Quả nhiên khi vừa đến,hắn đã thấy đám người Maricus vẫn còn đang giao chiến với bọn xác chết,hai phe đều không phân thăng bại.
Một bên thì hợp tác vô cùng ăn ý,một bên lại hồi phục liên tục.
Hứa Lan Chu đứng nhìn bọn họ mà chết lặng,hắn thấy Amanda nhấc một xác chết lên rồi quẳng nó vào hồ nước, khiến cho nó chìm xuống,rồi một chốc lại bò lên,tiếp tục đi đến chỗ của họ.
Hứa Lan Chu: "..."
Anh rốt cuộc học chiêu đó ở đâu ra vậy?
Bọn họ đánh rất hăng say,tuy không giết được con nào,nhưng họ vẫn rất nhiệt thành mà giã bọn nó tới tấp.
Đến khi có người nhìn thấy hắn,họ vậy mà vẫn còn sức vẫy tay chào hắn,song còn cười với hắn nữa!
Maricus nhìn thấy Hứa Lan Chu,ông ta cầm thanh kiếm dính đầy máu của xác chết lên,vẩy vẩy rồi chào hắn.
Ông vui vẻ nói. "Lee,đến rồi à? Vậy việc này chúng tôi giao cho cậu vậy."
Hứa Lan Chu vẫn bày một biểu tình: ".."
'Ta còn tưởng là họ đánh nhau kịch liệt lắm,sắp thua đến nơi.' Lời này là lời hắn nói với 1314.
1314 cũng nheo mắt mèo lại,nó ngồi ngoan ngoãn trên vai Hứa Lan Chu, nói chất giọng máy móc vào bên tai hắn.
[ Vừa nãy tôi còn lo cho bọn họ sẽ bị xác chết ăn thịt. ]
Đám người của Maricus lúc nãy quả thật xác nhận tình thế rất khó khăn,nhưng từ khi bọn họ hợp tác lại với nhau,tình thế cũng dần thay đổi.
Đám xác chết này di chuyển không nhanh mấy,nhưng lại chơi theo số đông. Bọn họ liền nghĩ ra một cách,chính là tự vây thành hình tròn, không chừa một kẻ hở, nơi nào cũng có người canh gác.
Nếu có xác chết lao đến,họ liền đánh,phía trước là xác chết,phía sau có cộng sự.
Họ yên tâm đánh phía trước,không cần lo đến phía sau. Cùng kề vai sát cánh,ăn ý mà chống cự đến lúc hắn đến.
Hứa Lan Chu đột nhiên có chút yên tâm, cũng không đến nỗi, đều còn sống là tốt lắm rồi.
Hắn mỉm cười, nụ cười của hắn làm cho những người chú ý đến hắn từ nãy đến giờ đều ngơ ra.
Hứa Lan Chu rất đẹp,cười lên lại đẹp hơn,hắn như một mặt trời nhỏ, luôn luôn tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn, làm bọn họ tình nguyện vì hắn mà bỏng rát hết giác mạc ,cũng không muốn dừng lại mà cố chấp ngắm nhìn.
Hứa Lan Chu nhìn bọn họ,hắn bình tĩnh nói. "Ngồi xuống."
Cả đoàn người chỉ theo phản xạ lời nói của hắn mà ngồi xuống,còn chưa hiểu chuyện gì. Hứa Lan Chu đã vung tay,chém đến đám người bọn họ một sóng kiếm.
Đám người ngay lập tức hoàn hồn,trong lòng họ giật nảy mà nhắm chặt mắt. Nhưng qua một lúc rồi vẫn không cảm nhận được có gì khác lạ, nên họ lại mở mắt ra.
Xác chết xung quanh họ đều ngã xuống cùng một lúc,sau đó chúng tan biến vào hư không.
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu diệt 300 xác chết. ]
( Tiến độ hoàn thành: 300/300 ]
( Nhiệm vụ hoàn thành. ]
( Hệ thống xin chúc mừng người chơi. ]
Đám người bọn họ sửng sờ nhìn thiếu niên có vẻ ngoài quá sức nổi bật này. Người này giây trước vừa cười với họ,giây sau đã một kiếm mà chém chết tất cả xác chết.
Họ đánh hết một đêm,đến một con cũng không giết được. Vậy mà Lee vừa ra tay,một con cũng không còn để họ đánh.
Thấy bầu không khí đột nhiên yên lặng đến quỷ dị,Hứa Lan Chu còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng ngay sau đó, đám người bọn họ đã ngay lập tức hò thét, vui sướng mà nhảy dựng cả lên.
