Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 462




Trì Am vui quên lối về, mỗi ngày vẽ linh đồ không biết chán, chỉ cần có thể nghĩ ra được nàng đều vẽ một lần, đào sâu hiểu biết và độ thuần thục.

Thời gian nửa ngày, xung quanh đã vứt đầy những tờ giấy bỏ đi vẽ đầy linh đồ.

Xem hết cuộn tơ, Trì Am lại có linh cảm mới, ngay tức thì bắt lấy một tập giấy trắng, tay giữ bút lông chấm vào chu sa, múa bút thành chữ.

Tư Ngang vừa vào cửa, bên chân đã bay đến một tờ giấy vẽ đầy linh phù màu đỏ chu sa.

Linh phù trên giấy dựa vào chu sa, ngòi bút lưu loát, bay bổng có thần, chỉ tiếc là không có linh lực nên chỉ coi như vật chết.

Một đường đi tới, Tư Ngang nhìn thấy giấy vứt đi càng lúc càng nhiều, dõi mắt đi xa bèn nhìn thấy bóng người nhắm mắt dựa vào cột nhà hóng gió hiu hiu, trong tay vẫn cầm một cuốn vải tơ, dưới đất đâu đâu cũng là giấy vứt đi bay loạn.

Tay hắn hơi nhấc lên, một luồng sức mạnh vô hình xếp hết những tờ giấy bị gió thổi thành một chồng, chầm chậm bay rơi dưới hiên, lấy một cục đá chặn giữ.

Tư Ngang lấy cuộn vải tơ trong tay nàng ra, rồi ôm nàng vào lòng.

Cảm giác được hơi thở quen thuộc, còn chưa mở mắt, cánh tay nàng như tự có ý thức của mình quàng lên cổ hắn, dựa mặt vào lòng hắn, lầu bầu: “Đừng về phòng, ở đây mát.”

Tư Ngang sững người, chỉ đành ôm nàng cùng ngồi dưới hiên.

Hắn tiện tay bỏ chiếc mũ vành trên đầu xuống, để lộ ra mái tóc như tuyết giấu sau mũ.

Trì Am lười biếng trong lòng hắn một lúc mới ngáp dài, nói: “Việc bên Thần Điện đã xong hết rồi sao?”

“Có Man ở đó rồi, ông ấy sẽ giải quyết.”

Trì Am ồ lên một tiếng, sau đó kể lại chuyện Thủy Nguyệt Hoa hôm nay tới đây với hắn, cuối cùng chốt lại: “Nghe nói tình hình bên ngoài càng lúc càng xấu, hai vị Kiếm Sư cấp Hoàng Nhân tộc mời Linh Đồ Sư hội họp ở khe Thanh Khê của Nhân tộc, Vu tộc cũng trong danh sách được mời.”

Tư Ngang nghe xong cũng không phản ứng gì, chỉ nói: “Xem ra tình hình cũng chưa nghiêm trọng lắm.”

Cho nên Nhân tộc vẫn còn có tâm trạng mà đi đắn đo những chuyện này.

Trì Am nghe ra được ý tứ trong lời của hắn, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, cười đáp: “Tật xấu thâm căn cố đế của con người mà. Nhân tộc không quên mời Vu tộc đủ thấy bọn họ không lơ là sức mạnh của Vu tộc rồi. Đợi hết Vu Thần Nhật, Thủy Nguyệt Hoa chắc sẽ đi tìm Thiên Vu, một lần nữa tìm kiếm chân tướng của Thiên Vu.”

Tư Ngang tỏ ý chế nhạo.

Trì Am biết hắn không coi trọng việc này, hỏi: “Tư Ngang, Quỷ tộc tính luỹ nghìn năm nay để ngóc đầu đứng lên, đại lục sẽ trở thành thế nào?”

“Nàng muốn biết à?” Hắn cúi đầu nhìn nàng.

Dư quang nơi khoé mắt Trì Am thoáng nhìn thấy tóc trắng của hắn đang xoã nơi bờ vai, nàng sững lại một lát, vội vàng đáp: “Thôi vậy, chuyện trên thế gian này sớm được định trước rồi, huynh cũng không cần cố ý đi xem tinh tượng.”

Đỡ lại phải trả cái giá nào đó.

Tư Ngang sao không biết mánh khoé nhỏ ấy của nàng, hắn không nhịn được buồn cười, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng, nói: “Quỷ tộc tích luỹ nghìn năm, sinh ra một tên Quỷ Vương, mà các tộc khác cũng không ngừng tiến bộ. Như vậy, nếu không có biến số gì xảy ra, chỉ cần phong ấn lại là được.”

