Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 520




Người đàn ông bị coi như rác rưởi giật giật khóe miệng, rất muốn phản bác rằng anh ta không phải rác rưởi.

Anh ta kinh ngạc nhìn cô, phát hiện khí thế của người dẫn đường này cũng không yếu, mặc dù không biết cô là cấp mấy, nhưng trong lòng vẫn e dè, vội vàng cười nói: “Cô à, nếu cô đã không bằng lòng thì thôi quên đi.”

Nói xong, anh ta nhìn Trì Thiến, cuối cùng thở dài một hơi rời đi.

Mặc dù Trì Thiến chỉ là người bình thường nhưng cô ta lại là người phụ nữ khiến người ta mê muội, rất nhiều người dẫn đường không có cách nào cưỡng lại được người phụ nữ như vậy, bạn trai cô ta từng quen phần lớn đều là lính gác, có rất ít người là đàn ông bình thường.

Nếu như là phụ nữ bình thường, đương nhiên không thể tự nhiên đùa bỡn lính gác như cô ta, nhưng có Trì gia to lớn hộ tống khiến cô ta không kiêng dè gì, những lính gác phổ thông kia cũng không dám trả thù nhà họ Trì.

Trì Thiến rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, lập tức nổi trận lôi đình: “Trì Am, mày…”

Trì Am lại một lần nữa vung tay lên, nhanh tay nhanh mắt, sau khi liên tục vung mấy bạt tai, mặt không đổi sắc nói: “Đau không?”

Trì Thiến bị ánh mắt của cô nhìn làm cho không dám động đậy gì, yếu ớt gật đầu, chỉ cảm thấy miệng đều bị đánh sưng lên, nói không ra lời.

Trì Am gật đầu, “Đau là được rồi, sau này đừng có tiếp tục làm ra chuyện như vậy nữa, nếu như chị còn dám tùy tiện lén lút nhét đàn ông giống như rác rưởi kia cho tôi thì đánh cho chị đau tới khi không dám nữa mới thôi, có biết không?”

Trì Thiến sợ hãi gật đầu.

“Tốt, bây giờ dẫn tôi đi tìm Trì Hoằng.” Trì Am dắt tay cô ta, dịu dàng nói.

Trì Thiến sợ run cả người, đôi mắt quyến rũ trợn to, suýt chút nữa run chân ngã sấp xuống, được Trì Am đỡ, ép buộc đi về phía trước.

Samuel và đám hộ vệ đi theo phía sau đã không biết phải phản ứng ra sao nữa, nhìn thấy Trì Thiến bị dáng vẻ dịu dàng của Trì Am dọa đến nỗi nơm nớp lo sợ, cảm giác kia quả thực là sảng khoái, một phút trước vẫn còn hung dữ vung bàn tay lên như vậy, thế mà một phút sau đã dịu dàng giống như chị em tốt, cứ như tinh thần phân liệt vậy, vô cùng đáng sợ.

Samuel nhìn bóng lưng hai người phụ nữ, nói với một tên hộ vệ: “Thật ra chị Trì rất dịu dàng, chỉ cần không tìm đường chết thì chị ấy sẽ không nổi giận đâu.”

Tên hộ vệ sáng suốt giữ nguyên ý kiến về lời này.



Bọn họ tìm thấy Trì Hoằng đang chơi trong vũ hội hắc ám của quán rượu Dạ Miêu ở số 10 phố Ái Lệ.

Lúc này Trì Hoằng đang cùng một đám người trẻ tuổi chơi trò chơi nguy hiểm, người ở dưới sân khấu đều đang hò hét nói hay, khung cảnh quần ma loạn vũ.

Trì Thiến bị cuốn theo bầu không khí nơi đây, quên đi sự đáng sợ của Trì Am, cũng chơi theo.

Trì Am nghiêm mặt, lúc có người muốn kéo cô và Samuel qua cùng tham gia trò chơi, cô liền xoay người đá một cước vào ngực người kia, đạp tên đó sang một bên. Sau đó đưa tay giữ chặt Trì Thiến đang chơi, một bàn tay đánh ra, đánh cho cô ta trở lại hiện thực.

Trì Thiến bụm mặt, khóc nức nở, mẹ nó đau quá, ngay cả ba cô ta cũng chưa từng đánh cô ta mạnh như vậy.

Bởi vì ánh đèn ở xung quanh quá mờ nên không có ai phát hiện ra.

Samuel mở mang tầm mắt, chăm chú theo sát Trì Am.

Trì Am giữ chặt tay Trì Thiến, cứ như thế nhảy lên sân khấu cao ba mét.