"Oaaaa,chúng ta thắng rồi!"
"Chúng ta thắng rồi!!"
"Thật sự đã thắng rồi!"
Nói xong Amanda lại đột nhiên mà khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Tôi còn tưởng mình xong đời rồi."
Lời này vừa nói ra,đến cả Hứa Lan Chu cũng không nhịn được cười,bọn họ đều cười phá lên,nhộn nhạo mà vui vẻ.
Ocebean Vehert lúc này cũng vừa mới chạy đến,thấy bọn họ nhốn nháo như vậy,anh ta cũng bật cười.
Maricus và Vissali Lan kẹp cổ nhau mà cười ,trông hai người như đôi bạn già thân thiết đã lâu.
"Chúng ta thắng rồi,về thành sẽ đãi một chầu hoành tráng!" Maricus cười ha hả nói.
Hứa Lan Chu nhìn ông,hắn nở một nụ cười ranh mãnh tựa như một con cáo,vừa mưu mô,vừa xảo quyệt. "Còn chưa sử dụng được vàng đâu,nó còn dính lời nguyền đó,chúng ta phải giải lời nguyền đã chứ."
Nói rồi,đôi mắt hắn gần như phát sáng mà nhìn đến Ocebean Vehert.
Cái nhìn này của hắn làm anh ta có chút rùng mình.
Để hóa giải được lời nguyền, hắn cần có máu của nam chính. Chỉ cần máu của anh ta, lời nguyền sẽ được hóa giải,hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao,há há há.
Hứa Lan Chu không định nói cho nam chính biết, hắn kéo Ocebean Vehert đi lại chỗ của hồ nước, nam chính vậy mà lại rất ngoan ngoãn mà đi theo.
Hứa Lan Chu kéo Ocebean Vehert đi vào giữa hồ dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào nơi giữa trung tâm đống vàng,hắn xoay đầu nhìn nam chính, lần đầu tiên nở một nụ cười dịu dàng đến híp cả mắt.
Nhưng khi đôi mắt hé ra,nó lại ánh lên sự điên cuồng mà hắn đã giấu sâu vào trong tận đáy lòng.
Nam chính‚xin ít máuuuu!!!!!
Tâm can Hứa Lan Chu gào thét, bổn đại gia sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!!
Nhưng mà hắn còn chưa lấy được giọt máu nào của nam chính, thì bỗng dưng trong đống vàng lại xả ra một làn khói màu xanh đậm,khiến Ocebean Vehert phải kéo theo hắn mà lùi lại.
Giỡn mặt hả!? Ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi mà!??
Khốn nạnnn!!!
Hứa Lan Chu hậm hực bị Ocebean Vehert xách ngang như một con mèo nhỏ. Hắn rút kiếm,nhìn cái làn khói dần hình thành hình người trước mặt.
Là hồn ma sao? Để bổn đại gia thanh trừng một lượt!
"Bỏ ta xuống!" Xách ngang như này thì còn gì mặt mũi của ta a! Khốn nạn mà!
Ocebean Vehert nhìn Hứa Lan Chu,anh mỉm cười,sau đó chậm rãi thả hắn xuống.
Vừa đặt chân xuống,hắn đã chống kiếm xuống đất mà nhìn chăm chăm vào làn khói xanh, thấy làn khói ấy hóa thành hình người, Hứa Lan Chu cũng chẳng mảy may hoảng sợ,hắn đã nhìn thấy nhiều thứ kinh khủng hơn rồi,chút cỏn con này có là gì.
Làn khói xanh ấy biến hóa một lúc thì thành một hình thể, tuy vậy nhưng dưới chân nó vẫn là một làn khói, nó biến hóa xong,liền nhìn về hướng của họ mà mỉm cười.
"Xin chà..." Nó còn chưa dứt lời, Hứa Lan Chu đã chém tới một sóng kiếm.
Thấy sóng kiếm uy áp của hắn lao đến,bóng ma này hoảng sợ né tránh,nó khiếp sợ nhìn chầm chầm vào Hứa Lan
Chu,mắt trợn to,nó hỏi. "Làm cái trò gì vậy!?"
Ông đây hỏi ngươi mới đúng!
Còn chưa đợi Hứa Lan Chu lên tiếng,Maricus đã lên tiếng hỏi trước.
"Ngươi là ai?"
"Ta là Ronaflay Liao."
Ronaflay Liao vừa nói xong,bọn họ liền cứng đờ tại chỗ.
Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng.
