Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 356




Robot ong trà trộn vào trong đám dị hình này lập tức dán lên thân thể của dị hình sơ cấp. Thỉnh thoảng camera lại quét qua con dị hình kia, có một lần quay trực diện mặt của nó. Cách một lớp màn hình, Trì Am trực tiếp đối mặt với nó, trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác hơi buồn nôn.

Không biết Tư Ngang đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, đột nhiên cậu vươn tay ra, đè chuột lại, ngay sau đó cậu lập tức ẩn chụp lại màn hình có chứa gương mặt chính diện của con dị hình cấp B vừa rồi.

Dưới chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp là một gương mặt với phần xương mày nhô cao, nó không có lông mi. Đôi mắt của nó cũng chính là đôi mắt đặc trưng của loài bò sát. Trong mắt chiếm gần hết hốc mắt, mũi tẹt, xương miệng nhô lên, màu sắc của lớp vảy trên mặt khá nhạt. Màu sắc của lớp vảy xung quanh khóe môi gần như biến thành màu trắng, điều này cho thấy nó sắp tiến hóa.

Gương mặt này cực kỳ có tính khiêu chiến thẩm mỹ thông thường của con người.

Lộ Minh và Trần Bằng Oánh bưng bữa sáng vào cũng nhìn thấy bức ảnh này.

Hai người đột ngột nhìn thấy, trên mặt cũng không giấu được vẻ nghiêm túc.

Dường như tốc độ tiến hóa của dị hình không còn nằm trong dự tính của bọn họ nữa.

Có vẻ như chỉ cần để cho bọn chúng không ngừng cắn nuốt nhân loại thì bọn chúng có thể trực tiếp tiến hóa thành dị hình cấp S. Không giống như con người, chiến sĩ cuồng cũng sẽ tiến hóa trực tiếp, nhưng bởi vì vấn đề gen tiến hóa nên nếu so sánh về tốc độ tiến hóa với dị hình thì bọn họ vẫn chậm hơn nhiều.

Đối với nhân loại mà nói, đây không phải là tin tức tốt.

“Tên này cực kỳ thông minh.” Tư Ngang vừa cố định camera quay về phía dị hình cấp B, vừa há miệng ăn bánh bao Trì Am đút cho cậu.

Trì Am liếc nhìn, lên tiếng nói: “Nó không ngừng thay đổi nơi ở chính là vì không muốn để con người phát hiện ra nó.”

Xung quanh căn cứ Ánh Dương không có công trình kiến trúc nào cả, tầm nhìn rộng rãi, dị hình tiến hóa thường trốn ở trong vòng vây của dị hình sơ cấp, hạ lệnh tấn công cho đám dị hình kia.

Những chiếc camera khác đều quay từ trên cao, bọn họ có thể quan sát được tình huống của căn cứ Ánh Dương.

Sau mấy ngày chiến đấu, phía dưới bức tường bao vây căn cứ Ánh Dương đã chất đống thi thể dị hình, không hề nhìn thấy bất kỳ thi thể nào của con người, có lẽ bọn họ đã bị dị hình cắn nuốt, xương cốt không còn.

Vết máu loang lổ trên tường thành, lúc này, có một vài người đang sửa chữa những nơi tường thành khá yếu ớt, tăng cường lưới điện.

Ở một nơi cách tường thành không xa, mặt đất gồ ghề, đều là hổ do bom đạn nổ để lại.

Ở nơi cách tường thành khoảng một trăm mét, mấy chục ngàn con dị hình chi chít vây ở đó, tạm thời nghỉ ngơi. Sự tấn công của bọn chúng không phải là không có chiến lược, dưới sự chỉ huy của con dị hình cấp B kia, mỗi lần tấn công đều mang đến vô vàn rắc rối cho con người.

Sau khi ăn sáng xong, Trì Am cầm kiếm lên, tiếp tục đi luyện kiếm.

Tư Ngang lại cắm đầu vào đống đồ điện tử kia.

Lộ Minh và Trần Bằng Oánh cũng không có chuyện gì làm, bọn họ đành ngồi xổm xuống đó, tiếp tục xem cuộc chiến giữa nhân loại và dị hình qua màn hình. Mỗi khi nhìn thấy có người hi sinh, bọn họ đều bất giác nhíu mày lại, trong mắt để lộ vẻ không đành lòng và đau thương.

Nhìn thấy đồng loại của mình, từng người từng người bị đám dị hình kéo từ trên tường thành xuống cắn nuốt, không ngừng có người bước lên lấp đầy lỗ hổng đó. Khung cảnh hi sinh bị tráng này sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải chấn động trong lòng.

Bữa trưa, Lộ Minh làm một bữa cơm khá bình thường.

Sau bữa trưa, Tư Ngang đưa cho Trì Am một chiếc máy truyền tin nhỏ nhắn, nói: “Đã làm xong rồi, cô cầm lấy dùng thử xem.”

Sau khi Trì Am đeo lên, kiểm tra một chút, không thấy có vấn đề gì, cô cười nói: “Được rồi, buổi chiều chị sẽ lên đường.”

