Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Lớp của Cẩm Nguyệt quyết định chọn kịch nói 《Người đẹp ngủ trong rừng 》để tham gia hoạt động. Sau khi cả lớp bỏ phiếu, diễn viên chính diễn vai công chúa sẽ do Cẩm Nguyệt đảm nhiệm. Mà Tống Thần lại chủ động đề cử bản thân vào vai vương tử, mấy nam sinh khác trong lớp không hề có năng lực cạnh tranh với Tống Thần, cuối cùng cậu cũng thuận lợi giành lấy vai diễn này trong tay.
Mỗi ngày khi tan học, bọn họ sẽ ở lại phòng học để luyện tập vở kịch. Sau khi cầm kịch bản, vẻ mặt Cẩm Nguyệt hiện lên hai chữ cự tuyệt, bắt cô diễn kịch trước mặt mọi người, cô sẽ luống cuống cho mà xem!!
Gương mặt Cẩm Nguyệt lộ vẻ bất an và chán nản, điều này khiến mấy bạn diễn cứ cười nhạo cô mãi không thôi. Mà trêu đùa như vậy lại khiến Cẩm Nguyệt càng thêm thân thiết với mọi người.
Tống Thần đứng bên cạnh Cẩm Nguyệt, cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, vóc dáng cao lớn thon dài. Cậu hơi cúi đầu nhìn thiếu nữ, giọng nói quạnh quẽ pha lẫn một chút dịu dàng, "Có tớ ở đây, đừng sợ."
Cẩm Nguyệt nghe Tống Thần nói thì ngẩn ra một chút, cô nghĩ rằng có lẽ cậu cũng đồng bệnh tương liên bị bắt làm diễn viên như mình, cho nên ngoan ngoãn gật đầu ừ một tiếng.
Tống Thần biết thiếu nữ chắc chắn không hiểu ý tứ mà cậu muốn biểu đạt, nhưng cậu cũng không thèm để ý, cơ hội còn rất nhiều.
Vai diễn của Cẩm Nguyệt có phân đoạn công chúa bị kim khâu trên khung cửi đâm cho hôn mê, sau đó được vương tử hôn tỉnh. Cuối cùng công chúa đi theo vương tử quay về lâu đài sống một cuộc sống sung sướng.
Phân cảnh của cô thật sự không nhiều lắm, so với phù thuỷ quả thực giống hệt như vai quần chúng, mà điều này cũng là thứ duy nhất có thể an ủi nội tâm đang gào thét Cẩm Nguyệt.
Hiện tại bọn họ đang luyện tập cảnh phù thủy tới nguyền rủa công chúa, đoạn này không có sự xuất hiện của Cẩm Nguyệt, cho nên cô đứng một bên vừa nhìn bọn họ luyện tập vừa xem kịch bản của mình.
Bọn họ cứ luyện tập như vậy cho đến khuya mới miễn cưỡng xong một lần, ai nấy cũng mệt đến mức thở ra hơi, từng người từng người lục đục rời khỏi phòng học.
Lớp trưởng phụ trách khoá cửa, Cẩm Nguyệt thu dọn đồ đạc muộn một chút, cho nên trong phòng học chỉ còn có cô và Tống Thần.
Tống Thần đi đến bên cạnh Cẩm Nguyệt, toàn thân nam sinh toát ra hơi thở khiến người khác cảm thấy vô cùng quạnh quẽ.
Cẩm Nguyệt cảm giác được Tống Thần đi đến bên cạnh mình, cô liếc mắt nhìn nam sinh xin lỗi một tiếng.
"Xin lỗi, tớ chậm chạp quá."
Tống Thần lắc đầu ý bảo không sao, sau đó hỏi cô: "Tập luyện sao rồi?"
Cẩm Nguyệt hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tốt hơn so với dự đoán, tớ còn tưởng khi biểu diễn trước mặt mọi người, tớ sẽ lo lắng đến mức không thể nói ra lời thoại. Nhưng sự thật chứng minh, mọi chuyện không hề đáng sợ như tớ tưởng tượng."
"Vậy à? Thế thì tốt rồi." Tống Thần gật gật đầu, sau đó lại nói: "Cùng cậu diễn cảnh kia, tớ cũng rất hồi hộp."
Cẩm Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Tống Thần, không nghĩ tới lớp trưởng lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy ổn trọng, không có gì có thể làm khó cậu sẽ lại phiền não vì chuyện này.
Cẩm Nguyệt nghĩ đến Tống Thần phải diễn cảnh hôn tỉnh công chúa cùng cô, Cẩm Nguyệt không khỏi nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe vang vọng khắp phòng học.
Tống Thần nhìn thiếu nữ tươi cười sung sướng trước mắt, nụ cười vô cùng sạch sẽ tốt đẹp, chỉ một mình cô mới đủ năng lực nhu hoà hết thảy xung quanh, ánh mắt cậu nhìn thiếu nữ càng thêm thâm thuý.