Trong lòng Trì Am hiểu rõ, quan trọng vẫn nằm ở cái “biến số” này.



Những ngày tiếp theo, Trì Am càng nắm chắc hơn linh phù, những linh đồ mà nàng vẽ ra đã vượt qua những nội dung ghi trong cuộn vải tơ mà Tư Ngang đưa.

Cho đến khi những linh phù và linh đồ mà Thần Điện cất giữ đã không còn thoả mãn được nhu cầu của nàng nữa, tiếp sau chỉ có thể để Trì Am tự mình tìm tòi.

Điều này đối với một Linh Đồ Sư dồi dào linh lực mà nói cũng chẳng phải chuyện khó khăn.

Tư Ngang tận mắt nhìn thấy nàng từ khi không biết chút gì đến khi múa bút ung dung tự tại, những linh phù thần bí huyền diệu kia như những nguyên tố trong tay nàng thúc giục khiến cả người nàng như thay đổi cực lớn.

Bất tri bất giác, trên người nàng đã có khí thế đặc biệt chỉ có của lệnh chủ Bạch Hổ, điều này cũng hình thành linh áp đối với điều khiển linh phù.

Nó giống với khi Vu tộc tu luyện vu thuật đến trình độ cao nhất sẽ hình thành lên một uy áp vô hình, cũng là đặc điểm cần có của kẻ mạnh.

“Vu tộc không có giấy linh trắng, đợi đến khi tiến vào thành phố của Nhân tộc có thể tới cửa hàng của Linh Đồ Sư mua một ít.” Tư Ngang cất tiếng nói.

Trì Am cười tươi gật đầu, ngón tay nàng nhẹ búng một cái, liền thấy mấy linh quang bỗng chốc xuất hiện hình thành nên mấy linh phù bay lượn trên không trung tạo thành một đoạn hoa văn huyền diệu rồi chầm chậm biến mất.

Đây là hành vi vô cùng tiêu tốn linh lực, cũng chỉ đến trình độ như của nàng mới chấp nhận tiêu hao như chơi thế.

Tư Ngang nhìn thấy cảnh ấy, không kìm được cũng mỉm cười.



Mấy ngày trước và sau Vu Thần Nhật, Tư Ngang bận rộn cho nghi thức Vu Thần Nhật nên trở về Thần Điện.

Không còn “cai ngục” trông nom, Trì Am chẳng nhịn được lại bắt đầu “bung xõa” bản thân.

Nàng bay nhảy khắp lễ tế, đưa theo Tùng La đi cướp đá vu lực, cả một đường đi chỉ cần nàng phất tay đã cướp hết đá vu lực về, Tùng La cầm theo một túi to để đựng đá vu lực cũng không còn sức lực mà châm chọc nữa.

Nghĩ lại năm đó, hai nàng thừa sống thiếu chết mới cướp được một viên đá vu lực, đến bây giờ đá vu lực trên không trung kia đều đã trở thành vật trong tầm tay các nàng.

Để tránh đám đông phẫn nộ, Tùng La nhìn thấy cướp được kha khá đá vu lực rồi cũng vội vã kéo Trì Am trở về khu nghỉ ngơi của bộ lạc Nhã Cách, sau đó chỉ cần nhìn thấy người trong tộc đều phát cho họ một viên đá vu lực.

Đá vu lực không chỉ có thể bổ sung vu lực những lúc khẩn cấp, bình thường đeo nó cũng có thể tăng thêm tu luyện vu lực, nên không có Vu tộc nào lại không thích đá vu lực cả.

Những người trong bộ lạc Nhã Cách có được đá vu lực đều rất vui mừng, đợi đến khi biết được những đá vu lực này đều do Trì Am giúp cướp được, ai ai cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Trì Am cười tươi vui vẻ đứng ở nơi đó, nụ cười của nàng xán lạn, áp chế đi linh lực trên người mình tới mức thấp nhất, nhìn qua chỉ như cô gái Nhân tộc đáng yêu xinh đẹp. Dáng vẻ này càng khiến cho những chàng trai bộ lạc Nhã Cách có ý với nàng năm đó không nhịn được xúc động trong lòng lại chạy đến tỏ tình.

Những chàng trai của Vu tộc nhiệt tình như lửa, trong lòng không khỏi ôm lấy mong chờ, nhỡ đâu nàng thực sự ưng ý đúng mình thì sao?

