Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 20





Trong tẩm cung đế vương, Cố Tu Yến quỳ gối giữa đại điện, nhưng cũng không cúi đầu tỏ vẻ sám hối, hắn ngửa đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hoàng đế ngồi phía trên.

Vẻ mặt hắn lãnh ngạo, rõ ràng là đang ngửa mặt nhìn nhưng xem tư thái đó lại càng giống như đang nhìn xuống, dã tâm cùng sự nghịch phản nơi đáy mắt cơ hồ hình thành thực chất.

"Ngươi, ngươi, ngươi là nghịch tử!" Hoàng đế chỉ vào hắn ta, thở hổn hển nói.

Hắn đỡ ngực, sợi tóc mai bên tai đã hoa râm, khóe mắt cũng hiện lên nếp nhăn già nua, trong một đêm cả người tựa như đã già đi mười tuổi.

"Giờ khắc này, phụ hoàng đang tức giận, hay là đang e sợ?" Cố Tu Yến trào phúng nhìn hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong lạnh như băng, "Chuyện ngài tự mình làm, hiện tại ngược lại còn sợ hãi sao? Nếu như không phải cữu cữu nói cho nhi thần, chỉ sợ nhi thần sẽ bị giấu diếm cả đời, ngay cả nguyên nhân cái chết của mẫu thân mình cũng không biết!"
Tống Hâm Châu hồi kinh, đồng thời cũng kể cho Cố Tu Yến một bí mật ẩn giấu mấy chục năm nay.

Tại sao Hoàng đế lại không thể dung thứ Tống gia? Vì sao Tống gia lại chậm chạp không buông tay binh quyền?
Hết thảy đều là bởi vì hoàng hậu Tống Mộ Ngưng năm đó, nàng chết không phải vì ốm yếu bệnh tật như mọi người nói, mà là hoàng đế và quý phi đã cùng nhau mưu hại nàng!
Trước khi lâm chung, Tống Mộ Ngưng đã viết một phong thư cho ca ca, nói mình nhiều năm như vậy vẫn luôn phải dùng thuốc.

Tống Hâm Châu gián tiếp có được tin tức, nhưng cũng bị Hoàng đế phát hiện, Hoàng đế kiêng kỵ binh quyền trong tay hắn, không dám động vào Tống gia, nhưng triệt để trở mặt với Tống gia.

Mấy năm sau đó, Tống Hâm Châu vì bảo toàn gia tộc, cũng vì trả thù hoàng đế giết muội muội mình, liền một mực nắm chặt đại quân Tây Bắc, khiến Hoàng đế ngồi không yên, kinh hồn bạt vía, đêm không ngủ được, trở thành một cái gai nghẹn trong cổ họng Hoàng đế.

Trong lòng Tống Hâm Châu biết rõ, một khi binh quyền không còn, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tống gia.

Quan trọng nhất là, Thái tử cần Tống gia trợ giúp, nếu không có binh quyền, Thái tử lập tức sẽ bị phế, Hoàng đế nhất định sẽ chuyển thành lập Thất hoàng tử.
Những thứ này, tất cả đều là lời Tống Hâm Châu nói cho Cố Tu Yến, lúc nói đến cái chết thảm thiết của muội muội, đại tướng quân Tây Bắc một thân khí vũ võ dũng đều nhịn không được lệ rơi đầy mặt.

Cố Tu Yến tin hắn, đúng vậy, hắn tin tưởng người cữu cữu đối đãi với hắn như con ruột từ nhỏ.

Về phần Hoàng đế, hắn chỉ biết hắn chưa từng ôm hắn một lần, chưa từng cho hắn một chút tình cảm của phụ thân.

Huống chi, dù là tình cảm, hay từ một phương diện khác mà xem, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tống gia.


Ngoại trừ Tống gia, hắn không còn trợ lực nào khác, phía trước lại có kình địch là Thất hoàng tử, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Rất nhiều người nói Cố Tu Yến không thấy rõ tình thế, là người hữu dũng vô mưu.

Nhưng kỳ thật trong lòng Cố Tu Yến vẫn rõ ràng, mục tiêu của mình rốt cuộc là cái gì.

Vì mượn sức Tống gia, hắn cưới biểu muội, còn tiễn Tô Bạch Vi đi, đem nhi tử giao cho biểu muội nuôi, tất cả thỏa hiệp đều vì đạt được mục tiêu của hắn.