Cẩm Nguyệt cười tủm tỉm, trong lời nói mang theo một chút trêu chọc nghịch ngợm, "Chẳng lẽ lớp trưởng đại nhân đang thẹn thùng ư?"
Cô vốn chỉ định vui đùa một chút nhưng không nghĩ tới Tống Thần lại gật đầu: "Bởi vì người đó là cậu, cho dù chỉ mượn góc chứ không hôn thật, tớ cũng sẽ thẹn thùng." Ánh mắt chuyên chú của cậu nhìn thẳng vào Cẩm Nguyệt.
Cẩm Nguyệt dừng lại một chút, cô không nghĩ đến hắn sẽ nghiêm túc như vậy, sau đó có chút ngượng ngùng.
"Ầy... Có lẽ... Là do cậu còn chưa thân với tớ chăng? Chúng ta nói chuyện nhiều hơn chắc sẽ ổn thôi."
Đáp án này không phải là câu trả lời tốt nhất, tuy nhiên có thể ở chung với thiếu nữ nhiều hơn cũng là một chuyện không tồi, Tống Thần khẽ gật đầu với thiếu nữ.
Có đoạn mở đầu này, hai người bắt đầu sóng vai nhau ra khỏi cổng trường, Tống Thần vô cùng quý trọng đoạn thời gian cùng thiếu nữ đơn độc bên nhau.
Cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau, Tống Thần tận mắt nhìn thiếu nữ ngồi lên xe mới dời tầm mắt đi.
Cậu cúi đầu nhìn dãy số trên di động, khoé môi cong lên một độ cung đẹp đẽ.
Buổi tối, lúc Cẩm Nguyệt chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe di động vang lên một tiếng. Cô mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung ngắn gọn bên trong thì nhẹ nhàng cười một tiếng.
【 Ngủ ngon. Tống Thần 】
Nói chuyện với lớp trưởng vô cùng thoải mái, tuy rằng hơi thở có chút quạnh quẽ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng toát ra từ bên trong xương cốt của cậu ấy.
Ánh mắt cô dịu xuống, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích gửi lại một tin cho Tống Thần.
【 Ngủ ngon. Cố Nguyệt 】
Kế tiếp, bọn họ lại tập luyện thêm gần một tháng, chỉ còn một ngày nữa là đến buổi biểu diễn chính thức.
Thời gian này, Cẩm Nguyệt và Cố Thần đã trở nên vô cùng quen thuộc, quan hệ của bọn họ từ bạn bè xã giao trở thành bạn bè tốt của nhau. Mỗi khi tập luyện xong, bọn họ sẽ cùng nhau ra về, tuy giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè thuần khiết, nhưng mọi người trong trường học đã mặc định hai người là một đôi.
Cả hai đều ưu tú giống nhau, trai tài gái sắc, mỗi khi đứng cạnh nhau thì sẽ trở thành một bức tranh phong cảnh vô cùng đẹp mắt, khi hai người không đứng cạnh nhau sẽ có cảm giác không hợp lý.
Tống Thần nghe bạn bè xung quanh thảo luận chuyện của mình và Cẩm Nguyệt, đôi mắt hắn hơi nheo lại, bên trong chợt loé qua tia sáng.
Cẩm Nguyệt lại hoàn toàn không hề phát hiện điểm bất thường này của Tống Thần, cô nhẹ nhàng nói chuyện phiếm với cậu trong khi chờ buổi luyện tập bắt đầu.
Đây là ngày diễn tập cuối cùng, sau khi luyện xong hết toàn bộ vở kịch, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ chờ mong với ngày mai. Lúc này, Cẩm Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, với tiến độ này, cho dù lên sân khấu biểu diễn chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Giống như mọi ngày, Cẩm Nguyệt ở lại chờ Tống Thần khoá cửa, nhưng hôm nay Tống Thần dường như không có ý muốn rời đi.
Chờ đến khi mọi người ra về hết, giọng nói thanh lãnh của nam sinh vang lên: "Tớ còn rất lo lắng, cậu giúp tớ luyện tập thêm một chút có được không?"
Gương mặt Cẩm Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, lúc bọn họ diễn tập cô cũng không thấy cậu ấy tỏ vẻ sợ hãi hay hồi hộp, cô kinh ngạc hô một tiếng, "Cậu vẫn còn hồi hộp ư?"
Tống Thần ừ một tiếng.
Tuy Cẩm Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến ngày mai phải chính thức diễn xuất, có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà...
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: "Muốn tớ làm gì sao?"
"Cậu chỉ cần diễn theo kịch bản liền được."
Diễn theo kịch bản... Vậy thì cô chỉ cần nhắm mắt nằm bất động là tốt rồi.
Cẩm Nguyệt nằm lên "giường" đạo cụ sau đó nhìn về phía Tống Thần, nam sinh nhẹ nhàng gật đầu, Cẩm Nguyệt lúc này mới nhắm mắt lại.
Cẩm Nguyệt nhắm mắt cho nên không hề biết nam sinh đã kéo rèm cửa sổ và khoá cửa phòng học lại.