[ Hệ thống thông báo: Bạn đã tiêu diệt +1 xác chết. ]
( Tiến độ hoàn thành: 152/300 ]
Hứa Lan Chu nhìn con số chói mắt trên thanh tiến độ,trong nháy mắt hắn nở ra một nụ cười điên cuồng.
Tìm thấy rồi.
( Nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu diệt 300 xác chết. ]
( Còn lại 148.]
[Xin mời người chơi tiếp tục hoàn thành. ]
Hứa Lan Chu nhếch môi nhìn bảng hệ thống,hắn lạnh nhạt ra lệnh: "Tiếp tục quét."
Để ông xem các ngươi trốn ở đâu.
1314 đứng yên bất động,đôi mắt nó phát sáng ,âm thanh máy móc từ nó phát ra không ngừng.
( Hệ thống thông báo: Phát hiện một xác chết ẩn núp +1 ]
[ Hệ thống thông báo: Phát hiện một xác chết ẩn núp +1 ]
[ Hệ thống thông báo: Phát hiện một xác chết ẩn núp +1]
[ Hệ thống thông báo...]
Theo tiếng thông báo của hệ thống, ngày càng nhiều xác chết bị phát hiện,những xác chết bị 1314 quét qua đều lục tục từ dưới lớp đất bò lên.
Chúng ngoe nguẩy, muốn trồi lên từ phía dưới.
Da đầu Maricus dựng đứng,trái tim ông đập mạnh theo từng hồi. Những cái xác trồi lên trên mặt đất ngày càng nhiều,khiến cho Maricus không thể không lo lắng.
Nơi nào mà có xác chết muốn bò lên,ông và họ đều bắn đến nơi đó mấy phát đạn.
Nhưng cũng không ăn nhầm gì.
Bọn xác chết này cho dù có bị họ bắn vào đầu thì cũng không chết được, Maricus để ý đến hành động của Vissali Lan. Ông thấy ông ta liên tục bắn vào đầu xác chết nọ rất nhiều phát,đến mức cái đầu của xác chết đó trở nên bấy nhầy,bên ngoài nhìn vào còn có thể thấy rõ được cả não và sọ người văng tứ tung trên mặt đất,dẫu vậy nhưng nó vẫn không chết.
Chỉ vài giây sau đó,họ đều thấy cái xác đã tự động gọp lại các mảnh sọ ,cùng não đã vương vãi khắp nơi trên mặt đất, rồi ghép chúng lại một cách hoàn chỉnh, tựa như nó chưa từng bị ông ta bắn một phát nào.
Amanda nhìn thấy cảnh tượng này,da đầu anh ta tê dại,anh nép người gần sát Maricus và Freck,hai tay vẫn cầm chặt hai khẩu súng ngắn mà liên tục bắn tới mấy cái xác. Nhưng anh ta càng bắn,bọn chúng vẫn cứ lập lại thao tác thu gom ấy với tốc độ càng nhanh,khiến cho anh phải kinh sợ.
Amanda hoảng hốt nói với họ: "Bọn nó không chết!" Anh bắn mãi, chúng vẫn cứ tự động nhào nắn rồi ghép lại với nhau,cho dù có làm thế nào đi nữa thì bọn nó cũng không chết được...
Maricus thấy tình hình không ổn ,ông ngăn cản Vissali Lan,không cho ông ta bắn thêm một phát đạn nào nữa. Vô ích thôi,bọn chúng không chết được! Càng bắn chỉ tổ phí đạn.
Maricus nói với Vissali Lan: "Rút kiếm của ngài ra đi,ngài công tước."
Với tình hình này,nếu như bọn họ sử dụng hết đạn dược, thì chỉ e rằng lợi thế sẽ nghiêng về bên chúng.
Lee sẽ chống đỡ được,họ biết.
Nhưng còn họ thì sao?
Họ không giống với cậu ấy,họ không có một thanh kiếm có sức mạnh nghịch thiên, hay thể lực tựa như một vị thần.
Maricus hiểu rõ,ở hoàn cảnh này,nếu họ không thể chống cự, thì kết cục của họ chỉ có thể là cái chết.
Maricus xoay người,ông hét lên với những người đằng sau: "Đừng bắn nữa! Mau rút kiếm!"
Căn bản là họ có bắn đến hết đạn thì bọn chúng cũng sẽ không chết. Nếu còn không rút kiếm,thì đạn dược của họ sẽ dần bị bào mòn,sau đó...ông không dám tưởng tượng đến sau đó nữa,kết cục của việc không chống đỡ được quá khủng khiếp.
