Sao có thế???
Chỉ mới vài ngày,vết thương nặng như vậy sao có thể khỏi nhanh như thế được?
Hắn còn tính xem xét thật kĩ lưỡng,thì hai bàn tay xinh đẹp ấy lại bị Ên bao lại, đan lấy tay của y.
En cười khoái chí, mân mê từng ngón tay trong lòng bàn tay mình, từng ngón tay đều có thể nhìn rõ được các khớp tinh xảo,ngón út nhỏ nhắn nằm cuối được En cầm lấy mà xoa nắn không thương tiếc. Y cầm lấy ngón tay của Hứa Lan Chu,đưa đến bên môi mình mà hôn chúng thật trân trọng
Y yêu tất cả những gì của anh Lee.
Từ biểu cảm,tính tình,cơ thể,sự tức giận,sự phẫn nộ, lòng thương xót,...
Y đều yêu tất cả.
Y yêu chết bộ dạng tức giận của anh Lee.
Yêu cả dáng vẻ đánh người của hắn.
Chỉ cần là người nọ,chuyện gì y cũng đều tình nguyện làm,cho dù có lao xuống biển lửa,y cũng cam tâm tình nguyện mà nhảy không chút do dự.
Miễn là có người nọ theo cùng.
Đến hoàng tuyến y cũng dám đến.
Hứa Lan Chu co ngón tay lại,hắn muốn rụt về nhưng đã bị giữ chặt.
Cảm nhận được bàn tay trái của Èn lại đang bắt đầu tùy ý, Hứa Lan Chu run rẩy nép sát vào phía sau để tìm đường trốn. Nhưng,phía sau chính là bờ ngực đầy vững chắc của En.
"Anh Lee à... Anh đáng yêu quá đi mất..."
Hai tay En cầm lấy áo sơ mi đang dán chặt vào cơ thể của người nọ. Chỉ nghe roẹt một tiếng,áo sơ mi đã bị En xé rách rồi vứt ra ngoài thành bồn.
Quần hắn cũng bị Ên kéo xuống,vứt ra chỗ cái áo vừa bị y xé rách.
Giờ đây, hai cơ thể thịt trần áp sát vào nhau, Hứa Lan Chu có thể cảm nhận sâu sắc xúc cảm da thịt của người với người chạm vào nhau là như thế nào.
Phía dưới cũng cạ đến nóng bỏng,không chạm đến thì thôi, chạm đến rồi Hứa Lan Chu liền sợ phát khiếp.
Kích cỡ vật thể quá khủng,lưng vừa chạm trúng,tức thì chỗ bị hắn chạm trúng đều nóng muốn bỏng, Ên cũng rên khẽ một tiếng khi bị lưng hắn sượt nhẹ qua.
Sướng đến phát run.
En thở dốc,nỉ non nói với Hứa Lan Chu.
"Giúp em với...anh Lee..."
Hứa Lan Chu biết ngày này cuối cùng cũng sẽ tới thôi,nhưng lại không ngờ tới nhanh đến như vậy!
"Ta...không..." Hứa Lan Chu nhìn vào vật thể nóng bỏng dựng đứng đến căng sồ sộ kia,bất giác hắn lùi lại mép thành bồn.
En nắm lấy tay hắn mà kéo lại,áp tay hắn lên mặt mình,y nũng nịu, mặt như sắp khóc đến nơi: "Anh tính bỏ rơi em sao?"
"Không có!" Hứa Lan Chu cuống lên,không biết phải làm sao để xử lý trường hợp này.
"Vậy anh giúp em nhé,giúp em nhé? Được không ạ?" En kéo tay hắn xuống,y hôn vào lòng bàn tay người nọ,rồi đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng xinh của người nọ lên trụ thể vừa dài,vừa nóng của mình.
Ên cắn răng ,thở dốc một tiếng.
"Ư,cảm giác..rất sướng."
Hứa Lan Chu đỏ bừng cả mặt.
En đan tay hắn,vuốt ve trụ thể nóng bỏng như muốn nứt ra của mình, theo nhịp độ lên xuống,y hít thở có chút không thông.
Cảm giác sướng đến tột cùng này,không thể diễn tả bằng lời được,sướng đến phát điên! Cả thần kinh hay tâm trạng đều đạt đến cực khoái tột đỉnh khiến cho đầu óc của En có chút mê mụi.
