Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 24





Tô thái phó và Hoàng đế quen biết đã lâu, hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, hiểu biết của hắn đối với Hoàng đế, những người khác không cách nào tưởng tượng được.

Hoàng đế sẽ đem di chiếu đặt ở nơi nào, Tô thái phó kỳ thật đã sớm có suy đoán.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tô thái phó đi thẳng tới trước một giá nến không quá bắt mắt trong điện.

Chân nến được khảm trên mặt đất, có cột đèn lớn khoảng bằng cổ tay, phía trên là đèn hình hoa sen, trên đèn là nến trắng mới thay.

Tô thái phó cầm nến xuống, hai tay giữ hoa sen, dùng sức chuyển động.

Chỉ nghe hai tiếng kèn, kẹt vang lên, hoa sen được gắn chặt với thân cột đã bị hắn lấy xuống! Bên trong cột đồng là một khoảng chân không!
Tất cả mọi người trợn to mắt, Cố Tu Yến càng trợn mắt đến nỗi như muốn nứt ra, trong mắt là sự khó có thể tin được.

"Làm sao có khả năng!" Hắn không khống chế được thất thanh nói.

"Khi còn nhỏ, lão thần từng cùng bệ hạ phát hiện ra cơ quan này, không ngờ di chiếu quả thật được đặt ở đây." Tô thái phó nghiêm mặt rút ra cuộn thánh chỉ kim hồng từ trong thân cột, hắn không có mở ra, mà thận trọng giao vào trong tay Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử cũng không nhìn, trước tiên giao cho trưởng lão tông thất xem qua.

Trưởng lão tông thất quỳ dập đầu, rồi mở thánh chỉ ra, trong lúc nhất thời mọi người đều cung kính quỳ xuống.

Chỉ có Văn Nhân Cẩn ôm A Lạc là không quỳ, có người hai mắt liếc nhìn bọn họ, nhưng cũng không nói cái gì.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết...!Thái tử Tu Yến vô đức bất nhân, tâm tính bạo ngược...!Nhất định phải phế...!Thất hoàng tử Kỳ Lâu nhân hậu minh đức...!Lệnh làm người kế vị..."
Cố Tu Yến xụi lơ trên mặt đất, mặt mày tái mét.

Đọc chỉ dụ xong, mọi người miệng hô vạn tuế, người quỳ ở ngoài điện cũng nghe được lời này, đồng dạng quỳ xuống dập đầu.

"A Du, chúng ta đi thôi." Cuối cùng nhìn nam chủ hoảng sợ như chó nhà có tang, A Lạc ôm chặt Văn Nhân Cẩn, nhẹ giọng nói.

Hắn trầm thấp đáp lại, "Được."
Bạch y nam tử ôm chặt thê tử trong lòng, tiểu nữ nhi nhảy nhót theo sau, từng bước từng bước đi ra khỏi hoàng cung trang nghiêm này.


Trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy dấu vết chém giết, có người bị thương đang rên rỉ, máu tươi vẩy lên tường cung nặng nề, in ra vết máu loang lổ.

Vì chú ý đến bước chân nhỏ của nữ nhi, Văn Nhân Cẩn đi rất chậm.

A Lạc nằm trên vai hắn, từng chút một đánh giá cung điện trùng trùng điệp điệp vây quanh một phương đất trời này, một bên nhẹ giọng nói: "A Du, hết thảy đều kết thúc rồi."
Hắn dịu dàng Ừ một tiếng, siết chặt hai tay.

Đi ngang qua một cung điện, A Lạc nghe thấy tiếng một nữ tử điên cuồng gào khóc: "Điện hạ đâu! Sao điện hạ còn chưa tới? Ta là quý phi, các ngươi dám ngăn cản ta! Điện hạ! Điện hạ!"
Thanh âm đó dần dần nhỏ đi.

"Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thật nhiều thật nhiều nơi, được không? Ta đã sớm đáp ứng chàng, cùng chàng đi khắp nơi, danh sơn đại xuyên, cảnh vật bốn mùa, tuyết sơn trắng xóa, biển rộng mênh mông, ta đều muốn dẫn chàng đi xem.

Mấy năm trước vì chiều theo ý ta, vì chăm sóc Tuệ Tuệ, chàng vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh chúng ta.

