Từ khi Hứa Lan Chu giết con quái vật ở đảo Traml,lộ trình hướng đến của hắn đều trở lại bình thường.
Mọi chuyện không có gì mới lạ,ngoại trừ một việc.
"Èn" luôn liên tục thay đổi mode hắc hóa.
Chân mày Hứa Lan Chu nhíu lại,nhưng người khác lại không thể đọc được suy nghĩ của hắn. Hắn nghiêm túc quan sát thiếu niên xinh đẹp trước mặt mình.
Mái tóc người ấy vẫn như vậy,ngũ quang xinh đẹp vẫn như thế. Nhưng đôi mắt đỏ thẫm hôm nay đã chuyển sang màu xanh biếc.
Hứa Lan Chu nghiêm túc hỏi: "Cậu...bị tâm thần phân liệt à?"
En sững sốt lắc đầu, trong lời nói của người nọ,cậu có chút không hiểu hết những lời mà anh Lee nói, nhưng từ
"tâm thần" thì cậu có vẻ hiểu được nghĩa của nó.
Hai tay En đan lại vào nhau,cậu cuối gầm mặt,che đi đôi mắt màu xanh biếc trong trẻo của chính mình. En khép nép, ngại ngùng nói nhỏ với hắn: "K-không có ạ."
"Vậy sao?"
"Dạ..."
"Vậy đi ăn sáng đi."
Ên: "????"
Sau khi En rời đi, Hứa Lan Chu đã đập bàn nắm lấy hai tay mèo của 1314 mà lắc qua lắc lại.
"Ta đã nói với mi rằng là y bị nhân cách phân liệt!"
"En" kia chẳng bao giờ thẹn thùng với hắn cả! Tính cách của hai nhân cách khác biệt rõ ràng,sao mi lại không nhìn thấy chứ!?
Trên đầu 1314 như nổi lên cả ngàn vì sao,nó cố bấu víu lấy bàn tay của Hứa Lan Chu để giảm bớt sự điên cuồng này.
[ Tôi tin ngài mà! Tôi tin rồi! Tin rồi! ]
Hứa Lan Chu hừ lạnh một tiếng,rốt cuộc cũng chịu buông nó ra.
Hứa Lan Chu phủi nhẹ hai tay,hắn khoang tay đứng một góc,kiêu ngạo thất cằm: "Vậy mi nói xem,tại sao lại không có thông báo?
Ở mấy thế giới trước,mỗi lần Phản diện đại nhân gần hắc hóa,thông báo của hệ thống đều sẽ vang lên in ỏi.
Nhưng lần này,Phản diện đại nhân có triệu chứng hắc hóa,hệ thống của 1314 lại chẳng mảy may gì,đúng thật là bất bình thường!
1314 đã sớm chuẩn bị thông tin để báo lại với Hứa Lan Chu. Vì vậy, nó rất tự tin mà giải thích.
(Ên quả thật đúng như ngài nói,y bị nhân cách phân liệt. Nhân cách của y chia ra thành hai nửa, một nửa là trạng thái "đã hắc hóa" ,nửa còn lại chính là "chưa hắc hóa." Cái chính ở việc này là một trong hai nhân cách sẽ dần biến mất theo thời gian và sự việc xảy ra trong tương lai tới, Ên hoặc "Ên",sẽ lại hòa nhập thành một. ]
Hứa Lan Chu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý: "Ô,vậy là nếu Èn hoàn toàn hắc hóa,có nghĩa nhiệm vụ của ta sẽ thất bại sao?"
( Không thẳng,ngài có thể cứu vớt cuộc đời của y. ]
"Hiểu rồi,có nghĩa nếu như đối tượng đã thuộc diện hắc hóa nhưng vẫn có thể cứu vãn, thì nhiệm vụ không thẳng là thất bại."
( Chính xác.]
Ên sẽ dần biến mất,chỉ còn "Ên". Đó là tư tưởng mà y lựa chọn.
6 ngày sau,tại Đảo Chết...
Ocebean Vehert cùng Vissali Lan và những người còn lại đều đang chật vật chạy trốn khỏi đám cướp biển mới tới cảng vào hai ngày trước.
Tất cả bọn họ đều rất bực bội bởi vì những rắc rối này đều do Pena Blizzer và Mari Frey gây ra.
Chỉ vì vào tên cướp biển ngỏ lời trêu ghẹo hai cô nàng,nên Pena Blizzer đã cắt mất đầu lưỡi của gã ta thay cho những lời sỉ vả của chính gã.