Hứa Lan Chu tuốt đến bàn tay tê dại,da mặt hắn đỏ bừng bừng, hắn nhiều lần muốn rút tay về nhưng đều bị y giữ lại.
Con ngươi đỏ rực của Ên lay động,so với ánh nước mà nói, ánh mắt y còn lộng lẫy hơn gấp bội lần. Y nhìn chầm chầm vào người trước mặt,tóc người nọ đã thấm ướt tự khi nào,đôi mắt người này tựa như sao trời ôm trọn lấy biển cả,thoáng đãng trông lành như có thể bao dung hết thảy những tội lỗi của y.
Những sợi tóc dài dính chặt trên bả vai trắng nõn của người nọ,vô thanh vô tức chọc vào khiến cho lòng người ngứa ngấy đến khó nhịn.
En kéo người nọ sát chặt vào người mình, mạnh mẽ ôm lấy hắn,đồng thời cũng hôn lấy hắn.
Y luôn có cảm giác, người này chỉ cần rời mắt một chút thôi ,thì ngay lập tức sẽ rời xa mình vậy.
Cảm giác đó cứ dằn vặt y từng ngày,thời thời khắc khắc đều đau như thể bị xé da xé thịt. Dần dần tích lũy đã sinh ra cho y một thói quen bám người như sam.
Dẫu như thế,cũng không an ủi được lòng y dù chỉ một chút. Nhưng chỉ khi y nhìn thấy người ấy cười.
Phải, chỉ cần người này cười với y một cái.
Y liền cam nguyện cả đời như một con thiêu thân.
..•
Phía ngoài tàu.
Đám người Maricus sắc mặt âm trầm,Benelly đang hướng vào cơn bão. Tinh thần bọn họ đều suy sụp,những lời mà Owlchils'sean Lee nói vẫn vang vọng bên tai.
Hoặc là chết,hoặc là tiến vào cơn bão.
Đường nào cũng là đường chết,chỉ là chết ngắn hay chết muộn mà thôi. Vì cớ gì mà họ lại đến bước đường này chứ!
Sóng bắt đầu đẩy mạnh,Benelly càng ngày càng tiến lại gần cơn bão. Bỗng chốc,một cột sóng khổng lồ xoắn thành hình xoắn ốc lao nhanh về phía bọn họ. Đám người Maricus mặt mày trắng bệch,cả đám nháo nhào gào hét trong tuyệt vọng.
Tưởng chừng khi cột sóng khổng lồ ấy lao đến, Benelly sẽ bị lật ngược. Nhưng không ngờ,khi mà cả hai va chạm,cột sóng đột ngột chuyển hướng sang nơi khác, rồi lao vút đi luôn.
Amanda là người đầu tiên hốt lên với bọn họ: "Chuyện gì vậy? Tôi đã nghĩ nó sẽ lao thẳng tới chúng ta!" ,Gã vịn vào thành tàu,nói tiếp, "'Cột sóng mất hút rồi..."
"Chúng ta sống rồi! Tạ ơn chúa!" Telliben mặt mày trắng bệt ngồi dưới sàn.
"Sống rồi...sống rồi sao..." Nick ôm trầm lấy trái tim đang đập nhanh đến khó tin của mình, mồ hôi nhễ nhại.
Burn đã già quá rồi,pha lúc nãy xém chút nữa đã hù chết ông.
Tất cả mọi người đều xì xào với nhau về hiện tượng kì lạ của cột sóng,riêng chỉ có Ariche là im lặng cuối thấp đầu.
Gã nhìn thấy rồi! Gương mặt của Ariche bộc lộ vẻ khó tin,sắc mặt gã tái mét,khó nói được thành lời.
Cột sóng không phải sượt qua bọn họ! Mà lý do nó chuyển hướng, là do nó đã va chạm với Benelly.
Gã đã nhìn thấy,rất rõ! Khi mà cột sóng lao tới với tốc độ nhanh đến chóng mặt,gã đã nhìn thấy Benelly lập lờn ánh sáng trắng. Một màn chắn,bao phủ cả con tàu. Dường như lúc này gã cũng sực nhận ra,tuyết đã không còn rơi nữa rồi.
Căn bản chính là,tuyết không lọt qua được màn chắn.
