Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 465




Thành Khương Châu là một tòa thành nằm tại biên giới giữa Nhân tộc và Vu tộc. Bình thường sau khi đi qua vùng hoang dã, tiến vào địa bàn Nhân tộc rồi đều đến thành Khương Châu để nghỉ ngơi chỉnh đốn tư trang.

Nơi đây cũng là trung tâm mậu dịch qua lại giữa Vu tộc và Nhân tộc, tuy chỉ là vùng tiếp giáp nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt. Trên phố nơi nào cũng có thể bắt gặp bóng hình của Nhân tộc và Vu tộc, đồng thời có rất nhiều Vu tộc mở hàng quán cư trú ngay tại nơi đây.

Thủy Nguyệt Hoa cử người thuê trọn gói một khách điếm ở thành Khương Châu, để mọi người vào ở lại nghỉ ngơi hai ngày.

Hai tháng vội vàng lên đường, lại thêm ở bên ngoài vùng hoang dã bao nhiêu nguy hiểm, một hàng người mệt không sao kể hết, quả thực cũng cần nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Trì Am hăng hái bò dậy khỏi người vị Thiên Vu nào đó, kéo trang phục của nữ Kiếm Sư mặc lên người.

Trang phục của Nhân tộc khá được chú trọng, giữa trang phục của Kiếm Sư và Linh Đồ Sư lại càng khác biệt rõ ràng, đều là những phục sức đại diện cho thân phận của mình, khi đi lại trên đường khiến người ta vừa nhìn đã rõ ràng thân phận đối phương, nhanh chóng tránh xa để khỏi không cẩn thận mạo phạm.

Lúc Trì Am ở Vu tộc, vẫn luôn mặc phục sức của Vu tộc, lần này đến Nhân tộc, nàng bèn đổi trở về mặc trang phục của Nhân tộc, còn là trang phục của nữ Kiếm Sư.

Từ sau khi phát hiện mình còn biết kiếm thuật, Trì Am nhanh trí muốn lấy thân phận Kiếm Sư quay trở lại Nhân tộc nên để Man giúp đỡ chuẩn bị trang phục Kiếm Sư.

Nhớ lại ánh mắt khi đó của Man, Trì Am không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Cứ như nàng đang lừa dối người thật thà vậy, nhưng bây giờ quả thực không tiện nói với ông.

Tư Ngang từ giường tỉnh dậy nhìn thấy nàng quay lưng về phía mình, cố gắng lôi kéo áo bèn biết nàng nàng bế tắc với loại trang phục này.

Khóe môi hắn giương cao, vươn tay lấy giáp da mềm bảo vệ vai buộc lại cho nàng.

Trì Am cảm nhận được hơi thở phía sau, quay đầu nhìn hắn, đợi đến khi hắn buộc gọn dây giáp da mềm, nàng sáp người tới hôn hắn một cái. Một tay nàng đỡ bội kiếm giữa hông, cả người hiên ngang oai hùng, cười tươi rói hỏi: “Ta thế này giống Kiếm Sư không?”

“Hơi giống rồi.” Hắn đáp lời.

Trì Am không hài lòng nhìn hắn: “Thế nào gọi là hơi giống chứ?”

“Tuy nàng đã thu lại linh khí không để lộ ra chút nào rồi, nhưng đồng thời trên người nàng không có huyết khí của Kiếm Sư, trông giống một Kiếm Sư sơ cấp nhập môn.”

Cho nên không có chút uy hiếp nào cả, không giống như Thiên Thanh khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải là người dễ đối phó.

Kiếm Sư tu luyện càng lâu, khí huyết càng bùng nổ, khiến cho người ta có cảm giác rất nhiều người không phải là người dễ dây vào.

Trì Am được chỉ bảo, nàng đỡ kiếm như có suy nghĩ gì nói: “Như vậy cũng tốt, có thể đánh bất ngờ kẻ địch.”

Hai người ăn mặc gọn gàng xong bèn cùng ra ngoài ăn sáng.