Lúc này Trì Hoàng đã bị roi da đặc biệt trói lại, dáng vẻ bị trói trông giống một trò chơi, đây là một khâu trong trò chơi, đầu bên kia roi da được một người trẻ tuổi cầm trong tay, người bị trói vừa hưởng thụ bầu không khí vui thú ngạt thở, vừa cố gắng giãy dụa cơ thể.

Samuel: “...” Mấy người trong thành phố như các người đúng là biết cách ăn chơi.

Trì Am tiến lên, đá tên đang cầm roi da xuống sân khấu, lại đá một cái vào mặt Trì Hoằng.

Ngay cả động tay cũng ngại bẩn.

Rõ ràng chỉ đá một cái nhẹ như vậy nhưng Trì Hoằng đã ngã xuống đất, nửa bên mặt sưng vù lên, thấy Trì Thiến liên tục che mặt, cảm thấy Trì Am vẫn còn nhẹ nhàng với cô ta.

Trì Hoằng đau đến nỗi tỉnh táo lại, con mặt bên mặt không bị gì kia trừng mắt nhìn Trì Am, phát hiện là cô em họ có thể tùy ý bắt nạt trước kia thì ngay lập tức tức giận đến nỗi hét ầm, chửi đổng lên.

Trì Am để mặc cho anh ta mắng chửi, lại một lần nữa giơ chân lên, đá tất cả mấy người đang chơi “trò nghẹt thở” kia xuống sân khấu.

Chuyện không ngờ này phá hỏng bầu không khí ở đây, tất cả những người đang múa may điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại.

Lúc này, ánh đèn sáng rõ, chiếu sáng toàn bộ không gian vũ trường, một đám bảo vệ vũ trường vạm vỡ cường tráng nhao nhao chạy đến, cầm vũ khí đối đầu Trì Am.

Samuel cười lạnh một tiếng, sờ vào vũ khí trong túi quần.

Trì Am không hề để những người này vào mắt, cô giao Trì Thiến cho Samuel, nói với cậu: “Samuel, chẳng phải cậu vẫn luôn không hiểu chiêu thức thứ hai của Vũ Không kiếm pháp hay sao? Nhìn này.”

Samuel lập tức đáp một tiếng.

Tiếp theo, chỉ thấy Trì Am giống như đại bàng giương cánh bay vọt xuống dưới sân khấu, trong tay xuất hiện nhiều thêm một thanh kiếm hợp kim phổ thông, dưới ánh đèn, ánh kiếm hiện ra vẻ sắc bén sắc lạnh, xông về phía đám đàn ông to con kia chém tới.

Một trận tàn sát khốc liệt, theo đó trên mặt mất càng ngày càng nhiều tên đàn ông nằm vật xuống rên rỉ, những người tham gia vũ hội kia cũng nhao nhao hét lên thành tiếng, chạy trốn sang xung quanh, sau đó thì trốn ở bên ngoài sân hưng phấn nhìn Trì Am đại khai sát giới, không hề nghĩ tới chuyện phải chạy trốn.

Có thể đi vào nơi này tham gia trò chơi nghẹt thở đều là một đám người trẻ tuổi gan to bằng trời, theo đuổi sự kích thích. Bây giờ thấy người đến quán Dạ Miêu có chỗ dựa vững chắc để gây sự, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem trò hay này, ngay cả Trì Hoàng đang che nửa bên mặt sưng trên sân khấu cũng không thèm để ý.

Sau khi Trì Am quật ngã đám bảo vệ, nhảy lên sân khấu một lần nữa, túm tóc Trì Hoằng, đập đầu anh ta xuống đất.

Tiếng đầu và mặt đất đụng nhau mọi người nghe thấy thôi cũng cảm thấy đau, nếu không phải thời đại vũ trụ gen người được tối ưu hóa thì kiểu đánh đấm này đầu đã sớm nát bét giống như dưa hấu rồi.

Trì Hoằng máu me đầy mặt, con mắt bị máu nhuộm đỏ, phẫn nộ trừng Trì Am.

Trì Am thấy vẻ mặt thâm độc của anh ta, không hề e ngại, lại một lần nữa đập đầu anh ta xuống đất.

Trì Thiến nghe thấy tiếng binh binh binh kia, càng lúc càng cảm thấy Trì Am vẫn quá nhẹ nhàng với cô ta, sau này cô ta không dám lén lút nhét đàn ông như rác rưởi mà mình không muốn cho Trì Am nữa.

“Biết sai chưa?” Trì Am đỡ đầu Trì Hoằng, nhỏ nhẹ hỏi.