Pena Blizzer cười tươi rói tựa như một đóa hoa nở rộ,cô nàng lạnh nhạt nói với gã: "Roberto Siliom,cái đầu của mày trị giá 270 đồng vàng nhỉ? Liệu mày có muốn tao đem cái đầu này của mày mang đến cho nhà tù phía tây thành Baxial không?"
Roberto Siliom đã bị cắt lưỡi đau đớn sợ hãi đến cực điểm,gã không thể phát ra âm thanh nào khác ngoại trừ vài tiếng ư ưm khó nghe. Những thứ xung quanh gã đã bị hai con quái vật chặn mất, Roberto Siliom hoảng sợ điên cuồng lắc đầu.
Không! Gã không muốn vào tù ngục, kho báu của Liao còn đang chờ gã,gã không muốn chôn vùi thân xác ở nơi kinh khủng đó.
Mari Frey đứng ở một bên nhìn một loạt hành động của bọn họ,cô tiến lên muốn ngăn cản.
"Chị à,đủ rồi,đủ rồi mà...."
Pena Blizzer lạnh nhạt hất Roberto Siliom sang một bên, cô ta hừ lạnh.
Pena Blizzer chỉ tay vào Roberto Siliom nói: "Hắn ta trêu ghẹo em."
"Không sao mà."
"Không sao cái gì chứ!"
Mari quá ngốc nghếch,em ấy không hiểu cái gì cả! Một tên cướp biển buông lời trêu ghẹo một người phụ nữ, ắt hẳn người phụ nữ đó đã bị bọn chúng nhắm đến!
Nếu như bị bọn chúng bắt được, không thành vật phẩm buôn bán thì cũng chính là thành công cụ giải tỏa.
Không được phép đem phụ nữ lên tàu,đó là điều xui xẻo.
Nhưng chúng có thể lên bờ để "làm" những chuyện khác.
Mari Frey dịu dàng cười híp cả mắt nói với Pena Blizzer: "Được rồi mà,chúng ta đi thôi. Bọn họ còn đang đợi."
Pena Blizzer hừ lạnh một tiếng,cô khoanh tay xoay mặt sang chỗ khác tỏ ý hờn dỗi: "Cho bọn họ ở đó thám hiểm thêm chút nữa."
Với bản lĩnh của Ocebean Vehert thì đi vòng vòng ở hòn đảo này không thể chết được. Bọn họ không cần phải quay lại tàu sớm,tranh thủ thời gian mà Lan đi mua thêm vật tư,cô sẽ cùng Mari đi dạo quanh đảo thêm một lát nữa.
"Được rồi,chị đừng giận,chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này thôi." Nếu đợi thêm một lát,bọn chúng sẽ lại kéo thêm một đám khác. Lúc đó,cô cùng Pena muốn chạy cũng không được.
"Được rồi." Pena Blizzer chán nản đồng ý, cô còn chưa chơi đủ. Nhưng cô biết rõ, nếu bây giờ không chạy,quả thật sẽ kéo thêm rất nhiều phiền phức.
Chính vì vậy,Pena Blizzer đã nhân lúc không một ai chú ý đền cô ta,liền kéo theo Mari Frey chạy như bay về phía trước, bỏ lại cả đoàn người nằm dưới như rơm rạ.
Cả đoàn người khoảng mười tên nằm dưới đất phẫn nộ không chịu nổi,nhưng mấy gã cũng không thể làm gì được cô nàng.
Cả đám bị cô ta phẩy bụi đỏ làm tê dại cả người,hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Giờ đây bọn họ cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn hai cô nàng đó đi xa.
Khoảng vài tiếng sau,sau khi Pena cùng Mari "hảo" kết giao với đám cướp biển man rợ thì bọn họ đã kéo theo kha khá phiền phức cho đám người Ocebean Vehert.
"Có thể nói cho tôi biết,hai cô đã làm gì bọn chúng không?"
Một viên đạn bay xực qua mặt Ocebean Vehert nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh.
Gạc súng,hướng thẳng,bóp cò. Ocebean Vehert đã bắn hạ được một tên cướp biển đang cầm một khẩu Flintlock dài khoảng 39cm đang bắn loạn xạ trước mặt.
"Chuyện này thật tệ!" Vissali Lan mệt mỏi dựa vào cái bàn bị ông ta lật ngược để tránh đạn lạc.