Tư Ngang vẫn mặc áo choàng Vu Thần, đại diện cho thân phận Vu tộc của hắn. Trì Am đổi thành trang phục gọn gàng của nữ Kiếm Sư, cả một đường đi, thường những người quen biết với nàng đều không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Tuy hôm qua lúc vào thành đã thấy nàng mặc như vậy, nhưng lúc đó họ còn cho rằng nàng chỉ đang khôi phục lại thân phận Nhân tộc thôi, nào có biết hôm nay vẫn ăn mặc như thế, lẽ nào nàng thực sự là một Kiếm Sư?

Ngoại trừ Thiên Thanh, Thủy Nguyệt Hoa và những người biết rõ thân phận của nàng, những người khác rất nhanh đều quy Trì Am về Kiếm Sư.

Đương nhiên, điều này cũng có nguyên do của nó.

Khi Thiên Thanh nhìn thấy dáng vẻ mặc thành Kiếm Sư của Trì Am, hắn ta bất ngờ bỗng rút kiếm, mũi kiếm hướng thẳng đến Trì Am, kiếm khí mạnh mẽ, uy lực không thể coi thường, những người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.

Trì Am không hề tránh né, nàng nhanh chóng rút kiếm chắn một kiếm của Thiên Thanh, thậm chí khi đổi tay đánh lại đã làm bay kiếm của hắn ta trở về, mũi kiếm hướng nơi lồng ngực hắn ta.

Thiên Thanh ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.

Khuôn mặt điềm tĩnh của Thủy Nguyệt Hoa cũng xuất hiện nét nứt vỡ cảm xúc.

Bọn họ đều biết Trì Am là Linh Đồ Sư, hơn nữa còn là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia, một kiếm của Thiên Thanh vốn không thể làm bị thương nàng, Trì Am chỉ cần tuỳ ý ra một đạo linh đồ cũng có thể đánh bay được.

Mọi người đều cho rằng Trì Am sẽ dùng cách làm của Linh Đồ Sư để phản kích, ai ngờ rằng nàng rút kiếm luôn.

Hơn nữa tư thế rút kiếm của nàng còn vô cùng đẹp mắt, mấy Kiếm Sư quây quanh lúc ấy không nhịn được hô hào khen hay.

Với nhãn lực của Thiên Thanh, từ lúc Trì Am rút kiếm đến khi phản kích không chỉ dứt khoát rõ ràng mà tư thế còn vô cùng chuẩn xác, dường như từ lúc nàng bắt lấy kiếm đều luôn giữ tư thế rút kiếm ấy. Đối với một Kiếm Sư, từ nhỏ khắc khổ tu luyện kiếm thuật sẽ khiến bọn họ hình thành nên thói quen rút kiếm như thế.

Dáng vẻ của Trì Am giống như đã tu luyện kiếm thuật mấy chục năm nên có được thói quen theo bản năng của Kiếm Sư còn lại.

Nhưng vấn đề là, nàng là một Linh Đồ Sư cơ mà!

Trì Am thu kiếm trở lại vỏ, đủng đỉnh nói: “Lần sau đừng làm như thế, nếu không ta thu kiếm không kịp mà đâm chết ngươi cũng chỉ tính đáng đời ngươi thôi.”

Nói xong, nàng bèn ngẩng đầu, ưỡn ngực rời đi.

Tư Ngang liếc mắt nhìn Thiên Thanh và Thủy Nguyệt Hoa, khoé môi lộ ra đường cong lạnh lẽo, cũng chầm chậm bước đi.

Cảnh tượng này bị rất nhiều người nhìn thấy, đồng thời cũng khẳng định được thân phận của Trì Am, ai cũng đều bừng hiểu.

Thì ra cô gái này là một Kiếm Sư chứ không phải người bình thường, cũng coi như khá lắm.

Đợi đám đông rời đi, Thiên Thanh đi tới trước mặt Thủy Nguyệt Hoa, yếu ớt hỏi: “Cô cô, có phải người nhận nhầm người rồi không? Kiếm thuật của A Am cô nương vô cùng cao, vừa rồi con thậm chí không nhìn rõ nàng ra chiêu kiểu gì đã chịu thua rồi.”