"Ngươi nói láo! Liao đã chết rồi! Ông ta đã chết rất lâu rồi!"
Ronaflay Liao nhìn Amanda mà cười cười,gã gãi gãi đầu,rất bình tĩnh mà trả lời. "Thì ta có nói là ta còn sống đâu."
Bầu không khí lại ngay lập tức im lặng.
Hứa Lan Chu nhíu mày,hắn nhìn Ronaflay Liao bằng ánh mắt thâm trầm,hắn lạnh lùng nói.
"Nói nhiều làm gì,để ta giết gã!"
"Ấy khoan khoan,từ từ,từ từ đã! Có chuyện gì thì từ từ nói!" Ronaflay Liao khua tay, lùi lại núp sau đống vàng. Từ hôm qua đến bây giờ gã đã nhìn thấy uy lực của thanh kiếm ấy rồi,người này gã không dây vào nổi. Thật sự thì gã rất sợ những oán linh trên thanh kiếm đó,nhìn chúng đau đớn như vậy,gã không muốn nếm trải cảm giác đó đâu...
Ronaflay Liao run rẩy mà núp sau đống vàng,gã hoảng loạn, nói với hắn. "Vàng,tất cả vàng đều cho ngươi! Cho ngươi tất! Nhưng xin ngươi...hãy mang ta ra khỏi nơi này,ta không muốn bị nhốt ở nơi này nữa!"
Bị nhốt sao? Không thể nào,vua cướp biển đời đầu sao có thể bị nhốt được chứ!?
"Ai nhốt ngươi?" Ocebean Vehert liền hỏi vào ý chính.
Ronaflay Liao không chút do dự mà trả lời anh ta.
"Đồng vàng."
Tất cả mọi người đều làm một bộ mặt quái dị,Hứa Lan Chu cũng không khác gì bọn họ là mấy.
Ocebean Vehert nghe xong lời của gã,anh ta cũng bày tỏ: "..."
Đại ca à có thôi đi không? Khắp ngoài trời nam đất hải đều nói anh là người đã gieo lời nguyền đó!
Ronaflay Liao thấy bọn họ như vậy,gã cũng liền ngơ ngác, nhận ra có gì đó không đúng ở đây,gã lên tiếng hỏi.
"Mọi người làm sao vậy?" Như một con nai vàng ngơ ngác.
Maricus ho nhẹ,ông nghiêm túc nói với gã. "À ừm...ở ngoài kia đều nói lời nguyền của đồng vàng đều là anh tạo ra." Nhưng bây giờ chính chủ đã xuất hiện trước mặt bọn họ,đã vậy gã còn phủ nhận,họ không làm bộ mặt kì quái mới là lạ.
Ronaflay Liao uất ức không thôi. "Không thể nào!" Gã tạo ra sao gã còn không biết! Gã bị nhốt ở đây hơn 50 năm rồi,vẫn không có ai đến cứu vớt gã ra khỏi nơi khỉ ho cò gáy này,gã ở đây,đã chán muốn chết rồi! Nhưng gã không chết được, trừ việc không thể đi khỏi đảo,gã vẫn có thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời,Ronaflay Liao tuyệt vọng không thôi.
Hứa Lan Chu không quan tâm nhiều như vậy,hắn nhìn gã, lạnh nhạt hỏi gã ta. "Ngươi thật sự sẽ cho bọn ta hết số vàng này sao?" Nói rồi,hắn chỉ tay vào đống vàng,một bên chân mày cũng nhấc lên,tỏ vẻ nghi hoặc.
"Đương nhiên! Chỉ cần đưa ta ra khỏi nơi này,số vàng đó sẽ là của ngươi!"
Nghe được lời chắc nịch từ gã,đôi mắt của Hứa Lan Chu lại sáng lên.
Nam chínhhhh!!
Xin ít máuuu!!
Hứa Lan Chu không chút do dự kéo tay Ocebean Vehert,hắn nhanh nhẹn dứt khoát dùng dao nhỏ cắt lên ngón tay của anh ta một đường,sau đó liền đẩy ngón tay của anh ta đến đỉnh của núi vàng ấy.
Trong miệng hắn đọc thầm một câu thần chú cổ đại,đến khi hắn dừng lại, tất cả mọi người đều sửng sờ nhìn hắn.
Ngay đến cả Ocebean Vehert cũng ngây dại.
Mọi người rốt cuộc làm sao vậy?
Ocebean Vehert chỉ vào hắn,anh ta lấp bấp. "Cậu,cậu...tự mình nhìn đi."
