Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 452




Thủy Nguyệt Hoa liếc nhìn hắn ta, hờ hững nói: “Vị Thiên Vu kia… Chẳng nói tới chúng ta, ngay cả người của Vu tộc cũng rất ít khi nhìn thấy, Vu Thần Nhật lần này, ta đứng từ xa nhìn thấy hắn. Trên người Thiên Vu có sức mạnh của các vì sao che lấp, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy diện mạo thật của hắn. Ta nghĩ, với sự tôn quý của Thiên Vu, hắn ta sẽ không chủ động đi cứu người thường không liên quan vậy đâu.”

Cô cháu hai người nói chuyện thêm một lát, Thiên Thanh mới ra ngoài.

Đợi Thiên Thanh rời đi, Thủy Nguyệt Hoa bèn lấy một tấm linh đồ, ngón tay bà vuốt ve linh phù trên đó, chầm chậm rơi vào trầm tư.



Lúc Tư Ngang đưa Trì Am đi, nàng đã cảm thấy hắn có điều kỳ lạ.

Nàng vội vàng bày ra dáng vẻ nhu thuận, cho nên khi phát hiện nơi hắn đưa mình đến ngược hướng với địa phận của bộ lạc Nhã Cách, nàng cũng chỉ nhẫn nhịn không lên tiếng.

Cho đến khi bước vào một con ngõ tĩnh mịch, rồi bị hắn đưa vào tòa nhà duy nhất trong ngõ, Trì Am mới lên tiếng: “Đây là ở đâu?”

“Nơi ta ở.”

Trì Am ồ một tiếng, ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh.

So với những lầu gác điểm xuyết bằng gỗ ở bộ lạc, tòa nhà này chiếm diện tích rất lớn, cả con ngõ chỉ có duy nhất một tòa nhà cũng đủ để thấy được nó lớn đến thế nào. Vừa vào cổng đã nhìn thấy một rừng cây Tương Tư, hoa Tương Tư nở rực rỡ nhuộm một màu đỏ như những đốm lửa bừng cháy. Gió nhẹ thổi mơn man, hương hoa cũng theo đó lan tỏa khắp không gian, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tất cả tạo nên một không gian vô cùng tĩnh mịch và đẹp đẽ.

Xuyên qua con đường nhỏ được lát bằng đá sẽ nhìn thấy nhà gỗ đặc trưng của Vu tộc, trên cột nhà trang trí bằng những dây leo được điêu khắc tỉ mỉ cuốn quanh, có hình sống động như thật của hoa chim trùng cá.

Chiếc ấm nước bằng thiếc bụng tròn đặt trên bếp nhỏ dưới hiên đang đun nước, bên cạnh là khay gỗ được điêu khắc từ khúc gỗ Tử Đàn đỏ, trên khay bày những món điểm tâm được làm tinh tế và những đóa hoa tươi khoe sắc.

Vu tộc có tập tục ăn cánh hoa tươi mới.

Tư Ngang đỡ nàng ngồi xuống hiên, sau đó bắt lấy cổ tay, truyền vu lực vào cơ thể nàng.

Trì Am nhìn hàng mi hơi khép của hắn, sợi lông mi vừa dày cong lại vừa dài đang phủ nhẹ che đi đôi mắt màu tím trầm, khiến cho người ta không thể dò tìm sức mạnh của các vì sao ẩn trong đó. Lúc hắn yên tĩnh giống như một bức tranh thủy mặc truyền thần, những khi hắn mở mắt lập tức biến thành bức tranh sơn dầu vô cùng rực rỡ.

Trì Am cắn môi, mỉm cười, nói: “Tư Ngang, huynh thấy linh độc trong cơ thể ta có thể loại bỏ hết được không?” Không đợi hắn trả lời, nàng đã tự nói tiếp: “Thực ra, lần này Tùng La đưa ta tới thành Thiên Hòa cũng muốn tìm Thiên Vu trị linh độc trong cơ thể cho ta. Đại Vu của bộ lạc Nhã Cách không có cách nào chữa trị nữa nên ngài ấy chỉ có thể mỗi tháng lại truyền vu lực áp chế linh độc cho ta. Tuy như thế, nhưng nếu không loại trừ hết được linh độc, nhiều nhất ta cũng chỉ sống được dưới mười năm thôi.”

Tư Ngang yên tĩnh nhìn nàng mà không nói điều gì.

