Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 447




Đột nhiên, vang lên âm thanh trong trẻo của ngọc thạch va vào nhau.

Trì Am vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân Vu tộc kia các đó không xa. Chiếc áo bào Vu Thần được kéo lên, viên ngọc bích hình giọt nước trên mũ tháp tang nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Vẻ mặt lạnh lùng, chiếc cằm hơi nhếch lên lộ ra một chút kiêu ngạo, trên người mặc áo bào Vu Thần, cả người giống như một kỳ quan, thu hút sự chú ý của tất cả những người qua đường, kinh ngạc có, sợ hãi có, tò mò cũng có…

Hắn bỏ qua tất cả, chỉ tập trung vào một mình nàng.

Trì Am không khỏi mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng nói: “Tư Ngang, huynh tới rồi.”

Hắn đi tới, đột nhiên đưa tay về phía nàng, lòng bàn tay hướng lên trên, trong bàn tay của hắn có một viên tinh thạch, tinh thạch sáng bóng, bên trong dường như còn có một luồng ánh sáng màu xanh chạy qua.

Đây là một viên đá vu lực vô cùng thuần khiết.

Trì Am ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là cái gì?”

“Đá vu lực, ta nghĩ là ngươi có thể nhận ra chứ.” Hắn ngạo mạn nói, rồi không nói lời nào mà nhét thẳng vào trong tay nàng.

Viên này đá vu lực này còn nhỏ hơn khối đang lơ lửng giữa không trung, cỡ nắm tay em bé, nhưng vu lực bên trong lại thuần khiết hơn viên đá lớn kia. Trì Am cầm viên đá trên tay, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn vẫn còn vương trên đó. Vu lực từ từ đi vào trong cơ thể của nàng, vô cùng dễ chịu, khiến nàng bất giác mỉm cười.

“Cái này là tặng cho ta sao? Cám ơn huynh.” Trì Am cười, nói với hắn.

Hắn chỉ ừ một tiếng rồi kéo nàng đứng dậy khỏi ghế đá rồi nói: “Ta dẫn ngươi đi dạo.”

Trì Am vui sướng nhận lời, nàng cảm thấy lúc này bản thân giống như lây nhiễm tính cách vui vẻ của Tùng La, đã không còn giống với nàng của ngày thường nữa. Thế nhưng, nàng lại cảm thấy rất vui, bởi khi nhìn thấy hắn, dường như không còn điều gì quan trọng nữa.

Tư Ngang đưa nàng đi khắp thành Thiên Hòa, dường như hắn đã rất quen thuộc với nơi này, mỗi điểm đến đều là những nơi ít người, để nàng không bị những người của Vu tộc dồn ép.

Sau khi nhạy cảm phát hiện ra được sự chu đáo của hắn, Trì Am càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Tư Ngang cũng không dẫn nàng đi đâu cả, chỉ là đi nếm thử một số món ăn ngon, đi dạo ở bờ sông nội thành. Khi phát hiện thân thể của nàng không chống đỡ được, hắn bèn đưa nàng trở về Bộ lạc Nhã Cách nghỉ ngơi.

Trì Am kinh ngạc nhìn hắn: “Huynh còn biết ta là người của Bộ lạc Nhã Cách?”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch, nhưng có phần nhẫn lại hơn, vẫn quan tâm đến thể diện của nàng. Hắn đưa tay lên vén tóc của nàng rồi nói: “Ngày mai ta sẽ tới đón ngươi.”

Trì Am: “...”

Trì Am nhìn theo bóng lưng hắn biến mất trong đám đông, không khỏi nở một nụ cười.

Căn bệnh nói một đằng làm một nẻo của nam nhân này đúng là nghiêm trọng, nhưng tại sao nàng lại thấy rất đáng yêu nhỉ?

Thôi hỏng rồi, kiểu này...

Buổi chiều khi Tùng La trở về, phát hiện nàng đã trở lại, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, nàng ấy lại thốt lên với vẻ mặt đau khổ: “A Am, ta lại không cướp được đá vu lực rồi.”

Trì Am nghĩ đến viên kia đá vu lực trong chiếc túi nhỏ đeo trên thắt lưng, cười nói: “Không sao đâu, có người tặng cho ta rồi.” Vừa nói, nàng vừa tháo chiếc túi nhỏ xuống.

Tùng La nhìn thấy viên đá vu lực trong túi nhỏ thì không khỏi sửng sốt, hỏi: “Chính là vị Đại Vu ngày hôm qua tặng cho ngươi sao?”

“Đúng rồi, hôm nay ta lại may mắn gặp được huynh ấy, nên huynh đã tặng cho ta.” Trì Am nói qua.

Tùng La vô cùng phấn khích, cười hì hì nói: “Thế thì tuyệt vời rồi! Tuy viên đá vu lực này có hơi nhỏ một chút nhưng vu lực trong nó lại thuần khiết hơn. A Am, ngươi nhất định phải mang theo bên mình nhé, rất tốt cho sức khỏe của ngươi đó.”

“Ta biết, cám ơn ngươi nhé, Tùng La.” Nàng chân thành nói, nếu không nhờ Tùng La đưa nàng đến thành Thiên Hòa, có lẽ nàng đã không thể gặp được Tư Ngang, hoặc có lẽ nàng cũng không biết còn phải lo lắng và phiền muộn bao lâu nữa.

Tùng La gãi gãi đầu, bật cười nói: “Có gì đâu mà phải cảm ơn, chỉ cần ngươi khỏe mạnh là ta vui rồi.”

Trì Am nhìn tiểu cô nương bằng ánh mắt dịu dàng, cảm ơn nàng ấy từ tận đáy lòng. Có lẽ trước đây nàng đã từng gặp phải những điều tồi tệ, nhưng hiện giờ nàng có thể gặp được những con người tốt như vậy, những đau khổ kia đều không là gì cả.

“Đúng rồi, vị Đại Vu kia tặng người một viên đá vu lực tốt như vậy, chúng ta phải cảm ơn hắn mới phải phép.” Tùng La vừa nói vừa nhắc đến chuyện đáp lễ.

Nhận đá vu lực của người ta mà không bày tỏ gì thì cũng hơi thất lễ quá!

Thế là, khi Tư Ngang tới đón Trì Am vào ngày hôm sau, hắn đã nhận được món quà cảm ơn mà Tùng La đã bảo Trì Am đã tự tay chuẩn bị, đó là một chiếc túi đính ước.

Tư Ngang hơi nhướng mày, rồi nghe cô gái Nhân tộc trước mặt này nói: “Ta đã thức đến nửa đêm để làm cái này đó. Mặc dù nó không được đẹp, nhưng Tùng La nói rồi, ở Vu tộc thì đây là một món quà đáp lễ rất trang trọng.”

Tư Ngang khó hiểu nhìn nàng, nói ra: “Đây là túi đính ước.”

Trì Am a lên một tiếng, khó hiểu nhìn hắn, nàng biết đây là túi đính ước chứ.

“Đây là tín vật định tình của nam nhân và nữ nhân ở Vu tộc. Nàng đang tỏ tình với ta hay sao?” Hắn nói một cách thật chậm rãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Trì Am.

Trì Am: “...” Ôi trời, Tùng La không hề nói với nàng là chiếc túi này còn có ý nghĩa như vậy!

Sau đó, nàng đã nghe thấy hắn lên tiếng: “Ta chấp nhận lời tỏ tình của nàng.”

Trì Am: “...”