Lộ Minh và Trần Bằng bánh ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu cô nói thế có ý gì.

Cuộc chiến đấu ở căn cứ Ánh Dương vẫn đang tiếp tục.

Cuộc chiến đấu giữa dị hình và loài người đã kéo dài ba ngày rồi. Con người đã mệt đến mức không còn sức chiến đấu, nhưng đám dị hình kia vẫn không hề có xu hướng suy yếu. Dường như chúng nó có thể không ăn không uống mà vẫn tiếp tục chiến đấu. Cho dù có cắn nuốt bao nhiều người thì vẫn không đủ. Phía sau bức tường thành cao vời kia là loài người được tính bằng đơn vị hàng nghìn, hơi thở sống động của con người đã thúc đẩy ham muốn cắn nuốt của bọn chúng.

Tướng quân Lưu đứng trên tường thành, nhìn xuống đám dị hình đang tấn công thành ở bên dưới, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Đã lâu rồi ông ấy không được nghỉ ngơi, tất cả đều dựa vào nghị lực kiên cường chống đỡ. Mỗi lần nhìn thấy cảnh nhân loại hi sinh, trong mắt ông ấy lại lộ ra vẻ đau thương, nhưng lại không có cách nào.

Ngoại trừ cách chạy đua cùng với đám dị hình này, bọn họ thực sự không còn cách nào khác.

Nhìn thấy những vũ khí có tính sát thương cực lớn kia đã sắp hết, Tướng quân Lưu khàn giọng lên tiếng hỏi bao giờ vũ khí mới mới được vận chuyển tới, đột nhiên ông ấy nghe thấy tiếng kinh ngạc thốt lên.

Tướng quân Lưu vô thức nhìn sang, chỉ thấy ở phía xa có một người đang chạy tới đây.

Tốc độ của người đó cực kỳ nhanh, rõ ràng mục tiêu của người đó là dị hình, không một ai biết người đó muốn làm gì, hành vi này chẳng khác nào đi chịu chết.

Tướng quân Lưu đeo kính nhìn sang, phát hiện người đang chạy về phía đám dị hình kia là một người phụ nữ trẻ. Trong tay cô đang cầm một thanh kiếm, thanh kiếm đó rất giống với thanh kiếm cổ được người xưa sưu tầm trong nhà, nhìn có vẻ không sắc lắm. Nhưng khi nó ở trong tay người phụ nữ kia, đám dị hình xông tới chỗ cô đều bị một kiếm của cô chém đứt đầu.

Không khác nào cắt đậu hũ.

Tất cả mọi người đều nhìn đến mức ngây người.

Tướng quân Lưu cũng ngẩn người ra, từ khi nào mà lớp vảy của đám dị hình lại trở nên dễ chém như thế. Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ có phải đám dị hình mà người phụ nữ kia đang đối mặt đều là dị hình giả không.

Lúc này, đã có rất nhiều dị hình phát hiện người xông đến từ phía sau chính là nhân loại. Bản năng cắn nuốt của dị hình khiến bọn chúng xông về phía cô. Thế nhưng tốc độ của người phụ nữ đó nhanh đến mức không thể tưởng tượng được. Cô nhanh chóng xuyên thẳng qua vòng vây của đám dị hình kia, dẫm lên thi thể của đám dị hình mà tiến về phía trước. Đám dị hình cô gặp trên đường đi đều bị một kiếm chém đứt đầu.

Thanh kiếm trong tay cô giống như máy thu hoạch dị hình vậy, đám dị hình sơ cấp không ngừng ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cô.

Đột nhiên, thân thể người phụ nữ kia bật nhảy lên thật cao, tránh được chiêu tấn công của một “người”.

Tướng quân Lưu quan sát kỹ người đang giao chiến với người phụ nữ cầm kiếm kia, cả người chấn động. Đó không phải là con người, mà chính là dị hình đã tiến hóa thành hình dáng của con người. Mặc dù nó ăn mặc giống như con người, nhưng khi nó bị một kiếm đánh bay chiếc mũ lưỡi trai trên đầu đã để lộ ra một cái đầu được bao phủ bởi lớp vảy sáng bóng.

Trên đầu nó, đa phần đều là vảy màu xanh lục, nhưng màu sắc của lớp vảy trên mặt nó đã nhạt đi nhiều. So với tiến hóa thể cấp T, ngũ quan của nó càng giống loài người hơn, độ cứng của lớp vảy cũng cứng cáp hơn so với dị hình sơ cấp.

Kiếm của người phụ nữ kia rạch lên thân thể nó, quần áo sau lưng bị chém đứt, để lộ ra lớp vảy nhạt màu giống nhau nhưng không để lại một chút dấu vết nào, cũng không giống như đám dị hình sơ cấp, có thể bị một kiếm chém đứt đầu.

Vì thế, không phải kiếm của người phụ nữ này có thể chém được tất cả, nó cũng không có cách nào làm tổn thương tiến hóa thể cấp B.

Dường như con tiến hóa thể cấp B đó đã bị cô chọc giận rồi, nó phát ra một tiếng rít gào.

Đám dị hình sơ cấp dồn dập xông tới từ bốn phía, xông về phía cô.

