Tác giả: Song Cô
Edit: Hỏa Trùng
Thật vất vã mới chói buộc với mục tiêu công đức.
Đây là một chuyện tốt nha.
Nhưng Lan Chương lúc này cảm thấy mình sắp chết.
Ánh mắt trên đầu nặng nề, lạnh lùng, rõ ràng trong Từ Ninh Cung có đốt địa long, cửa điện đóng chặt, Lan Chương vẫn cảm thấy giá lạnh như hàn băng phả vào cổ.
Dưới con mắt quan sát của vị hoàng đế trẻ tuổi, Lan Chương kiên định, linh quang khẽ động, cơ trí, dùng thủ đoạn lớn: "Bệ hạ, chính là thụy thân vương lấy bóng ném vào người, thần, thần xả thân vì ngài cản một kích, để bảo hộ người! "
Thụy thân vương nghe vậy cả người ngẩn ra, tức giận nói: "Nói nhảm! Ngươi ngậm máu phun người, bản vương không có ném bóng vào hoàng thượng!"
"Quả bóng rõ ràng là đã hướng về phía này!"
Đoạn Thụy: "Ta, ta..."
Đúng là không thể phản bác được!!!
Đoạn Thụy sững sờ, nhìn Lan Chương hai mắt phun ra lửa.
Mà đối phương chỉ nhàn nhạt lãnh đạm nhìn hắn một cái, lông mày lạnh lùng, Đoạn Thụy không chút nghi ngờ vị tiểu công gia này cố ý nhân cơ hội này báo thù hắn!
Dưới cái nhìn hằm hằm của Đoạn Thụy, Lan Chương quay lại nói chuyện với Hoàng đế sắc mặt thay đổi hoàn toàn cẩn thận từng li từng tí xoắn góc áo, cúi thấp mặt xuống nhíu mày ra vẻ khẩn trương:
"Thần là vì cản bóng mới ngã lên người bệ hạ, bệ hạ sẽ không trách thần a?"
Đoạn Thụy:? Người này trở mặc nhanh như vậy?
Đoạn Tùy Cư: "..."
Hắn cũng không ngốc, không đến mức tin hoàn toàn lời nói của một đứa bé như vậy.
Chỉ là vị trí mà cậu nhóc này đứng lúc nãy khá trùng hợp, không biết là vô tình hay cố ý, xác thực đã giúp hắn đỡ được môi kích quả bóng nện đến.
" ừm, sẽ không."
Hoàng đế trẻ tuổi duỗi tay ra, nắm lấy tay Lan Chương vuốt vuốt lòng bàn tay, "Trẫm sẽ không trách ngươi."
Tay hắn ấm áp và khô ráo, nắm tay Lan Chương cảm thấy thật thoải mái.
"Thụy nhi!"
Lý Thái Phi bị nhi tử của mình làm cho sắc mặt tái nhợt, sợ Hoàng đế sẽ trực đứng ra giáng tội Đoạn Thụy, nên vội vàng kéo hắn vào lòng, ra tay trước một bước vỗ mạnh vào trán hắn, mắng:
" Đồ hỗn trướng, ngươi mỗi ngày chỉ biết gây phiền toái. Nếu quả bóng đụng phải Bệ hạ, bản cung nhìn xem ngươi sẽ ra sao!"
Đoạn Thụy từ khi sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, khi nào lại bị mẫu thân dạy dỗ, xấu hổ trước mặt mọi người và còn bị đánh ngay tại chỗ, bị tát mấy cái suýt khóc.
Đoạn Tùy Cư ngồi trên ghế rồng từ đầu đến cuối, nhàn nhạt nhìn qua tuồng kịch.
Đương nhiên, hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lý Thái Phi, rốt cuộc hắn không bị nén trúng, hơn nữa hoàng đệ của hắn mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, không đáng so đo quá nhiều, liền phất phất tay nói:
"Quên đi, trước dẫn hắn xuống dưới ngồi, thọ yến kết thúc, giam hắn ở Vương phủ sao chép Tâm Kinh."
Đoạn Thụy mím môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt gần như lăn xuống, lại bị hắn cố nuốt xuống.
Khi chép Tâm Kinh phải quỳ xuống chép a!
Thụy thân vương được cung nhân đưa đến vị trí của mình rồi an tọa, Đoạn Tùy Cư cầm tách trà trên chiếc bàn dài chạm trổ, lật nắp trà, nhìn Lan Chương đang ngoan ngoãn đứng đó, hỏi:
" Muốn ban thưởng cái gì?"
Lan Chương: "Hả?"
Thấy nàng sững sờ trong chốc lát, nam tử khó có khi kiên nhẫn hỏi lần thứ hai: "Ngươi nói ngươi chắn bóng cho ta, vậy ngươi muốn ban thưởng gì?"