Cữu cữu nói với hắn, mặc kệ hắn có tin hay không thì cuối cùng cũng chỉ có thể đứng chung một chỗ với bọn họ.

Mấy năm gần đây, Hoàng đế ngày càng thất vọng với hắn, thất hoàng tử cũng quật khởi, hiện giờ không chỉ trên triều đình, mà ngay cả trong dân gian cũng lưu truyền sự tích thất hoàng tử anh minh thần võ.

Tranh đấu với Thất hoàng tử, nhất định Thái tử sẽ thua hoàn toàn.
Nếu không dựa vào quan viên môn đình Tống thị, nếu không phải dựa vào binh quyền Tống gia khiến hoàng đế ném chuột sợ vỡ bình, chỉ sợ thái tử như hắn đã sớm bị phế rồi.

Hôm nay bất quá là, chỗ dựa của mình đã trở lại, hắn cũng có sức mạnh bắt đầu phản kháng mà thôi.

Cố Tu Yến đứng lên, dưới ánh mắt phẫn nộ của Hoàng đế tiến lên phía trước, cúi đầu nói: "Phụ hoàng, người nhất định là rất muốn phế ta đi? Ta biết nửa tháng trước ngài đã viết xong chiếu thư truyền vị, cũng không biết tên trên chiếu thư kia, là ta, hay là thất đệ tốt của ta đây?"
Hoàng đế thở hổn hển, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đã nói không nên lời.

"Có điều bất kể là ai đi nữa, cũng không quan trọng.

Để ta đoán xem, hôm nay trên triều đình, vì sao đến cuối cùng người lại thu hồi quyết định đã ban ra, không hạ lệnh phế thái tử? Có phải có người nói cho ngươi biết, ngay bên ngoài kinh thành này, đã đóng một vạn quân Tây Bắc? Ngài sợ sao? Sợ bọn họ đạp phá hoàng thành của ngài có phải không? Bọn họ cùng cữu cữu trở về, ta ẩn nhẫn lâu như vậy, chính là vì chờ ngày này."
Cố Tu Yến nói xong, trên mặt chậm rãi hiện lên một tia ý cười đắc ý: "Cấm quân của ngài cũng chỉ có năm ngàn người, chỉ cần một vạn đại quân kia tới đây, còn ai có thể ngăn cản ta đây? Cho dù là ngài, phụ hoàng, ngài cũng không được."
Trước khi nói chuyện, Cố Tu Yến đã để hoàng đế xua đuổi cung nữ hầu hạ bên cạnh, giờ này khắc này, trong đại điện trống trải chỉ có hai người bọn hắn.

Cố Tu Yến thờ ơ lạnh lùng nhìn Hoàng đế vô lực giãy dụa, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.

Hắn lấy ra một cuộn thánh chỉ từ trong tay áo, chữ viết trên thánh chỉ dĩ nhiên giống như hoàng đế, viết ý chỉ lệnh cho Thái tử tạm thời trị quốc.

Hắn từng bước tới gần Hoàng đế, cầm lấy con dấu đế vương bên hông hắn, ung dung thong thả ấn xuống.


Ngực Hoàng đế buồn bực, khó thở, trơ mắt nhìn hết thảy những thứ này, lại không cách nào ngăn cản được.

Quyền lợi tối cao vô thượng kia, lập tức sẽ trở thành của hắn.

Cố Tu Yến thản nhiên nghĩ.

Đóng dấu xong, Cố Tu Yến không chút do dự xoay người, phảy tay, sải bước rời đi.

Bỏ mặc Hoàng đế yếu ớt thoi thóp lại phía sau, không thèm quay đầu lại.

***
Thế cục trên triều đình thay đổi quá nhanh, một ngày trước A Lạc vừa nghe nói Hoàng đế muốn phế Thái tử, kết quả ngày hôm sau liền nghe nói Hoàng đế thân bị bệnh nặng, hạ ý chỉ lệnh thái tử giám quốc.

Cho dù nàng không có đầu óc chính trị, cũng cảm thấy sự phát triển này thực sự không thích hợp.

Thái độ của Hoàng đế làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Hơn nữa tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng? Huống hồ theo lời đồn nói, hắn hiện tại tựa hồ ngay cả giường cũng không xuống được, chính là nằm chờ chết mà thôi.

Rốt cuộc phía sau đã xảy ra chuyện gì, mọi người không biết, nhưng từ kết quả có thể thấy được, Thái tử có hiềm nghi vô cùng lớn.