"Ta làm sao?" Hứa Lan Chu khó hiểu mà nhìn anh,sau đó hắn lại nhìn thấy nam chính đại nhân đỏ mặt quay đi nơi khác.
Hứa Lan Chu trong lòng thấp thõm,hắn chậm rãi hướng mắt xuống mặt nước dưới chân.
Lúc này mặt nước đã lắng động lại, Hứa Lan chu đứng từ trên nhìn xuống,hắn suýt thì nín thở.
Hình ảnh dưới mặt nước,vừa là hắn,vừa không phải là hắn.
Tóc hắn,sao lại trắng xóa rồi!??
Đã thế mái tóc ấy lại còn dài ra,dài đến ngang thắt lưng hắn. Hứa Lan Chu không thể tin được mà nhìn bóng hình hắn dưới mặt nước, làn da hắn hình như lại càng mềm mại hơn, môi cũng có chút sẫm đi tôn lên làn da trắng ngần.
Trừ đôi mắt màu xanh lục bảo của hắn,gần như hắn không thể nhận ra mình được nữa.
Quá đẹp rồi!
Như vậy sẽ rất gây chú ý...
Sao lại như vậy,hắn chỉ đọc có một câu thần chú,sao lại thành ra thế này?
Hứa Lan Chu không nhìn nữa,hắn đứng dậy liếc nhìn xung quanh, hắn thấy đám người bọn họ ai nấy cũng đều nhìn mình,trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, hắn quát.
"Đừng nhìn nữa,có gì đâu mà nhìn chứ!"
Nghe hắn quát,bọn họ mới gục đầu xuống,giả bộ rằng mình không nhìn, nhưng ngay sau đó, lại lén liếc mắt lên, liếc nhìn thiếu niên xinh đẹp ấy một lần nữa.
Đẹp quá, từ khi sinh ra đến giờ,họ chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.
Không một người nào trên thế gian này có thể sánh ngang với cậu ấy...
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Đoạt lấy kho báu của Ronaflay Liao. ]
( Nhiệm vụ hoàn thành. ]
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Hóa giải lời nguyền độc ác của Ronaflay Liao. ]
( Nhiệm vụ hoàn thành.)
( Hệ thống xin chúc mừng người chơi. ]
( Tiểu Ca Ca,chúc mừng ngài aaaa ~~.~~ ]
1314 nhảy ra từ không trung,nó nhễm nhệ nằm ệch trên đầu Hứa Lan Chu,chúc mừng hắn bằng chất giọng máy móc nũng nịu.
Hứa Lan Chu cũng không đuổi nó,hắn kéo nó từ trên đầu xuống, xách ngang nó kẹp vào nách mình.
"Nói,bộ dạng của ta hiện tại là như thế nào? Giải thích cho ta."
1314 bị hắn kẹp vào nách, nó kêu lên ẹc ẹc vài tiếng,sau đó mới nói.
( Tôi làm sao biết,nhưng không phải ngài vẫn còn đang rất tốt sao? Tôi thấy bây giờ ngài đẹp hơn trước rất nhiều,điều này có gì không tốt?]
"Vấn đề không ở đấy."
( Ẹc...Ngài đừng kẹp nữa,tôi nói thật mà,tôi không biết. ]
Thấy nó bị kẹp đến lè cả lưỡi, Hứa Lan Chu mới hừ lạnh một tiếng rồi buông nó ra,song hắn liền quay lại chuyện chính sự.
Hắn nhìn Ronaflay Liao đang khúm núm núp sau đống vàng,hắn lạnh nhạt nói với gã. "Lời nguyền độc ác đó đã được phá giải rồi."
Không chờ gã nói gì, Hứa Lan Chu đã nói tiếp.
"Ngươi có thể đi rồi."
Ronaflay Liao nhìn hắn,đột nhiên gã cảm thấy sóng mũi mình cay cay,gã đã chết rồi mà,sao lại thấy như vậy được nhỉ? Gã nhìn hắn,mãi mới nặn ra được một câu.
"Tóc của ngươi... làm sao vậy?"
Hứa Lan Chu không quan tâm lắm,hắn hất cái mái tóc hơi dài của mình ra, tùy tiện trả lời. "Không sao."
Nói xong,hắn quay lưng rời đi,hắn còn có chuyện phải làm.
Đằng sau hắn im lặng một hồi,hắn đi được vài bước, mãi một lúc sau mới nghe được lời cảm ơn vang vọng lại bên tai.
Hứa Lan Chu nhoen miệng cười.