Lần này, đến lượt ta đi cùng chàng, được không?"
"......!Được."
"Sau này chúng ta phải cùng nhau đi thật nhiều nơi, cho đến khi không thể đi tiếp được nữa, chúng ta lại trở về kinh, để bọn tiểu tử kia chăm sóc, thế nào?"
"Được."
"Sắp đến mùa đông rồi, chờ tuyết rơi xuống, chúng ta cùng đi Thương Ngô Sơn xem cảnh tuyết, được chứ?"
"Đều được hết."
"Hả? Hôm nay chàng thật dễ nói chuyện nha, vậy ta muốn sinh nhiều thêm mấy đứa trẻ nữa, được không?"
Rốt cuộc phu quân dễ nói chuyện cũng lắc đầu, giọng nói nhu hòa: "Chỉ sợ là không được, A Lạc, mấy ngày trước ta uống thuốc rồi, về sau cũng không cách nào có con nối dõi được nữa."
A Lạc hoảng sợ đến biến sắc, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực hắn, kinh thanh hỏi: "Uống thuốc? Thuốc gì? Chàng không thể có hài tử nữa sao?"
Nàng nói xong, ánh mắt không khống chế được nhìn xuống, bắt đầu ưu sầu tính phúc nửa đời sau của mình.

Rõ ràng không nhìn thấy, nhưng Văn Nhân Cẩn lại như nhận ra nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, vành tai hơi đỏ lên, ôn thanh nói: "Không ảnh hưởng...! cái khác, chỉ là không thể làm cho nàng thụ thai..."
A Lạc bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Giằng co một trận như vậy, cảm xúc của nàng cũng đỡ hơn, hỏi Văn Nhân Cẩn: "A Du, vừa rồi sao chàng biết ta đang ở bên kia?"
"Ta cảm nhận được nàng đang đứng đó nhìn ta." Văn Nhân Cẩn nói.

Ngũ giác của hắn nhạy bén, đặc biệt đối với tầm mắt người khác, chứ đừng nói là người hắn để ở trong lòng.

Lúc này, Tuệ Tuệ ở phía sau phụ thân bi bô cáo trạng: "Phụ thân, lúc trước thúc thúc xấu kia nói, muốn mẫu thân làm quý phi, phụ thân, quý phi là cái gì chứ?"

Tiểu gia hỏa kia hiểu chuyện lại nhu thuận, bước chân mình ngắn đi lâu như vậy, vẫn chưa từng kêu mệt.

Tuy rằng bé còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết được trong lòng phụ thân, mẫu thân mới là người quan trọng nhất, nên phần lớn thời gian cũng sẽ không quá mức ỷ lại Vào Văn Nhân Cẩn.

Cước bộ Văn Nhân Cẩn dừng một chút, còn chưa mở miệng, liền cảm giác một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng gãi cổ hắn.

A Lạc duỗi đầu trả lời nữ nhi: "Tuệ Tuệ, Quý phi ý là làm tiểu lão bà."
Tuệ Tuệ nhíu mày nhỏ, bĩu môi nói: "Nương sẽ không làm tiểu lão bà cho hắn đâu! Mẫu thân là lão bà của một mình phụ thân!"
Văn Nhân Cẩn đột nhiên cúi đầu cười yếu ớt, ánh mắt thanh nhuận, mặt mày sáng sủa.

Mặc dù thân phận tôn quý như quý phi, trong lòng A Lạc của hắn, bất quá cũng chỉ là hư danh không đáng nhắc tới mà thôi.

Hắn có gì phải sợ chứ? Trong lòng nàng chưa bao giờ dao động, chưa bao giờ do dự tới gần hắn, hắn cần gì phải lo được lo mất?
Nàng là của hắn, chỉ một mình hắn, không bao giờ đổi thay.

***
Chuyện sau đó, không có bao nhiêu hồi hộp.

Thất hoàng tử kế vị, Thái tử trở thành tù nhân, cả nhà Tống gia bị xử chém, nữ chủ Tô Bạch Vi cùng nhi tử của nàng được thả cho một con đường, biếm làm thứ dân.

Đáng tiếc A Lạc từng gặp qua vị quý phi tươi cười khoan dung kia, ngay đêm Thái tử phát động binh biến, đã tự mình uống một chén rượu độc, đi cùng tiên đế.