Vừa hay cuối cùng Tư Ngang cũng bận hết các việc của Vu Thần Nhật, hắn cố ý đến đây đón nàng nên nhìn thấy cảnh này, sắc mặc lập tức sầm sì.

Trì Am tỏ ra vô tội nhìn hắn, trong lòng thì âm thầm gào thét.

Người đàn ông này trước khi đến cũng chẳng thông báo lấy một câu, bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa xuất hiện đúng lúc như thế, nàng không khỏi nghi ngờ có phải hắn đang cố ý hay không.

Tư Ngang đưa nàng đi ngay trước mặt đám đông chàng trai của bộ lạc Nhã Cách đang ái mộ Trì Am.

Lúc đi qua một con phố tấp nập, Thiên Thanh và mấy Nhân tộc cũng nhìn thấy hai người nắm tay nhau thân mật đi qua, mọi người nhìn thấy Tư Ngang mặc áo choàng Vu Thần của Thần Điện Vu tộc, tự khắc không nhịn được muốn nhìn kỹ hơn, tiếp đó mới thấy kinh ngạc.

“Người kia là cô nương Nhân tộc của chúng ta sao?” Một Linh Đồ Sư trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi.

Thiên Thanh liếc nhìn hắn ta, cố gắng để bản thân mình có vẻ tự nhiên nhất, đáp: “Đúng vậy, người đó là A Am cô nương.”

Những người xung quanh vừa nghe đã bừng hiểu: “Ồ, chính là cô nương mắc bệnh rất nghiêm trọng đó nên cố ý đến Vu tộc để chữa bệnh. Thiên Thanh, mười năm trước nàng đã đến Vu tộc, không ngờ lần này vẫn còn ở đây, nàng ấy đã gả đến Vu tộc rồi sao?”

Thiên Thanh nghe vậy, càng thêm kinh sợ, lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia sao có thể gả đến Vu tộc được?

Hơn nữa, Tư Ngang kia còn là Đại Vu của Thần Điện, giữa bọn họ càng không có khả năng.

“Không phải, nàng không hề được gả đến Vu tộc.” Thiên Thanh đanh mặt trả lời.

Mọi người xung quanh cùng ồ lên, rõ ràng bọn họ không tin, nhìn tác phong hai người kia rõ ràng là một đôi tình nhân.

So với Nhân tộc tam thê tứ thiếp, thái độ của Vu tộc đối với chuyện tình cảm đúng là buồn cười. Vu tộc thực hiện chế độ một chồng một vợ, đôi nam nữ yêu đương đi qua rừng Tình Nhân là chuyện cả một đời người, bọn họ không cho phép đi tìm người tình bên ngoài. Cho dù là nam hay là nữ, cho dù là kẻ mạnh cũng không có chuyện đi tìm tiểu thiếp.

Một vài cô nương Nhân tộc thích lấy chàng trai Vu tộc cũng vì nguyên nhân như thế, vì vậy bọn họ cũng đồng ý rời bỏ quê hương đến một nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống khác.

Đương nhiên cũng có rất nhiều Nhân tộc không cho rằng như thế, tam thê tứ thiếp là truyền thống của Nhân tộc, chỉ cần bọn họ có tiền có quyền, thực lực đủ mạnh thì có thể coi nhẹ quy củ.

Cho nên, quy củ của Nhân tộc do kẻ mạnh định ra, tuỳ lúc có thể thay đổi.

Còn quy củ của Vu tộc lại là do Vu Thần trong truyền thuyết thiết lập, một khi đã hình thành sẽ không thể thay đổi.

Cho đến khi lễ tế Vũ Thần Nhật kết thúc, mọi người trong các tộc lần lượt rời khỏi thành Thiên Hòa.

Lúc Nhân tộc rời khỏi thành Thiên Hòa, Thủy Nguyệt Hoa thay mặt Nhân tộc đi đến Thần Điện tìm Thiên Vu, đồng thời mời Vu tộc đến tham gia đại hội trừ quỷ được Nhân tộc tổ chức ở khe Thanh Khê.

Đây là vấn đề liên quan đến an nguy của cả đại lục, Vu tộc hiển nhiên nhận lời, lúc đó sẽ cử ra mấy vị Đại Vu cùng nhau tới tham dự.

Ngày Nhân tộc rời đi, người đại diện cho Vu tộc đến tham gia đại hội cũng cùng đi theo tới địa bàn của Nhân tộc.

Đám người Nhân tộc và Thiên Thanh lúc phát hiện ra Trì Am cùng đi trong đoàn Vu tộc ấy, ai cũng không nhịn được mà ngạc nhiên.