Cô lại bật nhảy lên lần nữa, xoay người giữa không trung, một lần nữa nhào về phía con tiến hóa thế đang muốn chạy trốn kia. Lần này, kiếm của cô chém rách áo sơ mi trên người dị hình thành từng mảnh. Đồng thời cô cũng phá hủy luôn chiếc bao tay bên phía tay trái của nó, để lộ ra tay của một con quái vật. Một bàn tay có sáu ngón, mỗi ngón tay đều có móng vuốt sắc nhọn, có thể xuyên thủng một tảng đá vô cùng dễ dàng Người đứng trên tường thành và người đứng trên xe ở phía xa đều căng thẳng theo dõi.

Bọn họ đều đang lo lắng cho đồng loại của mình, lo sợ cuối cùng cô sẽ trở thành thức ăn cho con dị hình tiến hóa kia.

Nhìn đến đây, Tướng quân Lưu đã hiểu mặc dù người phụ nữ này rất lợi hại, nhưng cô cũng không làm gì được con dị hình kia.

Ngược lại, con dị hình kia cũng không thể làm gì được cô.

Võ công của cô vô cùng cao, loại võ công này giống như võ thuật cổ đại, giống như xem phim võ hiệp vậy. Nhưng lại có điểm gì đó khác với võ thuật cổ đại, đặc biệt là thanh kiếm kia, khi ở trong tay cô, chấn động như Hồng Nhạn, mềm mại như Du Long, kiếm khí giống như cầu vồng. Cô nhẹ bước đã có thể tránh thoát được sự tấn công của dị hình, chỉ đáng tiếc là kiểm của cô không thể để lại dấu vết trên người của con tiến hóa thế kia.

Con dị hình tiến hóa thế kia cũng vô cùng lợi hại, theo cấp độ tiến hóa, độ cứng của lớp vảy của bọn chúng giống như hợp kim, hiếm có loại vũ khí nào có thể tạo thành tổn thương cho chúng. Tuy nhiên, trên người chúng vẫn có nhược điểm, chỉ có điều con tiến hóa thể này rất thông minh, bảo vệ chặt chẽ nhược điểm của mình, khiến cho người ta không thể làm gì được.

Để có thể bảo vệ được nhược điểm của mình, nó không dám chiến đấu trực diện, vì thế nó cũng không thể làm gì được người phụ nữ xông vào trong đám dị hình kia.

Cuộc chiến đấu kéo dài một giờ, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

“Làm thế nào bây giờ? Có khi nào cô ấy không chống đỡ được không...” Trần Bằng Oánh lo lắng nói.

Hai mắt Lộ Minh nhìn chằm chằm vào màn hình, lòng bàn tay cũng không ngừng đổ mồ hôi.

Trên thực tế, khi nghe thấy kế hoạch của hai người, bọn họ đều cảm thấy hai người này điên rồi. Họ lấy dũng khí ở đâu mà lại dám tính toán để một người cầm vũ khí xông vào trong đám tiến hóa thể, còn một người thì chỉ huy ở phía xa chứ?

Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, bọn họ đã làm được rồi.

Tư Ngang không quan tâm đến bọn họ, hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, một tay ấn vào máy truyền tin, lại lên tiếng chỉ thị một lần nữa: “Am Am, ở hướng mười giờ có ba con dị hình.”

Người trong màn hình lại nhảy lên cao một lần nữa, cô xoay người nhào qua, kiếm trong tay giơ ra, đầu của bà con dị hình bay lên cao, thân thể rơi xuống dưới.

Con dị hình tiến hóa tiếp tục kêu gọi đám dị hình sơ cấp đến ngăn cản sự tấn công của Trì Am.

“Nhìn có vẻ như cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu chủ nhỏ à, cậu mau nghĩ cách đi.” Trần Bằng Oánh sốt ruột nói, rõ ràng đã quên mất người đang ngồi chỉ huy trước máy tính chỉ là một đứa trẻ.

Không có cách nào khác, đứa trẻ này quá tài giỏi, trong lúc vô thức cô ấy cũng quên mất cậu bé này chỉ là một đứa trẻ.

Tư Ngang không quan tâm đến cô ấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm, âm thầm tính toán tình huống của con dị hình tiến hóa thế kia. Cậu nhìn người đang mải mê chém giết đám dị hình qua màn hình, nhìn trán cô thấm ướt mồ hôi, hai bên tóc mai ướt đẫm, đôi mắt càng lúc càng phát sáng.

Lúc này, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Am Am, rút lui!”

Thân thể của Trì Am ở trong màn hình lại nhảy lên cao một lần nữa, cô dẫm lên lưng của đám dị hình sơ cấp kia, bay về phía xa xa.

Sau khi cô rời đi nơi đó được một đoạn, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nổ chấn động đất trời.

Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ mặt đất đều nổ tung, thế giới không ngừng rung chuyển. Trong tầm mắt của đám người ở phía xa, bọn họ chỉ thấy một đám mây hình nấm nổ tung giữa không chung, những con dị hình ở xung quanh đều bị cuốn vào trong đó...