"Ngoại trừ việc cắt lưỡi với rắc bột một ít axlen vào người bọn họ,thì tôi không làm gì cả." Pena Blizzer rất hồn nhiên nói.
"Cô nói cái gì!??"
Vissali Lan sợ vỡ mật,sắc mặt ông trắng bệt. Ai mà không biết bột axlen rất nguy hiểm chứ? Nếu để bọn họ để ánh mặt trời chiếu vào,nó sẽ bắt lửa và thiêu cháy bọn họ. Cô nàng này như vậy cũng quá độc ác,cách chơi vẫn không thay đổi.
"Cô tại sao lại rắc bột axlen vào người bọn họ? Cô như vậy bảo sao bọn chúng lại muốn giết chết cô!"
Tức chết lão mất!
"Bọn chúng trêu ghẹo Mari."
"Người ta trêu ghẹo mấy câu cô đã cắt lưỡi anh ta sao?" Cô quá tàn nhẫn!
"Tôi chỉ rắc ít bột lên quần áo bọn họ thôi,cởi ra là sẽ không sao hết."
Pena chỉ vừa dứt lời,căn phòng đã trở nên im lặng một cách khó hiểu.
Tình hình có chút không ổn,tất cả âm thanh trong phòng như mất hết,cho dù Vissali Lan có nổ mấy phát súng,nhưng cũng không thể có chút âm thanh nào.
Đột nhiên, tất cả bọn họ đều đồng loạt nghe được một câu nói quái gở phát ra từ hư không.
"Đem mạng giao cho tử thần."
Tất cả những người hiện diện đều nghe không hiểu,nhưng Pena Blizzer,cô nàng này hình như nghe hiểu được gì đó.
Đem mạng giao cho tử thần?
Lời này có ý gì?
Nhưng họ còn chưa kịp hiểu ra, thì bất chợt, một luồng sáng màu đỏ lóe sáng khắp căn phòng,sau đó là một khung cảnh đầy đáng sợ...
Có vài thứ kì lạ đang bay vất vưởng xung quanh phòng,phập một tiếng, một bóng trắng đang dùng tay kéo lấy linh hồn của một gã cướp biển mà nhai ngấu nghiến.
Những người chứng kiến sợ hãi đến hét lên một quảng,nhưng xung quanh họ vẫn không động lại chút âm thanh gì. Trên khuôn mặt những người đó là sự sợ hãi tột độ, là thống khổ trong đau khổ, là sự tuyệt vọng đến không thể giữ bình tĩnh.
Pena Blizzer bao bọc Mari Frey trong lòng ngực. Cô cũng sợ hãi như bao người khác, nhưng cô lại tình nguyện chết đi,để bảo vệ Mari.
Pena nhắm chặt mắt,nhưng sự đau đớn cô tưởng tượng lại không cảm nhận được, thay vào đó là cô có cảm giác,bản thân như được cứu rồi.
Cảm giác dịu dàng bay nhẹ nhàng theo từng làn gió mát, mái tóc đỏ rực của cô bay phấp phới, Pena Blizzer chậm rãi mở mắt ra.
Đó là người xinh đẹp nhất cô từng gặp.
Trên tay thiếu niên ấy cầm một thanh kiếm bạc cũ kĩ,trên thân kiếm lại có thể thấy rõ những thứ "đáng sợ" đang đau đớn la hét chói tai.
Đôi mắt màu xanh ngọc bích, mái tóc đen dài được cột gọn gàng bằng một sợi dây đỏ ở đằng sau.
Khuôn mặt tinh xảo như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc,một người hoàn hảo như vậy,đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Hứa Lan Chu lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh một vòng.
"Nghe bảo nam chính ở đây à?" Hắn đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt của nam chính ở thế giới này ra sao thôi.
Trong cốt truyện mà hệ thống đọc cho hắn nghe,nam chính được miêu tả là có nhan sắc chim sa cá lặn, hắn thật sự muốn biết,nhan sắc ấy bên ngoài sẽ có bộ dạng như nào nha.
( Phải thưa ngài,nam chính xác thật đang ở nơi này. ]
"Y ở đâu,sao ta không nhìn thấy tên nào bắt mắt hết vậy?" Hắn nhìn xung quanh mà chỉ thấy những tên cướp biển xấu xí,trừ hai cô nàng Pena và Mari,lũ đàn ông còn lại không thể gọi là đẹp được.
1314 thấp thỏm nói nhỏ: [ Ký chủ...Nam chính đại nhân,đang ở dưới chân ngài. ] •
Hứa Lan Chu: "..."