Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 483




Sau đó Trì Am nói: “Tông gia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, sớm muộn cũng sẽ phái người tới, đến lúc đó có thể sẽ liên lụy đến Vu tộc.”

“Chuyện của nàng cũng là chuyện của ta. Nếu chúng dám đến thì cứ khiến cho chúng không có đường về nữa.” Thiên Vu ngạo nghễ nói.

Trì Am không kìm được mà cười toét miệng, hôn hắn vài cái rồi lại khen hắn thêm vài câu, thấy hắn cố kìm chế niềm vui, nàng lại không khỏi muốn cười nhiều hơn, chỉ cảm thấy dường như mình đã quen biết người này mấy kiếp rồi, bất kể hắn có phản ứng như thế nào nàng cũng luôn có thể đoán được suy nghĩ của hắn ngay lập tức.

Quả nhiên, sau hơn nửa tháng, người của Tông gia đã ngăn họ lại ở biên giới Nhân tộc.

Họ bị hai trưởng lão của Tông gia chặn lại, một nam một nữ.

Khi Trì Am vừa nhìn thấy họ đã lập tức đánh giá thực lực của họ, phát hiện thực lực hai người này rất mạnh, mấy tên lệnh chủ không thể so sánh được. Họ hiểu được ý nghĩa của linh đồ, không khác Trì Am mấy, đều đã đạt tới trình độ lĩnh ngộ được hàm nghĩa sâu xa của linh đồ, là Tông sư siêu cấp, đạt tới một loại cảnh giới thần bí khác.

Đây mới thật sự là Linh Đồ Sư, những kẻ thế nhân biết đến vô cùng nông cạn.

Khi hai vị trưởng lão kia cảm nhận được khí tức trên người Trì Am thì bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù đã nghe tin tức đám Chu Tước truyền về, biết cảnh giới linh đồ của Trì Am đã bước vào một đẳng cấp thần bí, nhưng khi sau khi tận mắt chứng kiến họ mới biết được đẳng cấp thần bí của nàng thậm chí còn có thể ngang hàng với bọn họ. Sao khi bước vào bí cảnh mà các Linh Đồ Sư mơ ước tha thiết, họ phải không ngừng lĩnh hội tu luyện, sau mấy trăm năm mới có thành tựu thế này. Nhưng nàng chỉ là người trẻ tuổi mới hai trăm tuổi mà cũng đã đạt tới đẳng cấp này, sao có thể không khiến người ta kinh hãi không thôi.

Tuy trong lòng kinh hãi nhưng hai người vẫn nói với Trì Am bằng thái độ xử lý việc công: “Bạch Hổ, Tông gia đồng ý nhường một bước, cho ngươi về Tông gia, thế nào?”

“Không về!” Trì Am không thèm nghĩ ngợi đã từ chối, về Tông gia thì phải tuân theo quy tắc của Tông gia, có gì tốt đâu chứ?

Hai vị trưởng lão hiển nhiên đã hơi tức giận: “Tông gia chưa bao giờ có chuyện lệnh chủ rời đi, kết cục của lệnh chủ chỉ có một con đường là chết, không có chuyện chưa chết mà đã rời khỏi Tông gia.”

“Vậy các ngươi cứ coi như ta đã chết rồi đi.” Trì Am nói.

“Ngươi thực sự muốn thế sao?” Cuối cùng sắc mặt hai trưởng lão đã bắt đầu không có ý tốt.

Trì Am lười nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, vì vậy trực tiếp rút thanh kiếm Dương Viêm ra, đúng lúc nàng có thể dùng hai vị cao thủ Tông gia này để thử kiếm.

Kết quả thử kiếm là mặc dù Trì Am bị thương nhẹ nhưng hai kia trưởng lão kia thì đã bại trận.

Khi cả hai bị thanh kiếm đánh cho choáng váng, vẻ mặt của họ cũng khiến người ta chợt thấy đồng tình một cách khó hiểu.

Tuy đây là biên giới nhưng vẫn có rất nhiều người vây xem, cảnh tượng này đều bị họ nhìn thấy hết.

