Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 567




Con hươu ngốc nghếch chạy đến biển hoa mà không hề biết mình đã bị một kẻ bạo lực kinh khủng nhắm vào, vẫn đang ung dung giẫm lên những bông hoa xinh đẹp, khi nào mệt thì nằm thẳng xuống đất, cả cơ thể to lớn tạo thành dấu vết rất lớn trên đất.

Trì Am có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy hừng hực trong mắt người đàn ông nào đó.

Biển hoa này là thứ có thể làm dịu cơn điên của anh, được anh liệt vào danh sách vật sở hữu của mình… những kẻ bệnh thần kinh chính là kiểu không nói đạo lý như thế đấy.

Con hươu ngốc ngếch này còn đang giẫm đạp lên thứ anh yêu thích, điều này khiến cho người đàn ông thiếu kiến thức thường thức mà điên cuồng hoặc chỉ vì lười suy nghĩ này cực kỳ tức giận. Anh căn bản sẽ không cân nhắc đến việc thực vật ở thế giới này có sức sinh trưởng điên cuồng, sau khi bị giẫm đạp thì không đến hai ngày sau chúng lại có thể phát triển trở lại, anh chỉ cảm thấy con hươu ngu ngốc kia vô cùng chướng mắt mình.

Đột nhiên, người đàn ông lao đi như tên bắn ra khỏi dây cung.

Có thể con hươu quá to, nó cũng không thèm quan tâm đến con người nhỏ bé như con “bọ”, khi phát hiện có con “bọ” bò trên người mình, nó cũng không hề nhúc nhích, cái bụng chỉ hơi rung lên định làm rụng cái thứ vừa nhảy từ trên chân nó lên lưng nó rồi vẫn còn tiếp tục định bò tiếp lên trên.

Nhưng hiển nhiên là không thành công

Trì Am nhìn thấy người đàn ông lao tới như vậy thì trái tim giật thót cả lên, lo lắng nắm lấy thanh kiếm trên tay.

Con hươu này rõ ràng là con đực, trên đầu nó có hai cái sừng đang mọc, khi người đàn ông nhảy lên lưng nó thì đúng lúc nó đang vươn cổ gặm những bông hoa trước mặt, trùng hợp duy trì độ cao song song với phần lưng, vì vậy mà anh đã leo được lên đầu nó mà không mất sức gì.

Sau đó, người đàn ông lấy ra một bó tơ rất mảnh từ trong ngực, vung lên rồi nhanh chóng quấn quanh đầu con hươu, khéo léo thắt nút rồi quấn quang sừng nó.

Con hươu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sợi tơ cũng không thắt chặt, lại không có sức nặng gì, được quấn rất lỏng lẻo, nó có hất ra cũng không hất được thứ gì cho nên không để ý tới nữa.

Người đàn ông nắm lấy sợi tơ, trong khoảnh khắc siết chặt nó vào thì cũng đồng thời ra tay đấm vào đầu con hươu.

Trì Am như nghe thấy tiếng nứt xương, con hươu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể giãy dụa kịch liệt, người đứng trên đầu nó nắm lấy sừng nó, dù nó có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay anh.

Sau đó, anh lại tung ra cú đấm thứ hai, thứ ba.

Tiếng kêu của con hươu càng ngày càng thê thảm, miệng nó há ra, máu chảy ra nhưng cũng không ngăn được cơn đau của nó.

Bởi vì nó giãy dụa nên cả một vùng rộng lớn của biển hoa đều bị phá hủy, cánh hoa và vụn cỏ bay tứ tung, gần như che khuất tầm mắt. Trì Am không kìm được mà tiến lên vài bước, suýt chút nữa đã bị con hươu đang chạy tới vì đau đớn giẫm phải, cô vội vàng lăn sang một bên tránh đi.

Kích thước của con hươu này có thể so sánh với kích thước của khủng long bạo chúa, trong mắt con người, chúng có kích thước tương đương với khủng long bạo chúa Rex, vô cùng đáng sợ, khi chạy bằng tất cả sức lực thì chúng có thể làm rung chuyển cả mặt đất.

Cuối cùng con hươu kia vẫn ngã vào biển hoa, khi chết thân thể vẫn còn co giật theo quán tính.

Biển hoa bị phá hỏng nghiêm trọng, từ xa nhìn lại như một tấm thảm lớn tinh xảo bị xé rách, lộ ra lớp đất bị thảm bao phủ.

Người đàn ông liền nghiêm mặt, đôi mắt đỏ rực, mặt không thay đổi cầm sừng con hươu, đứng đó không nói tiếng nào.

Khí thế của anh rất đáng sợ, như vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu và tàn khốc, lý trí đã gần như không duy trì được nữa.

Trì Am gần như nín thở, chậm rãi đi tới, đứng trước mặt con hươu đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên đầu nó, khẽ gọi: “Tư Ngang.”

Anh quay lại nhìn cô.

Trì Am nhìn đôi mắt đỏ như máu của anh, trong lòng đau đớn vô cùng, cô mở miệng định nói nhưng lại không kìm được nước mắt.

Vẻ mặt của người đàn ông hơi thay đổi, anh nhảy khỏi đầu con hươu, ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô.

Anh dùng giọng khàn khàn mà cứng nhắc hỏi cô: “Tại sao em khóc?”

Đúng vậy, cô khóc cái gì? Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ này của anh là cô lại không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt, khổ sở, hối hận, thống khổ, hận không thể lấy thân mình thay thế cho anh, không muốn anh biến thành bộ dạng này.

Lúc trước cô đã từng rất sợ anh, nhưng bây giờ cô lại yêu anh như vậy, yêu đến mức mỗi một lần chia ly đều khiến trái tim cô đau nhói như bị đao cắt.

Cô vùi mặt vào lòng anh, mãi đến khi nước mắt đã khô mới nói bằng giọng mũi: “Sau này anh đừng làm thế nữa.”

Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt vẫn còn đỏ như máu, khuôn mặt vô cảm như đang hỏi đừng như vậy là sao?

Trì Am nói nghiêm túc: “Nếu chém giết đẫm máu sẽ khiến tình hình của anh trở nên tồi tệ hơn thì đừng làm như vậy nữa, để em làm có được không?”

Anh cúi đầu nhìn cô, nói với vẻ ghét bỏ: “Không được.”

Trông cô quá yếu ớt, thế giới này thì lại quá nguy hiểm, anh phải chăm sóc cô thật tốt, tuyệt đối không thể để cho cô chết!

Không để cô chết đã trở thành nỗi ám ảnh từ trong tiềm thức của anh.