Tô thái phó lại được Thất hoàng tử mời làm thái phó, dạy dỗ những tiểu hoàng tử còn chưa thành niên trong cung, kết quả qua không bao lâu, Triệu Thu Thần truyền ra tin vui mang thai.

Viễn Đình Hầu xuất hiện một lần đại uy phong, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng qua ngày đó, hắn lại trở về bộ dáng Viễn Đình Hầu không nghiêm chỉnh như xưa.

Chỉ là hiện tại rất ít khi nhìn thấy hắn đi uống rượu hoa nghe từ khúc, ngược lại thường xuyên thấy hắn cõng một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, dạo chơi khắp các phố phường trong kinh thành.
Qua một năm, tiểu nữ oa trên lưng hắn đã trở thành tiểu nam oa, thỉnh thoảng còn tiểu lên thân hắn, tiểu xong lại há cái miệng nhỏ không răng cười ha ha vui vẻ.
Một tiểu quận chúa và một tiểu thế tử ở Viễn Đình Hầu phủ, từ nhỏ đã do gia gia, ngoại công, ngoại bà, cữu cữu bọn họ nuôi lớn, về phần cha mẹ hai đứa thì ngược lại quanh năm không thấy bóng người.

Nhưng muốn hỏi tới, cả kinh thành không ai không biết, đây chính là một đôi bích nhân được trời đất tạo nên.


Trên cõi đời này, không có gì xứng đôi hơn so với bọn họ.

Lại một năm thu, ngọn núi nhỏ trồng đầy phong đỏ bên cạnh kinh thành đã khoác lên mình sắc màu đỏ rực, dẫn tới một lượng lớn xe ngựa kéo đến đây.

Con ngựa kéo xe đi không nhanh, bước chân chậm rãi.

Một đôi nam nữ ngồi trên xe, thân thể thân mật dựa sát vào nhau.

"Ta đoán ngọn núi kia bây giờ đã biến thành một màu đỏ, phải không?" Bạch y nam tử nói.

Nữ tử đã có tuổi nhưng mi mục vẫn như họa, trêu ghẹo nói: "Đúng vậy, mỗi lần đi qua nơi này chàng đều phải hỏi một lần, không chán nhỉ?"
"Không chán, nói chuyện với nàng thì chuyện gì cũng không chán." Tóc mai của bạch y nam tử đã có mấy sợi hoa râm, trong đôi mắt hổ phách ôn nhu là sự dịu dàng thong dong như xưa, chứa đựng bao dung cùng tang thương trải qua năm tháng mới có.

Hắn nhìn về phía ngọn núi, A Lạc ngưng mắt nhìn hắn.

Diện mạo của hắn đã không còn trẻ tuổi nữa, trên mặt có nếp nhăn, ánh mắt cũng lõm xuống, nhưng tất cả những điều này không hề giảm bớt mị lực của hắn, làm cho hắn thoạt nhìn giống như một vò rượu cũ trân quý nhiều năm, thuần hương mà nặng.

"Tóc của chàng lại có thêm vài sợi trắng."
Văn Nhân Cẩn mỉm cười, quay mặt sang nhìn về phía thê tử, trong mắt mang theo ý cười.

Hắn nói: "Ta dần dần già đi trong mắt nàng, nhưng với ta, nàng vĩnh viễn luôn mỹ lệ như năm đó."
A Lạc buồn cười, được lời ngon tiếng ngọt của hắn an ủi.

Nàng càng già, da mặt lại càng ngày càng mỏng, trước kia còn có thể thỉnh thoảng trêu chọc hắn, hiện tại hắn chỉ cười với nàng một cái, nàng sẽ nhịn không được đỏ mặt tim đập.

Nàng dường như càng ngày càng yêu hắn, cùng với những năm tháng dài đằng đẵng và sự biến thiên của thời gian, tình yêu đó ngày càng thắm thiết, vĩnh hằng bất biến.

Giống như tiểu cô nương vùi mặt vào lồng ngực hắn, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Cái này hình như có chút không công bằng."
Văn Nhân Cẩn vòng lấy nàng, chậm rãi nói: "Không, rất công bằng."
Nếu như dùng một đôi mắt, có thể đổi lấy nàng, giao dịch này không thể công bằng hơn.

