Thiếu nữ khuôn mặt trắng nõn nà, mái tóc trắng điểm xuyết lên, xinh đẹp như tinh linh thiên sứ.
Người qua đường vốn nghĩ Tiểu bạch kiểm theo hầu kia là người hầu, ai ngờ lại là tiểu cô nương nho nhỏ, khiến hắn không khỏi thất thần một chút.
Mặc Nhiễm cau mày, chụp mũ lại.
"Ta thì bị làm sao được chứ!"
Đây là đồ của hắn, ai cũng không được nhìn.
"Ừ, ngươi giỏi nhất"
Người qua đường: "..." Đang yên đang lành cũng bị chụp một hũ cẩu lương.
Mặc Nhiễm ngây một chút, không nghĩ cô sẽ trả lời hắn một câu như vậy, ngoan thật, xoa đầu một chút.
"..." Đầu của Đại thần là có thể tùy tiện sờ. Lam Tuyết không chút lưu tình hất tay hắn ra.
"Ngươi bắt mấy người này làm gì?" Quên mất chuyện quan trọng.
Mặc Nhiễm liếc nhìn người qua đường, Người qua đường vội cúi đầu, chạy vào một nhà dân mở cửa.
"Đương nhiên là bảo hắn nấu đồ ăn cho ngươi" Hắn cũng đâu có rảnh mà tùy tiện bắt người.
Chẳng mấy chốc tửu quán đã bay ra mùi thức ăn thơm lừng.
Ngửi mùi thức ăn, Lan Tuyết cộc cằn nhìn Mặc Nhiễm. Biết trước hắn không biết nấu ăn, nàng đã không phải chịu khổ mấy ngày hôm nay ăn quả chua rau dại.
Người qua đường vốn con của Tửu quán này, vừa nãy không nhìn kĩ, ai ngờ khi hắn mang đồ ăn ra, hóa ra cũng là một tiểu ca ca rất đẹp trai.
Lam Tuyết gặm một muỗng, ừm... xem ra cũng rất ngon.
Cực kì ngon.
Siêu cấp ngon.
Lam Tuyết cũng không tiếc mà khen hắn một câu, lại ném hắn một viên đá.
Tiểu ca ca chụp được 'viên đá' màu xanh ngọc, nhất thời giật mình, nhìn kĩ một chút, cười cười với Lam Tuyết.
Viên đá kia ngoài màu sắc bắt mắt một chút, nhưng nếu không cầm trực tiếp sẽ không biết, nó chứa đầy linh khí.
Lam Tuyết biết tiểu ca ca này là kẻ tu tiên mới đưa cho hắn một viên linh thạch cô đọng từ linh khí này.
Mà đối với Mộc thần đại nhân thì sao?
Mặc Nhiễm trò mắt nhìn.
Nhưng mà... còn chưa kịp ăn tiếp miếng thứ hai. Mặc Nhiễm đã vội ôm lấy Lam Tuyết. Kiến trúc xung quanh đã đổ sập xuống, trong không khí còn vương nhè nhẹ mùi máu.
Mà cái im lặng bốn phía lúc này, Lam Tuyết lại cảm thấy không thích hợp.
Xảy ra chuyện rồi!
Đầu bếp của gia.
Lam Tuyết thoát khỏi vòng tay của Mặc Nhiễm, chạy lại chỗ kiến trúc vừa đổ tìm đâu bếp của nàng.
Mặc Nhiễm đen mặt.
Coi hắn là không khí à.
Lam Tuyết vốn là muốn tìm đầu bếp, lúc bới ra, lại là một cái đầu màu hồng.
Người khác thì không biết, chứ nguyên chủ thì biết rất rõ, đây chính là Khương Ly- thần khí của nguyên chủ.
Lam Tuyết mau chóng xếp gạch trở lại, phủi phủi tay sạch sẽ mới chạy lại chỗ Mặc Nhiễm ngoan ngoãn đứng.
"Tay rất sạch sẽ, không có gì cả!"
"Vẫn còn đất kìa!"
Lam Tuyết xem lại tay của mình, hai bàn tay trắng nõn nà mà lại bị dính một ít đất. Thật chói mắt! Tiện tay kéo lấy tay áo thanh bào Mặc Nhiễm chà một chút.
"Sạch rồi!"
"..." Thể loại thần linh nào đây, thật không biết trước kia nàng ta sống thế nào.
Ầm ầm...
Kiến trúc xụp đổ, bùi mù phóng lên tứ phía.
Ma thú từ ngoài trấn đổ vào, bay lên trên trời, bóng đen che phủ, tia sáng cũng tối hẳn.
Ma thú lượn lờ xung quanh, ma khí lại là màu đen, không khỏi làm cho người ta có một loại cảm giác sợ hãi, cùng với... một loại hưng phấn không thể miêu tả.
\#fc tìm kiếm cảm giác mạnh\#
Ma thú xông về phía Khương Ly vừa mới bị cô chôn xuống đống đổ nát, hoàn toàn không để ý đám Lam Tuyết đứng bên này