"Rõ! Thưa thuyền trưởng!"
"Tuân lệnh! Thưa thuyền trưởng!"
Amanda nhét khẩu súng về,song anh ta lại rút từ bên hông trái ra một thanh kiếm dài 98cm, nhanh chóng lao đến một xác chết, đánh giáp lá cà với nó.
Tên xác chết kia cùng Amanda giùng giãy kịch liệt,xác chết liên tục lao đến, muốn cắn Amanda nhưng Amanda không để cho nó được như ý nguyện, anh cầm chắc thanh kiếm, đỡ lấy hàm răng nhễ nhại nước bọt vì bị thối rửa hết nửa bên mặt của nó mà ghìm xuống.
Burn thấy tình hình bên Amanda có chút không ổn,ông muốn qua bên đó giúp đỡ anh ta. Nhưng xác chết trước mặt không cho ông cơ hội để làm điều đó.
Xác chết này như phát dại,nó liên tục lao đến, muốn xé xác ông. Nhưng ông không cho nó cơ hội, ông cắn răng,dùng sức dồn lực đạp vào xác chết đang dằn co với mình một phát thật mạnh,khiến nó văng đi cả đoạn dài.
Song ông liền nhảy sang chỗ của Amanda, rồi cũng liền tung cước đạp cho cái xác trước mặt anh ta một cú khiến xác chết đó cũng văng ra xa.
Ông nhìn Amanda,thở hắt: "Còn ổn chứ nhóc?"
"Vâng...Cảm ơn chú." Amanda thở dốc.
Cả người anh đổ mồ hôi nhễ nhại ướt nhẹp cả áo ngoài,anh ta thở hồng hộc,khuôn mặt vì suy kiệt thể lực mà trở nên đỏ bừng.
"Còn tưởng là chết rồi chứ...." Amanda đứng thở hồng hộc.
"Nói bậy! Chúng ta nhất định phải sống mà trở về." Burn cầm chắc thanh kiếm trên tay,trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
"Phải sống sót mà trở về."
Đi một chuyến xa như vậy,cũng chỉ vì muốn khoảng thời gian sau này có thể tận hưởng tuổi già nhàn hạ mà sống qua ngày,chính vì thế mà ông vẫn chưa thể chết vào thời khắc này được. Vàng đã ở trước mắt, làm sao ông có thể từ bỏ,chỉ cần còn sống mà trở về thành Baxial, ông sẽ mở một quán rựu, rồi sau đó sẽ an nhàn mà tận hưởng.
Vài con xác chết từ dưới mặt đất ẩm ướt bò lên, chúng ríu rít, chậm rãi mà đi đến chỗ của bọn họ, Amanda nhìn bọn nó,anh nở ra một nụ cười sảng khoái.
"Chú nói phải,tôi vẫn chưa thể chết được."
Một lần nữa cầm chắc thanh kiếm, Amanda nhìn đến hướng của bọn xác chết,trong mắt tràn đầy sự quyết tâm đến cháy bỏng.
Từ trước đến nay, anh luôn là người bị bỏ lại ở phía sau cùng, cũng luôn là người thua kém hơn so với người khác, là một kẻ hèn nhát,yếu đuối và không đáng tin cậy.
Tuy vậy nhưng họ vẫn không bỏ rơi anh.
Trước đây,anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân anh sẽ mãi là kẻ hèn yếu,sẽ mãi yếu kém,núp sau lưng mọi người.
Cho đến một ngày nọ.
Ngày hôm ấy,thiếu niên dương quan ngang nhiên mà bước lên tàu. Tay kia còn dắt theo một đứa nhỏ.
Phải,người đó chính là Lee.
Người này đã kéo anh chạy ra khỏi bóng tối,kéo anh về hướng của ánh sáng. Dẫn dắt anh đi theo đúng con đường.
Những chuyện mà anh chứng kiến,anh trải qua cùng người nọ cũng khiến anh trở nên mạnh mẽ không ít ,ít nhất là bây giờ anh cũng đã không muốn bỏ chạy.
Trải qua nhiều chuyện như vậy,trái im của anh cũng đã được mài dũa,anh đã không còn hèn nhát như thuở mới gặp nữa.
Amanda trợn trừng mắt, đâm đâm mà nhìn đến bọn xác chết. Phải,nếu ngày đó anh không gặp được Lee,thì bây giờ có khi xác của anh đang bị phân hủy trong bụng của quái vật biển rồi.
