Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 53




Hung thú to lớn củi đầu nhìn cơ thể dính đầy máu tươi của nàng, đôi mắt màu lưu ly lộ ra vẻ đau thương, hắn ta gầm một tiếng trầm thấp, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết máu trên mặt nàng, cuối cùng quay người rời đi, năm cái đuôi xẹt qua một dấu vết nhàn nhạt trong bóng đêm.

Trong thôn yên lặng trở nên ầm ĩ, tiếng trúc nổ vang lên không ngớt.

Các thôn dân cầm gậy trúc được đốt đi xua đuổi Tịch thú, Tịch thú bị đốt cháy, cuối cùng rên lên một tiếng, quay trở về Đông Hải.

Thấy Tịch thủ cuối cùng cũng bị đuổi đi, tất cả con người đều cất tiếng hoan hô, giữa tiếng nổ của cây trúc đó, cả thôn đều sáng như ban ngày, thôn dân vui mừng chạy đi báo tin cho nhau.

Đêm nay, được Nhân tộc gọi là trừ tịch.

Sau khi trừ tịch qua đi, là một năm mới, tất cả mọi người đều đi bái Niên (chúc tết).

Trì Am nghe thấy tiếng hân hoan chúc mừng năm mới của mọi người, khuôn mặt dính máu không nhịn được mà nở một nụ cười.

"Am Am..."

Giọng nói run rẩy vang lên, đôi mắt vô thần của Trì Am có thêm chút màu sắc, gian nan quay đầu, nhìn thấy nam nhân mặc trường bào đỏ sậm đứng ở đó, muốn nở nụ cười với hắn, nhưng cơ thể rách nát đã không chống đỡ nổi nữa.

Niên nhìn thấy người ngã trong vũng máu, cả cơ thể đều phát run, hắn thử mấy lần, cuối cùng cũng bế được nàng lên.

“Thuốc...” Trì Am gian nan nói.

Niên vươn tay ra sờ túi da thú ở eo nàng, mò được mấy viên đạn dược mà bình thường Trì Am luyện ra, cũng mặc kệ đó là những thứ gì, bèn nhét hết vào miệng nàng, thấy nàng không nuốt xuống được, liền lấy tuyết sạch sẽ bên cạnh nhét vào miệng mình, tới khi tuyết trong miệng tan thành nước thì mớm vào miệng nàng.

Trì Am gian nan nuốt thuốc xuống, tới khi thuốc trôi vào trong cơ thể, cơn đau đớn trong người mới đỡ hơn chút, cuối cùng cũng dễ chịu hơn.

“Tranh!” Ta phải... ăn nó!” Đôi mắt Niên đỏ sậm, hung ác nói.

Trì Am vươn tay sờ mặt hắn, thở gấp nói: “Đừng đi.

Niên siết chặt tay, để nàng dán vào lòng mình, cảm giác hoảng sợ tới kinh khủng mới đỡ hơn một chút.

Tiếng hoan hô của thôn dân ở đằng xa cùng với đau thương nặng nề bên này biến thành sự đối lập rất rõ ràng, Niên ôm nàng một lúc, cuối cùng cũng đứng dậy, bế nàng đi về phía Thần Sơn mênh mông tuyết trắng.

Tới khi sắc trời hơi hửng sáng, thôn dân ca hát nhảy múa cả một đêm chuẩn bị tới bái Niên thì đã không còn thấy Niên đâu nữa.

Bốn mùa luân phiên, lại là mùa xuân của một năm nữa.

Trì Am dựa vào cửa sổ, trên người đắp da thú dày nặng, hóng gió xuân ấm áp, cả người đều có chút mơ màng buồn ngủ.

“Am Am, hôm nay ta hái cây dâu đó, người có thích không?” Giọng nói của Hạc Đồng vang lên trong khe núi.

Trì Am mở mắt ra, cúi xuống nhìn Hạc Đồng bên dưới, mỉm cười với nhóc.

