy đi!" Mặc Nhiễm cổ vũ.
Lam Tuyết: "..." Load lại một chút...
"Đồ đần, không phải ngươi là Mộc thần sao, ai lại xúi bậy ta đi giết người bao giờ. Linh lực của ta đã yếu lắm rồi, tạo thêm nghiệp nữa chẳng phải là sẽ hồn siêu phách tán luôn sao?"
"Đúng rồi, cô giỏi thật!" Vỗ tay, vỗ tay.
Đến lúc này Khương Ly mới sực nhớ ra, viên kim đan trong tay mình đã biến mất từ lúc nào?"