Amanda nhìn bàn tay đã đỏ bừng của mình,bàn tay anh nắm chặt lấy thanh kiếm không một chút kẽ hở. Song anh liền gằn giọng hét lên với bọn chúng.
"Đến đây đi!"
Đám xác chết phát ra âm thanh gừ gừ,bọn chúng giống như đang cười khinh bỉ mà nhìn anh, nhưng chúng có cười hay không, Amanda cũng không phân biệt được. Khuôn mặt bị phân hủy của bọn chúng gần như không thể nào nhận dạng. Anh không hiểu,lời nguyền của Liao mạnh đến bước đường nào mà có thể khiến cho bọn chúng đã bị phân hủy đến mức độ này rồi nhưng cũng không thể nào chết được.
Lời nguyền này đúng thật là rất hợp để dành cho những kẻ tham lam.
Vài con xác chết lao đến chỗ Amanda với tốc độ kinh người,nhưng chúng còn chưa đụng vào được một sợi tóc của anh ta,thì Ocebean Vehert đã đứng ra chắn trước mặt.
Ocebean Vehert đảo mắt nhìn Amanda,anh nhẹ nhàng nói: "Núp sau tôi."
"Hả?"
Amanda còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Ocebean Vehert đẩy cho lui lại mấy bước.
Anh thấy Ocebean Vehert một thân công phá mà di chuyển với tốc độ nhanh khủng khiếp đến bọn xác chết. Còn chưa nhìn rõ anh ta đã làm gì, cái xác đột nhiên lao mạnh vào hồ nước, rồi dần chùm xuống đáy.
Amanda: "..."
Hứa Lan Chu ở bên này cũng không nhàn,hắn chém con này thì cũng phải trông con kia kẻo nó đánh tới. Đã thế thì hãy thôi đi,1314 đã ngủ thì thôi, mà bây giờ nó bị hắn gọi dậy rồi,việc đầu tiên nó làm,chính là phải cổ vũ hắn!
1314 ngồi sát góc hang động,nhìn về hướng hắn mà giơ hai tay mèo lên, làm động tác cổ vũ.
[ Tiểu Ca Ca cố lên! Tôi biết ngài làm được! ]
"Câm miệng!" Hứa Lan Chu liếc nhìn nó.
Ông đây còn chưa xử tội mi đâu.
Cách một khoảng rất xa,1314 vẫn sâu sắc cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người hắn.
Kí chủ nhà nó quả nhiên vẫn là hung dữ mà.
1314 thầm cảm thán.
Lúc trước nó ngủ một giấc lâu như vậy,không phải là không có lý do. Bởi vì thế giới này sắp kết thúc, nó là hệ thống của Hứa Lan Chu,đương nhiên phải chuẩn bị tư liệu cho thế giới tiếp theo rồi.
Ở thế giới này,vì không đủ tư liệu nên Hứa Lan Chu không thể mở hết được kết cục của câu truyện. 1314 không muốn lịch sử bị lặp lại, nên nó đánh liều, lén xâm nhập về Tinh Tế,cầu mong cho nó không bị đám quái vật bóng tối phát hiện.
Và nó đã thành công,nó cồm được rất nhiều tài liệu từ tay chủ thần! Nó thấy mình rất giỏi.
Ở thế giới này nó có thể mờ nhạt cảm nhận được sự tồn tại của F307.
Mảnh tàn hồn thất lạc đó,rốt cuộc là nằm trên người ai? Lần này nó không đoán được. Nó chỉ có thể mờ nhạt mà cảm nhận được khí tức của F307,nhưng lại cảm nhận rõ mảnh tàn hồn của Hoàng Đế Bóng Tối đang nằm trên người của Paraxial En.
Có lẽ là vì phản diện đại nhân luôn theo sát ký chủ nhà nó nên nó mới cảm nhận được chăng?
Thật sự rất khó nói.
Vài ba xác chết lao đến Hứa Lan Chu,hắn cầm Huyết Trường Dạ bên tay phải xiên thẳng vào cổ của một tên,tay còn lại bóp chặt cổ họng của tên khác,dưới chân còn tàn nhẫn đạp lên mấy cái xác chưa kịp xử lý.
Hắn giờ đây như một con dã thú hung hãn,nếu như con nào dám lại gần hắn,hắn sẽ tàn bạo mà xé xác nó.
"Chơi đủ chưa?" Hứa Lan Chu dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn vào hư không,hắn lạnh nhạt nói.
"Mau ra đây! Gos'silren Pilso,ta biết ngươi đang nhìn."