Hơn mười năm trước lệnh chủ Bạch Hổ bị hại, bây giờ đánh giết trở lại, lại trở mặt với Tông gia, chuyện này đã truyền khắp địa bàn của Nhân tộc, tất cả mọi người đều biết Tông gia phái ra hai trưởng lão để làm gì. Vốn dĩ còn tưởng rằng lệnh chủ Bạch Hổ sẽ bị cao thủ Tông gia phái ra xử lý, không ngờ chuyện lại ngược hoàn toàn với tưởng tượng của họ.

Thậm chí lệnh chủ Bạch Hổ còn không thèm dùng cách đánh của Linh Đồ Sư, chỉ dùng kiếm làm vũ khí.

Chẳng lẽ lời đồn là thật, lệnh chủ Bạch Hổ long đong mười năm, sau khi được Thiên Vu cứu thì liền biến thành một Kiếm Hoàng cấp bậc cao thủ sao?

Trì Am không giết hai người họ, cũng không có phế bỏ tu vi mà chỉ vỗ một linh đồ giam cầm lên người họ, sau đó nhốt trong kết giới Tư Ngang dùng vu thuật tạo ra, nhốt trong phòng tối cùng một chỗ với Trì Mộ.

Hành động này quả thực như chọc tổ ong vò vẽ, hoàn toàn đắc tội với Tông gia.

Nếu Trì Am đánh người xong rồi thả hai trưởng lão về thì dù Tông gia có tức giận cũng không thể nói được gì, vì đây là do tài nghệ của mình không bằng người ta. Nhưng nàng lại đi bắt nhốt trưởng lão đến đòi công lý là có ý gì?

Khi Tông gia cử người tới lần nữa, Trì Am vẫn cứ đánh người rồi bắt đóng vào trong phòng tối, khiến Tông gia không còn mặt mũi gì nữa.

Điều này khiến cả Nhân tộc coi thành trò cười.

Những người khác không hiểu ý định của nàng, ngay cả Ảnh Thất luôn canh giữ Trì Mộ cũng thấy rất khó hiểu.

“Đại nhân, tại sao người lại giam họ lại, chẳng lẽ lại mang người đến Vu tộc sao?” Vốn dĩ Ảnh Thất còn tưởng rằng Trì Am sẽ phế đi tu vi của bọn họ, sau đó ném trả lại Tông gia để làm nhục họ.

Trì Am sờ kiếm Dương Viêm nói: “Ngươi đã từng nghe nói đến chuyện của vạn năm trước chưa?”

Ảnh Thất lắc đầu, vạn năm trước Nhân tộc đã từng xảy ra đại họa, rất nhiều truyền thừa của Nhân tộc gần như bị cắt đứt, kết quả sinh ra Tông gia. Rất nhiều dấu ấn lịch sử đã bị thời gian vùi lấp, chuyện người bây giờ biết được chỉ là lịch sử một vạn năm sau này.

“Vào thời điểm đó Nhân tộc có rất nhiều cường giả, Quỷ tộc thậm chí còn không đủ tư cách trở thành kẻ thù của Nhân tộc. Nhân tộc không cần liên hợp với Vu tộc thiết lập cái gọi là phong ấn để ngăn cản Quỷ tộc… Đúng là thảm hại đáng buồn.” Trì Am nói với giọng điệu thất vọng.

Ảnh Thất vẫn không hiểu rõ cho lắm.

Trì Am lắc đầu không nói gì.

Giống như Ảnh Thất, ngay cả Vu tộc cũng không biết Trì Am đang nghĩ gì, chỉ có Tư Ngang mới có thể hiểu được.

Tư Ngang khinh thường nói: “Bọn họ cũng sẽ không cảm ơn nàng đâu.”

“Ta không cần bọn họ cảm ơn.” Trì Am đặt thanh kiếm xuống, đột nhiên nghiêm mặt nhìn hắn, nói: ”Tư Ngang, ta rất muốn làm việc này, bởi vì… nếu ta làm như vậy thì có thể ở bên huynh trăm năm, ta sẵn lòng làm vậy.”

Sắc mặt của Tư Ngang chợt thay đổi, hắn đột ngột kéo nàng vào lòng, đôi mắt khóa chặt vào khuôn mặt nàng, giọng nói nghiêm túc: “Có ý gì?”

Trì Am do dự, sau đó lắc đầu, thả lỏng người dựa vào lòng hắn, vươn tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt căng thẳng của hắn, nói: “Ta không biết, nhưng trong lòng ta có cảm giác ta cần làm vậy.”