"Thân thể phụ thân cũng không tốt, lần này chúng ta trở về, sẽ không thể tiếp tục đi ra ngoài nữa.

A Du, sau này chúng ta sẽ ở lại trong kinh thành."
"Ta đã nhìn đủ mỹ cảnh thế gian, A Lạc, kế tiếp nàng bồi ta thắp hương thưởng trà, được không?"
"Chỉ cần ở cùng chàng, làm gì cũng đều tốt."
***
Nhiều năm sau, lão nhân tóc trắng xóa nằm trên giường, hai tay nắm chặt một đôi bàn tay già nua và gầy gò khác.


"A Lạc, ta phải đi trước nàng một bước, thực xin lỗi, đã nói sẽ bồi nàng cả đời, đoạn đường cuối cùng lại không có cách nào đi cùng nàng."
"Không sao, chàng an tâm ngủ đi, không bao lâu nữa, ta sẽ đến bồi chàng.

Chàng quên rồi sao, chúng ta đã nói dù chết cũng phải nằm trong một cái quan tài a."
Phụ nhân đã đến tuổi xế chiều ôn thanh trấn an trượng phu, hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, hai tròng mắt màu hổ phách mở to, tựa hồ muốn ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh này, liếc mắt nhìn bộ dáng người mình yêu cả đời.

Lão phụ nhân quỳ gối bên giường, đem mặt mình đặt ở lòng bàn tay hắn, giống như đêm đầu tiên.

Nàng ở bên tai hắn, lặng lẽ thì thầm như vậy, cúi đầu nói ra bí mật giấu trong đáy lòng: "Thật ra lúc mới bắt đầu ở trong hồ, ta đang chờ chàng, cả đời này của ta, chỉ vì chàng mà đến."
Ngón tay nhăn nheo của lão nhân từ từ vuốt ve khuôn mặt của bà, khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười.

Ta nhớ, nhớ kỹ hình dáng của nàng.

Tabiết, ta đều biết.

Nàng là A Lạc, chỉ là A Lạc của ta.

"Nếu có kiếp sau..., hắn im lặng thì thầm, mí mắt dần dần phủ xuống.
Nàng không có kiếp sau, nàng chỉ là một chút ý thức phiêu bạt, nương theo một thân thể để yêu hắn cả đời này.

Trong mắt lão phụ nhân chảy ra hàng nước mắt đục ngầu, nàng nắm chặt tay trượng phu, sửa lại sợi tóc có chút tán loạn cho hắn, sau đó nằm ở bên cạnh hắn, lặng lẽ nhắm mắt lại, rốt cuộc không còn một tiếng động.

Sau lưng nàng quỳ vô số con cháu, một vị nữ tử trung niên tiến lên run giọng gọi: "Mẫu thân?"
Không ai trả lời, cả căn phòng tĩnh lặng.

Ngoài cửa sổ mùa xuân rực rỡ, ánh nắng ấm áp vàng rực chiếu lên cây phượng hoàng đỏ rực, dưới gốc cây rơi xuống một cơn mưa hoa màu đỏ.

Không biết trong miệng ai phát ra tiếng khóc tỉ tê, làm kinh hãi đến chú chim phỉ thúy bên ngoài cửa sổ, tò mò nhìn xung quanh.

Gió mát thổi qua, mang đến hương thơm thoang thoảng không biết tên.

Hai người nam nữ trung niên quỳ gối ở trên cùng đỏ mắt đi tới bên giường, chỉ thấy hai vị lão nhân nắm chặt hai tay cùng một chỗ, giống như bọn họ cả đời này, thân mật không một kẻ hở như vậy.

Bởi vì hai người nắm chặt tay, không cách nào tách ra được, nên từ lúc quy tiên đến khi hạ táng, vẫn luôn nằm cùng một chỗ.

Mãi cho đến nhiều năm sau, có một kẻ trộm mộ phát hiện ra một bông hoa phượng hoàng được điêu khắc bởi hồng phỉ đỉnh cấp trong lòng bàn tay của hai thi cốt.

Sau đó, hoa phượng hoàng này qua tay nhiều nơi, cuối cùng được bảo tàng quốc gia sưu tầm, trong cuộc giới thiệu hiện vật đã viết nên một câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm, sâu sắc mà tốt đẹp, nhất sinh nhất thế nhất song nhân..