“Có điều ta nghe nói Thiên Vu rất thần bí, đến cả các Đại Vu trong Thần Điện cũng rất ít khi nhìn thấy diện mạo thật của Thiên Vu, Thiên Vu cũng chắc chắn không chủ động cứu một Nhân tộc không quan trọng gì đâu. Đại Vu của bộ lạc Nhã Cách cũng không mong ta sẽ làm phiền tới Thiên Vu…”

Trì Am không nhịn được, sà đến gần Tư Ngang, bắt gặp ánh nhìn của hắn, khuôn mặt nàng càng lúc càng gần, cho đến khi đôi môi khô lạnh của nàng chạm vào hắn, chưa đợi hắn kịp phản ứng, nàng bỗng ngồi thằng người sau đó cười tươi rạng rỡ.

Nàng nói: “Tư Ngang, ta thực sự rất thích huynh, ta cảm giác như chưa bao giờ thích một người nào như thế cả, cho nên không nhịn được tham lam muốn sống lâu hơn một chút, ít nhất có thể sống lâu như huynh. Huynh cũng biết đấy, thực ra lúc mới bắt đầu ta cũng không để ý, cho đến khi gặp được huynh, ta mới thấy để tâm hơn.”

Tư Ngang nhìn nàng, nói chắc chắn: “Nàng muốn tiếp cận Nhân tộc kia là muốn tìm lại ký ức?”

“Ừm… cũng không hẳn, nhưng cần phải tìm hiểu tại sao ta lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm thế này chứ.” Nàng nghiêng đầu đáp.

Vu lực vòng một vòng quanh người nàng, Tư Ngang thu lại vu lực trên tay đồng thời cũng rõ ràng tình hình sức khỏe trong người nàng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng lúc đầu của hắn, nếu như còn kéo dài tình trạng này một hai năm nữa, chỉ e rằng đến thần tiên cũng không cứu nổi nàng.

Hắn nhìn chằm chắm khóe môi cong lên của nàng, trông có vẻ như chẳng hề để tâm, không biết hắn đang nghĩ điều gì.

Trì Am nhìn hắn như vậy cũng không gấp gáp, nàng với lấy điểm tâm được bày bên cạnh cắn một miếng, cảm thấy đồ ăn ngon lại cắn thêm một miếng nữa, còn hoa tươi trên khay tuy rằng xinh đẹp những không biết vì sao nàng chẳng thể nuốt nổi nên cũng không cưỡng ép chính mình.

Lúc này, Tư Ngang bỗng với tay kéo nàng vào lòng, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nụ hôn của hắn vô cùng kích động mạnh mẽ, ép cho nàng phải mở miệng đón nhận. Cho đến khi hô hấp của nàng dần không thuận, mồ hôi lạnh thấm ướt trán, cả người khó chịu như muốn nổ tung, nghẹn nấc đẩy hắn ra, bàn tay hắn mới đặt lên lưng nàng, truyền vu lực dễ chịu vào người an ủi cho nàng.

Giãy giụa của nàng cũng dần dừng lại, nàng ngược lại còn chủ động sà vào lồng ngực hắn, hai tay nắm lấy vạt áo, chủ động vươn tới cắn khóe môi hắn, hút hơi thở trên môi hắn. Đôi môi hai người tiếp lấy nhau, cách một lát hắn lại độ một ngụm vu lực thuần khiết cho nàng, an ủi thân thể đau khổ không kể xiết vì bị linh độc hành hạ của nàng, khiến cả người nàng thoải mái đến mức chỉ muốn chết trên người hắn.

Đến cuối cùng, hắn muốn kết thúc nụ hôn này mà nàng lại chẳng đồng ý, hắn vừa đẩy ra nàng lại sà đến.

Đôi mắt hắn lóe lên, cứ ngồi yên như thế để mặc cho nàng lăn đi lộn lại, đôi tay giữ lấy eo nàng, ngắm nhìn người đang chủ động dựa vào lòng mình mà trái tim cảm thấy ấm áp tràn ngập.

Tốt lắm, nên như thế, hắn sẽ để nàng không thể rời bỏ được hắn.

Cho đến khi Trì Am cảm thấy cả người thoải mái vô cùng mới buông bỏ hắn ra.

Nàng ôm mặt, xoa nắn hai má tê dại, không nhịn được mà cứ nhìn hắn chằm chằm.

Vu lực trên người hắn vừa thuần khiết lại mạnh mẽ, sức sống vô cùng dồi dào, vu lực được độ qua miệng của hắn khiến nàng thoải mái đến mức chỉ muốn dính liền lấy hắn.

Hắn rót cho nàng một cốc trà thuốc để nàng nghỉ ngơi một lát, nói: “Ta có cách loại bỏ linh độc trên người nàng.”

“Thật vậy sao?” Đôi mắt Trì Am sáng lên.

“Tất nhiên rồi, nhưng cách này…”

Hắn nhìn khuôn mặt vui sướng của nàng, kề đến bên tai thì thầm một câu, lập tức nụ cười trên khuôn mặt Trì Am đông cứng lại.