"Nếu để ta tìm được,cẩn thận ta sẽ móc đôi mắt của ngươi ra." Hứa Lan Chu mỉm cười liếc nhìn vào hư không ,sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng trên đỉnh của núi vàng.
Trên đỉnh của ngọn núi tự nhiên xuất hiện làn khói xanh nhàn nhạt,nó bay tản mác,rải rác khắp nơi xung quanh, trông không có gì đặc biệt để chú ý.
Nhưng Hứa Lan Chu là ai chứ? Hắn vừa nhìn thấy làn khói ấy len lỏi như muốn bỏ đi,thì hắn đã cầm lấy Huyết Trường Dạ,một phát vung tay mà chém tới một sóng kiếm,cắt núi vàng ra làm hai nửa.
Hứa Lan Chu mặt không đổi sắc nhìn đến nơi mà hắn vừa vung tay chém,không có gì xuất hiện cả. Cũng không có gì ở nơi đó. Có lẽ là hắn đã quá đa nghi chăng?
Đôi mắt màu xanh lục bảo của hắn hơi khép lại,tựa hồ như đang suy nghĩ. Từ trước đến nay hắn luôn tin vào trực giác của mình, vì vậy vừa nãy chắc chắn rằng có thứ gì đó đang ở đấy. Nhưng hắn cũng đã vung tay chém rồi,vậy mà vẫn không có gì xuất hiện.
Kì lạ thật.
Hứa Lan Chu còn tính chém về hướng của núi vàng ấy thêm một lần nữa,thì bỗng nhiên,hắn nghe thấy âm thanh hét chói tai từ sau lưng vọng lại.
Là tiếng của phụ nữ.
Phụ nữ ở đây chỉ có hai người duy nhất là Pena Blizzer và Mari Frey. Âm thanh trong trẻo như này,chắc chắn là của Mari Frey rồi!
Hứa Lan Chu nhìn lại. Quả nhiên,chính là cô!
Mari Frey cầm lấy thanh kiếm mà chém loạn xạ xuống xác chết đang nắm chặt chân cô nàng, cô hoảng sợ, vừa chém vừa lùi lại: "Đừng đến đây! Không được! Khônh được! "
Pena Blizzer gần như hoảng loạn đến nổ mắt, Hứa Lan Chu thấy cô ta muốn chạy về phía của Mari Frey nhưng không thể,Pena Blizzer cũng bị vài xác chết chặn lại.
Đôi mắt của Pena Blizzer giăng đầy tơ máu,cô ta nhìn đến hướng của Mari Frey, hét lên muốn khàn cổ họng.
"Mari!!! "
" Không được làm hại Mari!!! "
Mari Frey run rẩy nhìn đến hướng của Pena Blizzer,cô nàng chỉ vừa liếc qua,xác chết dưới chân đã tàn nhần kéo cô nàng ngã xuống.
"Pe....na...."
Con ngươi Mari Frey co lại, cô nàng nhắm chặt mắt, tưởng chừng như cơn đau đớn sẽ ập đến với cô,nhưng qua một lúc,cô vẫn không cảm nhận được gì cả.
Không có cảm giác đau đớn, dưới chân cũng nhẹ bẫng.
Mari Frey chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt cô nàng,chính là bóng lưng hơi gầy của thiếu niên. Mái tóc dài được cột lại bởi sợi chỉ đỏ,áo sơ mi hơi rộng được đóng thùng lại một cách ngay ngắn. Cái thắt lưng buộc quanh cái eo thon gọn của hắn càng tôn lên dáng người cao gầy nhưng lại dẻo dai săn chắc của thiếu niên.
Mari Frey ngây ngẫn ngắm nhìn.
Hứa Lan Chu dùng Huyết Trường Dạ đâm xuyên qua đầu xác chết. Hắn không nhanh không chậm nói với xác chết vừa bị hắn xiên.
"Không ai dạy mày rằng không được đánh phụ nữ sao? À...phải rồi nhỉ. Vì mày là cướp biển mà. Tao quên mất. "
Con ngươi hắn hạ xuống,trong mắt toát ra sát khí cuồn cuộn vì chém giết quá nhiều.
" Không được đánh phụ nữ nữa đâu nhé?" Hắn mỉm cười với cái xác đang bị những oán linh nhai nuốt một cách ngấu nghiến, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy rất rõ linh hồn của tên cướp biển đang bị xâu xé tàn bạo ra sao.
Hứa Lan Chu thấy tên đấy cầu xin hăn một cách tuyệt vọng, nhưng hắn cũng chỉ lãnh đạm mà đứng nhìn.