Lan Chương nhéo đầu ngón tay trên góc áo, chậm rãi siết chặt, đầu óc đã bắt đầu chạy nhanh.
Cô muốn tiếp cận Hoàng đế.
Vậy thì nên đòi ban thưởng nào để được đến gần Hoàng đế?
Hoặc là nói, cần phải làm gì để tăng hảo cảm của Hoàng đế đối với nàng?
Lan Chương nghĩ: Nếu muốn tăng cao hảo cảm của Hoàng đế, tốt nhất nên trực tiếp nói rằng bản thân không muốn cái gì, chỉ quan tâm đến an nguy của Hoàng thượng!Ngay khi suy nghĩ của cô vừa ngưng tụ, Lan Chương đang định mở miệng nói lời nói, trong đầu liền vang lên một trận cảnh báo như đòi mạng.
Hệ thống: 【mục tiêu công đức của ngươi sắp chết!】
Lan Chương:?
Nó nhắc nhở nói: 【Nước trà.】. Truyện Thám Hiểm
Nước trà có độc!
Lan Chương ngẩng đầu lên, thay đổi lời nói: "Bệ hạ, thần muốn trà trong tay ngài."
Đoạn Tùy Cư tay cầm cái chén dừng một chút, hắn nhướng mi, tầm mắt nhìn về phía Lan Chương, lông mày nhướng lên, "Ồ?"
Người khác muốn đều là vàng bạc và phú quý, tiểu hài tử này chỉ muốn một ly trà?
Mặc dù là có chút khó tin, nhưng hắn vẫn đặt chén trà lên mâm gỗ lim trong tay cung nhân, ra lệnh: "Mang đến cho hắn."
Cung nhân đồng ý, ánh a nhìn xuống đất, bưng mâm gỗ lim từng bước đến gần Lan Chương.
Khoảng cách dần dần rút ngắn, Lan Chương hơi nheo mắt.
【Ding Ding Ding - Loại bỏ các mối đe dọa từ chất độc,nhận được 9.9 công đức 】
【Điễm sinh mệnh: 10】
Hệ thống nhảy ra nói: [cô điên rồi, cô biết trà có độc còn xin nó, cô muốn làm gì?】
Góc váy cung nhân màu xanh dừng trong tầm mắt, Lan Chương rũ mắt xuống, đưa tay nhận lấy chén trà trên mâm gỗ lim, nước trà trong veo, hơi nóng bốc lên trên đôi mày non nớt của tiểu công gia.
Hệ thống đột nhiên nhận ra rằng nó dường như đã hiểu điều gì đó, và nói một cách tự hào:
【Ta đoán được, cô hẳn là giả bộ vô tình làm đổ chén trà đúng không? Nhưng chuyện này cũng tốt, tuy rằng có chút vụng về, nhưng mục tiêu công đức ít nhất cũng thoát khỏi được một kiếp, cũng coi như hắn có thể kéo dài thọ -- ]
Từ "mệnh" mắc kẹt trong cổ họng chưa kịp nói ra, hệ thống khiếp sợ nhìn Lan Chương ngửa đầu đem nửa chén trà nhỏ lưu loát trút xuống bụng.
Nó chấn kinh đến nỗi suýt chút nữa đứng máy.
Diểm sinh mệnh của cô thế nhưng chỉ có 10!
Lan Chương mím môi ẩm ướt, giơ ngón tay lau vết nước trên khóe miệng, kiễng chân đặt chén trà vào trong khay gỗ lim, giữa lông mày nở nụ cười: "Đa tạ bệ hạ đã ban thưởng trà."
Nàng khom người cúi đầu chào rồi lùi lại, bước đi chậm rãi có chủ đích, nắm lấy tay cô cô dắt đi.
Lan Khuyết dẫn cô đi tránh khỏi đám người, tình cờ gặp thoáng qua Đỗ Hành.
Khi đôi phu thê mới cưới gặp nhau, sắc mặt nhàn nhạt như nước, im lặng, nhiều người nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người liền hướng mắt về phía hai người, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
Đỗ Hành không thích bị người ta bàn tán vì chuyện này, lông mày hơi nhăn lại, đang định bước lên xoay người để tránh đi thì một đám hoa đỏ rực chợt nở trên góc áo choàng của hắn.
Hắn sững sờ trong chớp mắt, rồi ngưng lại chút, sau đó là tiếng hét của hắn đã văng vẳng bên tai:
"Tiểu công gia nôn ra máu—"
Đám đông bỗng nhiên trở nên ồn ào, tình cảnh bắt đầu hỗn loạn, Đoạn Tùy Cư đột nhiên từ trên ghế rồng đứng lên.
Hắn đã nhận ra điều gì đó.
Đồng thời những người có mặt ở đây cũng giống như hắn phát hiện dị thường, cao giọng hét lên: “Trà có độc!
"Trà của bệ hạ có độc—"
"Có người định giết bệ hạ!!"
(°-°)....