Hạc Đồng đột nhiên biến thành một con hạc trắng, phành phạch một tiếng, ngậm một cây dâu bay lên từ trong khe, sau đó đáp xuống bệ cửa sổ, biến thành đứa trẻ xinh đẹp môi đỏ rằng trắng.

Hạc Đồng đưa cây dâu cho nàng, thấy nàng vui vẻ, trên mặt nhóc cũng nở nụ cười, nói: “Hôm nay người muốn ăn gì? Có muốn ăn bánh và canh làm từ cá trân châu không?”

Trì Am cười hỏi: “Có cá trân châu à?”

“Có đó, đại nhân nói hôm nay sẽ tới Nam Hải bắt một chút cá trân châu về.” Sau khi khựng lại một chút, nhóc lại nói: “Đương nhiên, đại nhân nghe nói Tranh chạy tới bên đó nên quyết định đi xem thử.”

Nghe thấy lời này, Trì Am có chút bất đắc dĩ.

Lần này Tranh đã thực sự chọc giận Niên rồi, Niên ban lệnh truy sát trong giới thần thú, chỉ cần thần thú nào báo cáo hành tung của Tranh với hắn, hắn đều sẽ thưởng hậu hĩnh, sau đó tự mình đi truy sát Tranh.

Bây giờ Tranh bị Niên truy sát như chó nhà có tang, đến cả Chương Nga Sơn cũng không dám về, trốn chui trốn lủi khắp mọi nơi, đã mấy năm Trì Am không gặp lại hắn rồi.

“Đáng đời hắn!” Hạc Đồng nói tới Tranh là lại tức giận: “Rõ ràng hắn biết ngươi là tế phẩm của đại nhân mà còn dám ra tay với ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày đại nhân ăn hắn!”

Nụ cười trên mặt Trì Am hơi nhạt đi, trong lòng không nhịn được mà thở dài.

Bây giờ nàng vẫn còn sống được cũng là nhờ khi đó Tranh ra tay lưu tình, tuy rằng nàng không biết vì sao tới cuối cùng Tranh lại không ra tay, nhưng đúng thật là Tranh không muốn giết nàng. Chỉ là lần này nàng bị thương quá nặng, tuy rằng cứu được nhưng tuổi thọ lại bị rút ngắn, chỉ còn sống được mấy năm.

Ít ra thì sống lâu hơn mấy năm so với thế giới trước, cũng không lỗ mà.

Trì Am tự tìm niềm vui trong đau khổ.

Nhưng dáng vẻ tìm niềm vui trong đau khổ này của nàng, trong mắt Hạc Đồng lại vô cùng đáng thương. Vốn dĩ tuổi thọ của con người đã ngắn, không thể so với tuổi thọ rất dài của thần thú, càng đừng nói tới việc bây giờ Trì Am chỉ còn lại mấy năm tuổi thọ ngắn ngủi, mấy năm trong mắt thần thú còn chẳng là số lẻ, sao có thể không khiến Niên phẫn nộ được cơ chứ.

Chạng vạng, Niên mang mấy con cá trân châu từ Nam Hải về.

Niên tới suối nước nóng tẩy rửa mùi lạ cùng bụi bặm trên người trước, lúc này mới về phòng ôm lấy Trì Am, sờ khuôn mặt trắng bệnh không màu máu của nàng, hỏi hôm nay nàng như thế nào.

“Rất tốt.” Trì Am nở nụ cười dịu dàng với hắn: “Thực ra cơ thể ta đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là nhìn trong sắc mặt hơi tái nhợt thôi.”

Dùng biết bao nhiêu linh thảo linh dược như vậy, đến cả rất nhiều linh được thời cổ cũng cho nàng ăn, có không khỏe mới lạ đó.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị thương quá sâu, ảnh hưởng tới tuổi thọ, không thể bù đắp lại được.

