Xuyên Nhanh: Thiên Nguyệt Lam Tuyết

Chương 12:Tín ngưỡng của thần linh (4)




《Chủ nhân của Thủy Tiên chính là Phong thần, vị thần của gió. Một người thường chu du khắp tứ phương tám hướng, vốn có trái tim nhân hậu, Phong thần thường xuyên thu thập kí kết với những mảnh linh hồn khiếm khuyết làm thần khí. Nhưng lại không có khả năng thanh lọc hết tạp chất của những linh hồn con người đó. Suýt nữa thì bị ma linh thâm nhập vào thần hồn》

Nói vậy cho cùng thì vị Phong thần này cũng đỉnh thật đấy, thu thập hơn 100 thần khí mà vẫn còn ra vẻ mary sue, đến mạng cũng éo cần à.

Thế giới này đúng là lắm ánh sáng hào quang của người tốt.

Chói mù mắt bản tôn.

Mà cho dù có thu nhân linh hồn khiếm khuyết, bọn họ cũng đã từng là con người. Vứt bỏ thất tình lục dục cũng đã khó khăn rồi. Thu nhân nhiều như thế cũng sẽ làm giảm đi sức mạnh của chủ nhân. Thần khí đó cũng không được toàn vẹn.

Giả dụ như thanh kiếm sẽ mất đi phần đầu, cây roi sẽ mất đi phần thân, tóm lại làm khiếm khuyết...

Hơn nữa các vị thần sa ngã đánh hơi rất giỏi, có ý muốn kéo Phong thần xuống nước, khiến hắn ta bị vấy bẩn bởi ma linh.

Phong thần dần trở nên ô uế...

Có hai cách để thanh tẩy ma khí. Một là thanh tẩy từng thần khí, hay là giết chết thần khí.

Tất nhiên Phong thần sẽ không nỡ giết từng thần khí của mình đâu, tìm thần linh khác là cách tốt nhất.

Mộc thần ngang ngửa chức vị và sức mạnh với Phong thần, hơn nữa còn có khả năng thanh tẩy tốt nhất.

Nên mới có sự việc Thủy Tiên này cướp Thẻ bài của ta.

《Đại thần, ngài ăn nói hẳn hỏi một chút. Việc này không đơn giản như ngài nghĩ thế đâu. Cái tên Phong thần này mới là tên đầu xỏ này. Đem hắn ra xiên mấy cái là được rồi》

"..."

Hỏa Tiểu Tịch từ bao giờ có mấy cái suy nghĩ nguy hiểm như thế. Không phải nghe ta lảm nhảm nhiều quá nên lây bệnh rồi đó chứ. Mọi khi nó là người ngăn cản ta cơ mà.

Có người cổ vũ thế này ta lỡ tay xiên hắn thật thì sao?

Hỏa Tịch khốn nạn.

《...》 Nó làm gì cũng là lỗi của nó sao?

Đại thần, làm ơn có thể hiểu một chút nỗi lòng của một hệ thống là nó đi được không?

Bảo bảo có nỗi khổ nhưng bảo bảo không nói.

Nhưng mà cũng không kịp để Lam Tuyết suy nghĩ xong, Thiết Thủy cũng lộn vèo từ không trung xuống.

Thành ra Lam Tuyết cũng lăn lộn mấy vòng: "Thiết Thủy, ngươi làm ăn vậy mà được à! Có tin ta đem ngươi đi phế không?"

Ong ong ong...

Bản kiếm còn cái gì nữa mà phế.

Cả một đời anh kiếm ta hủy trong tay nha đầu ngươi rồi.

Nên hiểu nỗi lòng của bản kiếm là ta hay không?

Nhưng nỗi lòng của Thiết Thủy, Lam Tuyết... không muốn nghe.

Một chữ cũng đều không muốn nghe.

Thiết Thủy trốn một góc trong không gian khóc tu tu.

Lam Tuyết chật vật một lúc mới đứng dậy được, cả người toàn cỏ với rạ. Một chút cũng không nhìn ra hình tượng đại thần ngầu lòi ở chỗ nào.

Mệt muốn chết.

Chết ngay tại chỗ này cũng được.

Nhưng khi Lam Tuyết định gọi Thiết Thủy ra đi tiếp, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng chém giết ồn ào, cách chỗ này không xa lắm, bỏ mặc tất cả để chạy thục mạng.

Tới nơi thấy Mặc Nhiễm cầm thương giết mấy cái linh hồn bay xung quanh thì đúng là không còn nghi ngờ gì nữa.

\*\*\*

Lâu quá rồi không gặp nhỉ?

Tại hồi trước ta làm hỏng điện thoại nên đành chịu.

Sắp đến tết rồi, Thần hào công lược sẽ cố định ngày ra chap, chương mới ra vào 0h sáng mỗi ngày cho đến tết âm lịch. Có ai thương ta thì ủng hộ ta nhé.

Thời buổi này làm ăn khó quá???