Nhưng thứ nhất không ai nắm giữ chứng cứ, thứ hai ý chỉ kia là bút tích của Hoàng đế, con dấu cũng là ấn thân của đế vương, nên không ai dám tùy ý xen vào.
Vì thế một triều phong vân biến ảo, kinh thành trong nháy mắt liền thay đổi.

Thái tử trở thành đế vương ẩn hình, quang minh chính đại xử lý tấu chương, tiếp quản quyền lợi trong tay hoàng đế.

Chuyện hắn làm ngày đầu tiên giám quốc chính là hạ lệnh giam cầm Thất hoàng tử.

Lấy lý do là, Thất hoàng tử bất kính với phụ hoàng, khiến phụ hoàng tức giận đến mức sinh bệnh, quy toàn bộ trách nhiệm ném lên đầu Thất hoàng tử.


Tóm lại, lý do này không có mấy người tin, ai cũng có thể nhìn ra có bao nhiêu giả dối.

Nhưng mà có lẽ là cảm thấy thế cục đã chắc chắn, Cố Tu Yến căn bản không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.
Trước tiên, hắn giam giữ Thất hoàng tử, sau đó lại hạ lệnh cấm túc các hoàng tử khác, tiếp theo liền xử trí quan viên từng phản đối hắn.
Một nhóm quan viên phe phái Thất hoàng tử ngã ngựa, không phải bị bãi quan thì hạ ngục, cả kinh thành trở nên phong thanh hạc lệ*, dòng nước ngầm mãnh liệt dâng lên.

*Thanh phong hạc lệ: Thần hồn nát thần tính.

Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi
Cố Tu Yến là một người bá đạo lãnh lệ, yêu thì muốn làm cho nó sống, hận thì sẽ khiến cho nó chết.

Thủ đoạn của hắn rất khốc liệt, ai phản đối hắn, liền dùng thủ đoạn lôi đình để chế phục.

Có một lão gián quan liều chết can gián trên Kim Loan điện, nói hắn quá mức bạo ngược vô đạo, lại hoài nghi nguyên nhân chân chính hoàng đế bị bệnh nặng, kết quả bị Cố Tu Yến tự mình rút đao chém đầu tại chỗ, máu tươi chảy đầy đất.

Hành vi tàn nhẫn như vậy khiến tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.

Bất quá những người không đồng ý với hắn cũng không đứng im nhận mệnh, hoàng quyền không dễ nắm giữ như vậy, Cố Tu Yến chỉ là giám quốc, hắn còn chưa thể khống chế toàn cục, vì thế có một số người âm thầm lén lút hành động.

Thất hoàng tử tra được Tống Hâm Châu mang theo một vạn đại quân Tây Bắc đóng quân bên ngoài kinh thành, phái người mời nhân thủ dưới trướng mình đi thương lượng hậu sự.

Viễn Đình Hầu cùng Văn Nhân Cẩn cũng được mời đi, A Lạc cùng Tuệ Tuệ ở trong vườn chơi, Tuệ Tuệ thả diều bay ra bên ngoài tường viện, tiểu gia hỏa bảo Khinh Diên đi ra ngoài kiếm, lúc này một nha hoàn có chút lạ mặt đi tới, nói: "Thế tử phi, bên ngoài có người tìm ngài."
A Lạc nghi hoặc quay đầu, theo bản năng hỏi: "Là ai?"
Nha hoàn kia cúi đầu nói: "Nô tỳ nhìn, hình như là người Triệu phủ."
Triệu gia? Nhà Triệu Thu Thần? Nàng muốn tìm nàng không phải là người tới từ phủ Thất hoàng tử sao? Sao lại là người Triệu gia tới đây? Chẳng lẽ là vì muốn che giấu tai mắt người khác?
A Lạc nghĩ như vậy, thuận miệng nói: "Ngươi đi hỏi xem có chuyện gì đi."
Kết quả vừa dứt lời, nha hoàn vẫn cúi đầu kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng tới gần A Lạc, một tay bổ lên gáy nàng.

Trước mắt A Lạc tối sầm, suy nghĩ duy nhất trước khi mất đi ý thức là, hỏng rồi, A Du về nhà nhất định sẽ phát điên!
Lần thứ hai tỉnh táo lại, trước mắt A Lạc xuất hiện một gương mặt quen thuộc, quả nhiên không cần phải nghĩ, chính là nam chủ Cố Tu Yến đầu óc có tật xấu kia.