“Vậy à? Thế để tối nay ta kiểm tra thử.” Niên lẩm bẩm nói, bàn tay to lớn vuốt ve làn da ấm áp của nàng.

Trì Am đối diện với đôi mắt dọc u ám đột nhiên xuất hiện của hắn, da đầu tê dại, cảm thấy có thể đêm nay sẽ không ổn lắm.

Quả nhiên, màn đêm vừa buông xuống, Hạc Đồng ăn cá trân châu với Trì Am xong thì thu dọn rời đi, nam nhân kia bắt đầu cởi quần áo nàng.

Trì Am ôm bụng hừ hừ nói: “Vừa mới ăn no, không muốn động.”

Nam nhân vùi mặt vào trong lòng nàng: “Nàng cứ nằm ở đó, để ta động.”

Trì Am: “...”

Sao có thể như vậy được? Nàng cũng không phải khúc gỗ, bị người ta giày vò như vậy, có thể nằm yên ổn được chắc.

Cuối cùng vẫn bị lăn lộn tới nửa đêm, sắc mặt vốn tái nhợt của Trì Am lại trở nên hồng hào, mắt mày ấn tình, đôi mắt ửng lên màu hồng phấn diễm lệ.

Nam nhân không nhịn được mà hôn lên mặt nàng, vô cùng thích dáng vẻ nàng như thế này, dáng vẻ chỉ có hắn mới được nhìn thấy.

Hắn ôm nàng trong lòng, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, dùng sức lực vô cùng ấm áp, hai người ngồi dựa vào nhau, nhìn sắc đêm dần qua đi, đợi bình minh tới.

Trì Am nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Tới cuối cùng cho dù hắn làm gì, nàng đều mềm mại nghe theo, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, khiến lòng người phải thương tiếc.

Dù gì thì tháng ngày cũng không còn nhiều nữa...

Sau khi biết rằng bản thân không còn sống được lâu trong thế giới này nữa, Trì Am vô cùng dung túng nam nhân này, tuy rằng đây không phải lỗi của nàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn nhìn nàng với đôi mắt đau thương, trong lòng nàng vẫn rất thấy hổ thẹn, có ảo giác như bản thân vứt bỏ hắn.

Chắc chắn là ảo giác thôi!

“Am Am!” Hắn hôn lên vành tai nàng, khẽ lầm bẩm bên tai nàng: “Nàng đừng đi...”

Trì Am bị hắn làm cho đầu óc trống rỗng, không nghe rõ lời hắn nói, tới tận khi nàng một không chịu nổi nữa gối trong lồng ngực hẳn ngủ thiếp đi.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ánh mắt trở nên âm u, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngủ say của nàng, mãi một hồi lâu cũng chẳng nhắm mắt lại.

Đợi Trì Am tỉnh lại lần nữa liền đối diện với đội mắt âm u, nàng bị dọa cho giật nảy mình, tỉnh cả ngủ, sau đó thấy được động tác của hắn, cảm giác kì lạ của cơ thể khiến nàng bỗng chốc tỉnh táo, đôi mắt trừng to.

“Tỉnh rồi à?” Hắn chậm rãi hỏi.

Trì Am nhìn chằm chằm mắt hắn, ngây ngốc gật đâu.

Sau đó hắn lật người nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, ánh mắt âm u đó, nhìn tới mức nàng nổi cả da gà, không nhịn được hỏi: “Niên, chàng... làm sao vậy?”

Niên im lặng một lúc rồi mới nói rằng: “Không sao cả.”

Không có gì mới lạ, chàng thế này mà không sao, thì cả thế giới đều có sao hết rồi.

Lúc Trì Am đang định thăm dò xem có phải hắn đã khôi phục kí ức hay không thì hắn lại cúi đầu hôn xuống, chặn lại tất cả lời nàng muốn nói.

Tiếp tục một trận vận động tới trưa mới dừng lại, Trì Am mệt tới mức một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, chỉ có miệng là nói chuyện được.