Tư Ngang nhìn nàng một hồi lâu, dùng sức ôm nàng, nói: “Vậy thì nàng cứ làm đi.”

Nếu làm vậy có thể giữ cho họ ở bên nhau thì hắn sẽ làm bất cứ điều gì.



Đội ngũ Vu tộc đến biên giới cũng không trở về Vu tộc mà lại đi vòng đến vùng biên giới tiếp giáp giữa Nhân tộc và Quỷ tộc.

Lúc này vùng đất biên cương đã trở thành chiến trường giữa Nhân tộc và Quỷ tộc, càng ngày càng trở nên hoang tàn.

Khi đội ngũ Vu tộc tiến vào vùng đất biên cương, lực lượng Nhân tộc đang đóng quân ở đây để chống lại Quỷ tộc đã chú ý tới họ, lập tức phái người tới để hỏi mục đích của họ.

Trì gia là một dòng họ lớn ở biên cương.

Mấy ngày nay họ cũng đã nghe nói chuyện của lệnh chủ Bạch Hổ, cũng nghe nói lệnh chủ Bạch Hổ vốn họ Trì, là con gái Trì gia ở biên thuỳ, rồi lại bị một nữ tử họ Trì mà năm xưa mình mang về Tông gia hãm hại, trên dưới Trì gia đều ngây ngẩn cả người. Vốn dĩ lúc đầu biết lệnh chủ Bạch Hổ là con gái Trì gia khiến họ cực kì cao hứng, nhưng những tin tức đến tiếp theo khiến họ chỉ cảm thấy lo lắng mà không còn cảm giác may mắn gì.

Con gái Trì gia lại bị chính một nữ tử khác cùng dòng họ hãm hại, chuyện này đối với Trì gia như một câu chuyện đùa.

Vì vậy, khi nghe tin Trì Am đến biên giới, đồng thời lại bắt nhốt tất cả các trưởng lão do Tông gia phái đến, Trì gia hoàn toàn không dám tìm nàng để bấu víu quan hệ.

Đám người Trì Am ở lại biên giới không được bao lâu thì đã nhanh chóng rời đi, không ai biết rốt cuộc nàng đến biên giới để làm gì.

Mãi đến khi cuộc chiến giữa Nhân tộc và Quỷ tộc ngày càng trở nên thảm khốc, con cháu Trì gia tìm thấy một nữ nhân ăn mặc rách rưới ở ngoài thành tự xưng là con gái Trì gia. Lúc đó nữ nhân này và những lưu dân khác cùng đào vong, suýt chút nữa thì bị một đám Quỷ tộc giết chết, là con cháu Trì gia đã cứu ả ta.

Nghe ả ta tự xưng là con gái Trì gia, những người kia liền đưa ả ta về trong thành, sau khi truy hỏi mới biết được thân phận của ả ta.

Ả ta là Trì Mộ, là con gái Trì gia đã từng được lệnh chủ Bạch Hổ đích thân đưa về Tông gia. Đó cũng là tin tức cuối cùng sau khi ả ta mưu hại lệnh chủ Bạch Hổ rồi bị nàng trờ về báo thù bắt đi. Về sau không còn ai biết được tung tích của ả ta nữa.

Họ không ngờ rằng ả ta lại đang ở biên giới, ở ngay trên địa phận của Trì gia.

Tộc trưởng Trì gia bị kinh động, lập tức tới ngay, để tự mình gặp trực tiếp Trì Mộ này.

Khi tộc trưởng đến thì đúng lúc nhìn thấy Trì Mộ đang bê bết máu, điên cuồng hét lên: “Tại sao cùng là họ Trì mà nàng ta có thể trở thành tiểu thư Tông gia, còn ta chỉ có thể là người hầu? Tư chất của ta không hề kém hơn nàng ta, chỉ cần ta cho ta một cơ hội thì ta cũng có thể... Là chính nàng ta đã phế đi linh lực của ta, hại ta thành thế này, ta hận nàng ta, ta hận nàng ta…”

Tộc trưởng Trì gia vừa liếc nhìn đã biết trên người Trì Mộ hoàn toàn không có linh lực, là một người bình thường. Nếu không phải có khuôn mặt giống hệt lệnh chủ Bạch Hổ thì ông ta cũng đã nghi ngờ ả ta đang mạo danh.