Thiên Thanh khổ luyện kiếm thức hàng chục năm, bây giờ cũng đã là Kiếm Sư cấp Thiên, cũng coi như thanh niên anh tài của Nhân tộc, nhưng đứng trước mặt Trì Am, hắn ta lại bị nàng dễ dàng áp chế kiếm khí không thể phản kích.

Thủy Nguyệt Hoa đanh mặt: “Con cho rằng lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh Tông gia là người mà cũng dám giả mạo sao?”

Tuy rằng chuyện lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia còn là một cao thủ kiếm thuật cũng nằm ngoài dự liệu của bà ta, nhưng chuyện này cũng có thể coi như có khả năng chứ… chắc vậy nhỉ?

Chắc cái quái gì!

Linh Đồ Sư và Kiếm Sư có sở trường khác nhau, phương hướng tu luyện cũng khác nhau, giữa hai bên vốn không có điểm chung nào cả. Linh Đồ Sư tu luyện linh lực, lấy linh lực tu thân, còn Kiếm Sư lấy kiếm luyện người, một thân khí huyết dồi dào mạnh mẽ, là kết hợp kiếm chiêu tạo thành ngọn nguồn nền tảng của uy lực. Bà ta chưa từng nghe nói có Linh Đồ Sư nào còn có thể tu luyện được kiếm thuật, đây rõ ràng vốn là chuyện không thể nào.

Tiếp sau, bà ta nghe thấy Thiên Thanh lẩm bẩm: “Vị bây giờ ở Tông gia kia chẳng phải đang giả mạo sao?”

“Cái gì?” Thủy Nguyệt Hoa sững sờ.

Thiên Thanh nói xong câu kia cũng sững lại, vội vàng nói: “Con nói, nếu A Am cô nương là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, nhưng mười năm nay nàng đều ở Vu tộc, bên Tông gia lại thi thoảng truyền tin tức của lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, vậy có nghĩa là có người mạo danh nàng rồi. Cho dù lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh cố tình tìm người thế thân nhưng cũng tính là mạo phạm nàng mà.”

Chẳng ai ngờ sắc mặt Thủy Nguyệt Hoa biến đổi rất lớn.

“Cô cô, sao thế ạ?” Thiên Thanh có hơi thấp thỏm hỏi.

Thủy Nguyệt Hoa đờ đẫn nhìn cháu trai, những nghi ngờ khi trước giờ phút này cũng có được giải đáp.

Trước kia bà ta chỉ nhìn thấy lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh mưu mô khó lường, nên cho rằng nàng đến Vu tộc có mục đích, thậm chí không tiếc chịu ấm ức ở bên Đại Vu của Thần Điện Vu tộc. Nhưng đổi cách suy đoán khác, nếu lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh thực sự bị người ta hãm hại, thân thể chịu tổn thương nặng không thể không đi tới Vu tộc, thậm chí giấu đi tên tuổi vùi mình ở Vu tộc để tránh thoát khỏi người hãm hại nàng thì sao?

Nếu như vậy có thể giải thích được vì sao Trì Am cứ mãi không chịu nói rõ thân phận, thậm chí còn luôn giữ lấy Vu tộc không bỏ.

Đại Vu của Thần Điện Vu tộc rõ ràng chính là cái ô che chở cho nàng.

Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh tâm cơ sâu quá.

Nhất thời, Thủy Nguyệt Hoa tự ngạc nhiên với đoán định của mình, không để tâm tới giải thích với cháu trai bèn vội vã trở về phòng truyền tin tức cho Thuỷ gia, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này.

“Hy vọng có thể tra rõ được.” Thủy Nguyệt Hoa cười khổ, không cưỡng lại được nhìn về phía bầu trời thành Khương Châu.

Nếu suy đoán của bà ta là sai cũng không ảnh hưởng gì tới Thuỷ gia, còn nếu dự đoán của bà ta là đúng, Thuỷ gia sẽ càng bước lên một tầng cao mới, mà uy vọng của bà ta ở Thuỷ gia cũng sẽ tăng lên một độ cao. Lúc đó, chuyện khuất nhục đổi họ cũng sẽ thuận theo ý của bà ta mà thay đổi, bà ta muốn hoàn toàn nằm quyền Thuỷ gia, trở thành tộc trưởng có một không hai của Thuỷ gia.