Trì Hoằng hoa mắt chóng mặt, nói chuyện cũng không lưu loát, hung tợn nói: “Cái con đàn bà này, mày gây sự ở Dạ Miêu, mày không sợ chết à? Nói cho mày biết, tao với người phụ trách Dạ Miêu là anh em tốt, sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Trì Am à một tiếng, không thèm đếm xỉa, tiếp tục đập đầu anh ta xuống đất.

Người mà ngay cả trò chơi nghẹt thở cũng có thể chơi thì chút đau đớn này không khiến anh ta sợ hãi chút nào, trái lại nỗi hận Trì Am càng dâng trào tới cao nhất, trong lòng thầm nghiến răng thề, chỉ cần anh ta tìm được cơ hội, anh ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giết chết con đàn bà này.

Mãi cho đến khi Trì Hoằng sắp hôn mê, Trì Am mới dừng tay.

Lúc này, bên ngoài vũ hội hắc ám đã bị người bao vây lại, một người đàn ông anh tuấn mặc áo đuôi tôm ưu nhã chen chúc trong một đám lính gác cầm vũ khí trong tay đi tới, sau khi nhìn thấy nhóm Trì Am trên sân khấu thì ánh mắt lóe lên.

Anh ta là một trong những người phụ trách quán rượu Dạ Miêu, được biết đến là ông chủ Trần, nghe tin có người đến phá quán nên đến đây.

Samuel thấy cảnh này, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía mấy tên hộ vệ ở trong góc kia, phát hiện bọn họ không có vẻ gì là lo lắng thì rất nhanh cũng bình tĩnh lại.

Mặc dù Trì Am chạy đến đây gây chuyện nhưng cậu không hề lo lắng chút nào, chỗ dựa của quán rượu Dạ Miêu này cho dù vững chắc thì có thể vững hơn Hoàng thái tử của Đế Quốc được à? Cho dù không có Hoàng thái tử thì người dẫn đường cấp SSS muốn gây chuyện, những người khác cũng không dám dị nghị gì, chỉ đơn vị người dẫn đường thôi cũng đã khiến người ta câm nín rồi.

“Vị tiểu thư này, tôi không cần biết cô và anh Trì đây có ân oán gì nhưng xin mấy người ra ngoài giải quyết.” Người đàn ông lạnh lùng nói, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: “Với cả, cô không nên phá hỏng vũ trường của tôi.”

Trì Am giẫm lên mặt Trì Hoằng, làm như không có việc gì vuốt vuốt tóc bên gò má, nở nụ cười dịu dàng ấm áp, ôn hòa nói: “Tôi đập đấy, thì sao?”

Hàm dưới của người đàn ông hơi giật nhẹ, rõ ràng là bị cô làm tức giận không chịu nổi.

“Rõ ràng cô đây cho rằng vũ trường Dạ Miêu là chỗ cho cô đến thích đập phá thì đập phá, vậy tôi rất xin lỗi vì nói cho cô biết, Dạ Miêu cũng không phải là chỗ mà cô thích đập là có thể đập.” Người đàn ông nói, chắp tay ra sau lưng.

Một loạt súng laser đồng loạt chĩa về phía Trì Am.

Trì Am vẫn không để vào mắt, trên sân khấu, Trì Hoằng vẻ mặt trắng bệch, dáng vẻ trông như sắp ngất xỉu đến nói, bị nhiều nòng súng chĩa vào như vậy, người bình thường đã bị dọa cho ngất đi rồi.

Trì Am khinh thường nói: “Anh dám nổ súng à? Có giỏi thì anh nổ đi.”

Nghe được lời này, ông chủ Trần lại chần chừ.

Nếu như Trì Am sợ hãi, trái lại khiến người ta cảm thấy cô là người đến đây gây chuyện, không đáng để lo, nhưng biểu hiện của Trì Am lại vô cùng tự tin, cũng lại khiến người khác hoài nghi lai lịch của cô, hoặc là cô còn có át chủ bài khác.

Ngay vào lúc ông chủ Trần đang lưỡng lự thì một nhân viên phục vụ hoảng hốt chạy tới, trước mặt ông chủ Trần nhỏ giọng nói vài câu, cũng không biết anh ta nói cái gì, đám người có thể nhìn thấy vẻ mặt ông chủ Trần biến sắc kịch liệt.

Người hay đến quán rượu Dạ Miêu đều biết ông chủ Trần là nhân vật tàn nhẫn dù núi Thái Sơn có đổ trước mặt thì cũng không đổi sắc, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy anh ta thất thố, cũng không nhịn được suy đoán chuyện gì đã xảy ra.

Thật ra cũng không có gì, chỉ là một vị Hoàng thái tử nào đó đã đuổi tới quán rượu Dạ Miêu rồi thôi.