Niên bế nàng tới suối nước nóng tắm, tắm cho nàng sạch sẽ xong mới bế nàng về, bưng bữa trưa mà Hạc Đồng đã chuẩn bị tới đút nàng ăn, nghiễm nhiên coi nàng như một người bệnh cần người khác chăm sóc.

Trong lòng Trì Am có chút bất đắc dĩ, tuy rằng đúng thật nàng là người bệnh, nhưng còn chưa bệnh tới mức cần người khác đút. Nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt của Niên, nàng lại không nhịn được tự động câm miệng, để mặc hắn.

Dù sao thì nàng cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, cứ để hắn vui là được.

Nghĩ tới tây, trong lòng Trì Am cũng có chút khó chịu, nhưng lại không buồn bã lắm, dù sao thì trong lòng nàng cũng biết rõ rằng cái chết không phải là điểm cuối cùng, mà là một bắt đầu khác.

Nhưng đối với Niên không có ký ức, nàng chết rồi chính là điểm cuối cùng duy nhất, trong thế giới này sẽ không còn có nàng nữa.

Điều này khiến Trì Am không khỏi đau lòng cho hắn, rõ ràng là ở thế giới trước không có tình cảm này. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tình cảm của nàng dành cho hắn đang thay đối.

Sau một buổi chiều nhãn nhã khó có được, Trì Am do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Niên, nếu như ta chết rồi, chàng...”

Niên cầm chén rượu lên uống, liếc nàng một cái rồi nói: “Nàng chết rồi, ta sẽ ngủ say.”

Sự tồn tại của hắn, thức tỉnh vì nàng tới, ngủ say vì nàng đi.

Trì Am nghe được ra ý trong lời hắn nói, trái tim không biết có cảm giác gì, dựa vào trong lòng hắn, kéo lấy tay hắn, mười ngón tay đan xen, dường như như vậy là có thể sống cùng nhau tới già.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Nhân tộc bắt đầu có tập tục ăn tết, chúc tết (quá niên, bái niên).

Bọn họ đặt ngày cuối cùng của mỗi năm là trừ tịch, sẽ treo vải đỏ trước cửa, đốt cành trúc, phát ra tiếng pháo, lấy đó để dọa Tịch thú từng bị Niên đuổi đi. Ngày đầu tiên sau trừ tịch được coi là năm mới, bạn bè họ hàng chúc tết nhau, cho trẻ con tiền lì xì, xua đuổi quỷ túy tên là Tuổi.

Lại là trừ tịch một năm nữa, lúc thôn Đại Thị đón Tết, Trì Am và Niên quay về một lần, cùng đón Tết với mọi người trong thôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Trì Am sống trên thế giới này tới hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng cảm thấy đại hạn đã tới.

Giây phút cuối cùng trong cuộc đời, nàng dựa vào lòng Niên, nhìn hắn chăm chú không rời måt.

Niên không phụ hy vọng của nàng, đôi mắt màu hổ phách biến thành màu tím ma mị, như một thần ma.

Đây là Tư Ngang đã khôi phục lại kí ức, anh nhẹ nhàng xoa mặt nàng, cúi đầu hôn nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng với giọng điệu khiến người ta nổi hết da gà: “Am Am, thế giới tiếp theo đừng chết sớm như vậy, anh sẽ tức giận đấy.”

Trì Am: “...”

Sau khi Trì Am chết, Niên chôn nàng ở trong Thần Sơn, sau đó hắn dặn dò Hạc Đồng mấy câu, chọn quay trở về nơi ngủ say trước đây, rơi vào giấc ngủ say một lần nữa.

Lần này, hắn đã không còn tỉnh lại.

Tới khi thế sự xoay vần, thời thể thay đổi, Nhân tộc sinh sôi nảy nở ở mảnh đất Thần Châu này, dần dần trở thành chủ nhân của nơi đây, mà bóng dáng của thần thú cũng dần dần biến mất, cuối cùng trở thành truyền thuyết.