Câu đầu tiên hắn nói với nàng như sau: "Yên nhi, nàng an tĩnh ở lại chỗ này nghỉ ngơi, từ nay về sau, ta chính là phu quân của nàng."
A Lạc rốt cuộc nhịn không được nữa, trong đầu nàng tất cả đều là bộ dáng Văn Nhân Cẩn khi phát hiện nàng mất tích, vốn dĩ lần trước hắn đã sợ tới mức không nhẹ rồi, nàng mất mấy ngày mới dỗ dành được hắn.

Bây giừ lại đến thêm một lần nữa, hắn sẽ khổ sở tuyệt vọng đến mức nào.


Dưới sự lo lắng, nàng tức giận nói: "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta có phu quân, phu quân ta tên là Văn Nhân Cẩn, ta yêu hắn! Đời này chỉ yêu một mình hắn! Thái tử điện hạ muốn bao nhiêu nữ tử mà không có, sao hết lần này tới lần khác tìm tới ta!?"
Nàng thật sự cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bọn họ không hề qua lại với nhau, trước kia Tô Lạc Yên đối mặt với Thái tử cũng luôn tuân thủ lễ nghi, chưa bao giờ có hành vi vượt giới hạn, rốt cuộc vì sao hắn lại nhớ mãi không quên nàng?
Hay là nói nam nhân chính là cái dạng, không chiếm được mới là tốt nhất?
Nghe lời này, sắc mặt Cố Tu Yến chỉ hơi trầm xuống, sau đó thả nhẹ ngữ điệu, kiên nhẫn nói: "Yên nhi đừng nháo với ta, ta biết tính cách của nàng, nàng yêu hắn chỉ vì hắn là phu quân nàng mà thôi.

Chúng ta vốn nên là phu thê, đợi ta hoàn tất đại điển đăng cơ, ta sẽ chính thức phong nàng làm Quý phi, từ đó về sau chúng ta sẽ là phu thê, nàng có thể sinh con dưỡng cái cho ta, cũng chắc chắn sẽ yêu ta một lần nữa."
Nói xong, hắn cũng không đợi A Lạc đáp lại, hoặc là hắn biết rõ A Lạc trả lời sẽ không làm hắn hài lòng, ngay cả nghe cũng không nghe, liền trực tiếp đứng dậy rời đi.

A Lạc bị mạch não của nam chủ trấn giữ, trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng hắn, thật lâu không cách nào hoàn hồn.

A Lạc ngây người trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng gọi của nữ nhi, quay đầu nhìn, thì ra Tuệ Tuệ cũng bị mang tới đây.

Lần này, cho dù trong lòng nàng có nóng nảy đến đâu, cũng phải ép buộc mình bảo trì bình tĩnh.

"Mẫu thân, chúng ta bị quái thúc thúc vừa rồi bắt tới sao? " Tuệ Tuệ rúc vào lòng A Lạc, bất an hỏi.

"Tuệ Tuệ đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ con." A Lạc vừa trấn an nữ nhi, vừa suy nghĩ đối sách.

Nàng không thể ngồi chờ chết được, nhất định phải tìm cách trốn thoát.

Nàng hiện tại đang ở trong một cung điện hẻo lánh trong hoàng cung, tên là Lạc Tiên Cung.

Căn cứ vào phương vị tiếng chuông đúng giờ vang lên truyền đến, có thể xác định là ở góc đông bắc, cách Kim Loan điện rất xa.

Cung nữ chăm sóc nàng chỉ có hai người, đều trầm mặc ít nói, tựa hồ đã được phân phó không được nói chuyện với nàng.

Nhưng các nàng quản A Lạc cũng không nghiêm, có lẽ là cảm thấy một nữ tử yếu đuối cùng một tiểu nữ oa, trốn không thoát hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm này.

A Lạc dò xét hai ngày, nhận ra chỉ bằng một mình nàng, còn mang theo hài tử, chạy ra ngoài thật không đơn giản.

Toàn bộ trong điện ngoại trừ hai đại cung nữ phụ trách ăn uống sinh hoạt ra, còn có hai cung nữ phụ trách quét dọn vệ sinh, một cung nữ thô sử mỗi ngày đổ bình đêm, cửa lớn ngoài cung điện thì có bốn thị vệ cao lớn canh giữ.

A Lạc có thể tự do đi lại trong điện, bình thường cũng không có ai nửa bước không rời đi theo nàng, nhưng một khi nàng đi tới cửa lớn, muốn đi ra ngoài, nhất định sẽ bị ngăn lại..