Ngay cả một ngọn gió cũng không lọt qua nổi,huống hồ gì là tuyết?
Ariche đi lại gần thành tàu,gã nhìn xuống mặt biển như muốn tìm kiếm gì đó. Loay hoay một lúc,gã đã lia mắt nhìn thấy những tấm bùa được dán xung quanh thành hàng. Từng tờ từng tờ một, đều được xếp ngay ngắn. Gã đưa tay,muốn kéo một tấm ra xem thử thì đột ngột,có một cột sóng khổng lồ khác,bất thình lình xuất hiện trước mắt gã. Cột sóng ban mạnh vào con tàu, "rầm" một tiếng thật dữ dội,nhưng kì lạ thay,giống như cột sóng trước đó,cột sóng này cũng bị văng ngược trở về rồi chạy sang hướng khác.
Khoảnh khắc nó xuất hiện ngay trước mắt gã,thật sự đã hù cho Ariche mặt mày trắng bệch. Nhưng nhờ vậy,gã lại thấy được một chuyện nữa,những tấm bùa lúc nãy,khi cột sóng ấy một lần nữa va chạm với Benelly,chúng đã phát sáng.
Thật kì diệu.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy những thứ kì diệu đến khó tin như vậy. Đối với gã mà nói,bùa và kiếm của Owlchils'sean Lee,cây kiếm kì dị đó,nhắc đến nó gã liền nổi da gà. Gã chưa từng nhìn thấy những thứ như vậy trước đây,những hiện tượng siêu nhiên cũng không thể giải thích,hay những chuyện mê tính dị đoan,... Gã đều không thể phân lí nổi.
Những chuyện trước kia chưa từng nhìn thấy bao giờ,nay đều được chứng kiến tất cả bằng mắt trần người thịt.
Quả thật là khó nói.
Đối với Ariche mà nói,kiếm của Hứa Lan Chu và bùa của hắn là vật ngoại lai. Ngay cả hắn cũng vậy,hắn chính là một kẻ ngoại lai lãng vãng ở thế giới này,khiến cho nó đảo lộn hoàn toàn từ mặt đất đến trên mặt biển.
Lý do Hứa Lan Chu có hàng ngon,nhưng hắn không bao giờ động đến mà chỉ kéo lê lết Huyết Trường Dạ đi khắp sever,chính là sợ thiên đạo sẽ đánh hơi được hắn.
Hắn hiểu rõ điều đó nhất, thiên đạo là bàn tay vàng của nam nữ chính. Nó là thứ, muốn tiêu diệt hắn nhất lúc này.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên hắn xuyên vào OwIchils'sean Lee,thì nó đã phát giác ra được. Rằng,có một kẻ ngoại lai đã xông vào thế giới này. Nó làm sao bỏ qua được đây?
Nó chờ cơ hội, để cho Hứa Lan Chu lộ diện,rồi một phát,sẽ tiêu diệt gọn gẽ hắn. Giết hắn đi,thần không biết, quỷ không hay mà đem hắn trở về với cát bụi.
Đối với thiên đạo mà nói,kẻ ngoại lai cũng chỉ là một linh hồn mà thôi. Bóp nát hồn thế, linh hồn đó sẽ vỡ vụng, chỉ cần một cơn gió là sẽ thổi hắn biệt tâm biệt tích.
Ariche trầm ngâm trong giây lát. Gã sớm đã vứt bỏ ý định bứt mấy tấm bùa đó ra khỏi thành tàu. Nhỡ mà tấm màn chắn biến mất, thì hậu quả cả đoàn tàu phải gánh chịu chỉ có thể là cái chết.
Ariche quay người,định đi xuống buồng tàu,gã đã quá mệt mỏi. Lee dằn vặt họ quá nhiều,từ tinh thần đến thế xác,tất cả đều như muốn sụp đổ.
Gã đã định rời đi,thì bất chợt. Gã lại nghe thấy một âm thanh vang vọng phát ra từ bên ngoài màn đêm như thể các oan hồn đang trút giận xuống biển cả.
Âm thanh vang vọng rất lớn khiến cho gã ta giật thót, Ariche quay thoắt đầu nhìn lại ,tròng mắt gã cứng đờ tức thì.
Gã lại nhìn thấy được thêm một chuyện quái quỷ nữa rồi!!