Từ khi Trì Am lộ mặt ở khe Thanh Khê thì hình dáng thật của nàng đã được cả thiên hạ biết đến, không còn bí ẩn như khi còn ở trong Tông gia nữa. Nàng đã quyết định rời khỏi Tông gia thì không cần phải cố giữ cho mình thần bí nữa.

Người Trì gia cũng biết chân dung của Trì Am, dù sao cũng là cô nương của Trì gia, cho dù nàng sẽ không trở về đây thì họ cũng không thể không đi thu thập thông tin của nàng, rất nhiều người đều đã nhìn thấy chân dung của nàng.

Nhìn Trì Mộ như một nữ nhân điên loạn, tộc trưởng Trì gia hiểu chắc hẳn Trì Am đã hủy bỏ linh lực của ả ta, biến ả ta thành một người bình thường, cả đời cũng không thể tu luyện linh đồ.

Tộc trưởng Trì gia trước nay chưa bao giờ có thiện cảm với loại người vong ân phụ nghĩa kiểu này. Nhưng ả ta đã ở đây rồi thì chứng tỏ là do Trì Am sắp đặt, vì vậy ông ta cũng không làm gì hết, chỉ sai người đuổi ả ta đi, không nhận ả ta là con gái Trì gia, để ả ta tự sinh tự diệt, không cho phép bất luận con cháu Trì gia nào tiếp tế cho ả ta.

Đây là hình phạt Trì Am dành cho ả ta.

Nếu Trì Mộ đã nói ả ta thà rằng lúc trước chết trong tay mẹ kế còn hơn bị Trì Am đưa về Tông gia, vậy thì nàng sẽ hủy linh lực của ả ta, ném ả ta trở lại nơi nàng đã cứu ả lúc trước, để mọi thứ trở lại như lúc ban đầu.

Trì Mộ không ngờ nàng lại nhẫn tâm như vậy, lúc bị Trì Am bỏ lại ả ta vẫn ngây ngẩn mãi, cho đến khi nhìn bóng lưng đã đi xa của Trì Am mới biết người lúc trước đã cứu mình, đưa mình về Tông gia nuôi lớn như con gái đã nhẫn tâm vứt mình đi như vậy.

Trì Mộ gần như phát điên.

Sở dĩ ả ta không điên là do cách bồi dưỡng tùy tùng của Tông gia. Dù ả ta không chịu thừa nhận thì thủ đoạn huấn luyện tàn khốc của Tông gia với tùy tùng lại trở thành nền tảng để ả ta tồn tại trong thời buổi hỗn loạn. Những bản năng đó đã khắc sâu trong xương tủy ả ta, ý chí sống của ả kiên cường hơn người thường rất nhiều.

Ả ta nhanh nhẹn hơn những lưu dân trốn thoát khỏi lãnh địa của Quỷ tộc, phản ứng lại càng nhanh hơn nên mới có thể may mắn sống sót.

Cuộc sống như thế này là điều trước đây ả ta chưa từng tưởng tượng ra, trở thành một người bình thường, ở một nơi lúc nào cũng có thể bị Quỷ tộc xâm lấn như vùng đất biên giới này, hoàn cảnh sống bấp bênh ăn bữa nay lo bữa mai, tính mạng con người lại càng không có giá trị, thậm chí sống sót cũng vô cùng gian nan chứ đừng nói đến những chuyện khác.

Trì Mộ đột nhiên thấy hối hận.

Ả ta đã vô số lần tự hỏi liệu Trì Am có thể khôi phục trí nhớ không, có thể mềm lòng trở lại đón ả ta về không, dù là một tùy tùng trong Tông gia thôi ả ta cũng chấp nhận, lần này ả ta nhất định sẽ không hận nàng nữa.

Đáng tiếc, mãi cho đến khi ả ta chết thảm dưới tay của Quỷ tộc trong một lần chúng xâm lấn thì vẫn không thể chờ được sự xuất hiện của Trì Am.

Ả ta bị Quỷ tộc cắn chết, cơ thể bị chúng nuốt chửng như thức ăn, hài cốt không còn.