Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 351




Trì Am trói ba người phụ nữ kia lại rồi kéo vào phòng tra khảo.

Người đàn ông tốt bụng Mạnh Tinh vốn dĩ muốn đến giúp đỡ, mặc dù biết mấy phụ nữ trong chiến đội Hoa Hồng rất hung dữ, nhưng hôm qua họ đã đồng hành với Trì Am một đoạn đường, mà lại chỉ có một phụ nữ và một đứa trẻ, nhìn thế nào thì cũng thấy là chiến đội Hoa Hồng đang bắt nạt người ta. Cho nên anh cũng muốn đến xem liệu có thể giúp gì cho hai người không.

Lý Trí tay mắt lanh lẹ giữ anh lại: "Đội trưởng, chúng ta bàn chuyện xuất phát trước đã.”

Mạnh Tinh sững sờ một lát, sự ăn ý ngầm giữa các anh em với nhau khiến anh nhanh chóng hiểu được ý ám chỉ của Lý Trí.

Anh quay đầu nhìn qua thì phát hiện cậu bé xinh xắn kia đang đứng ở cửa nhìn sang đây, rõ ràng là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt của cậu thì phải nói thế nào nhỉ, bỗng dưng lại khiến lòng người ta không khỏi run lên.

Chờ đứa bé kia quay người bước vào trong, Mạnh Tinh hơi lắp bắp hỏi: "Lý Trí, vì sao người của chiến đội Hoa Hồng phải giết họ? Cô ấy sẽ giết những người phụ nữ đó sao?”

“Ai mà biết, có thể là trong này còn có chuyện gì đó, dù sao thì cũng không liên quan đến chúng ta.” Lý Trí nói lạnh nhạt.

Không phải họ thờ ơ mà là mạng sống của con người trong thời đại này thực sự không đáng tiền. Họ phải nuôi cả đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy và đối phó với những sinh vật dị hình có mặt ở khắp nơi, không còn sức lực để can dự vào những chuyện rắc rối khác. Đám phụ nữ chiến đội Hoa Hồng kia làm cho người ta cảm thấy rất rắc rối, và Lý Trí không muốn họ sẽ dính vào rắc rối này.

Mặc dù Mạnh Tinh là một người tốt bụng nhưng anh cũng có một ưu điểm, đó là rất biết lắng nghe lời khuyên.

Sau khi nghe xong, mặc dù vẫn còn khá lo lắng nhưng anh cũng không tiến lại gần nữa.

Trì Am cầm thanh kiếm đẩy cằm một người phụ nữ lên hỏi: "Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, thành thật trả lời hoặc chết!”

Ba người phụ nữ rất có chí khí, ngậm chặt miệng không nói, chỉ nhìn cậu nhóc đúng cách đó không xa, không coi Trì Am ra gì.

Trì Am lập tức giơ chân đạp vào ngực một người phụ nữ.

Người kia đập mạnh vào tường, cuối cùng không nhịn được phun ra một ngụm máu, người mềm nhũn ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt.

Hai người phụ nữ còn lại cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô, hàm dưới nghiến chặt, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

Tư Ngang cũng không nhịn được mà liếc nhìn cô, không ngờ bình thường trông cô dịu dàng mà cũng có lúc hung hãn, bạo lực như vậy, không phải người phụ nữ không có khí chất.

Tất nhiên cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cậu cũng coi đó là lẽ đương nhiên và tin tưởng cô theo bản năng.

Một người phụ nữ cười lạnh nói: "Muốn giết thì giết đi, chẳng có gì để nói hết.”

Trì Am lại nhấc chân đá tới, người phụ nữ kia đi theo vết xe đổ của người trước, bị thương còn nặng hơn, nôn ra máu, hôn mê tại chỗ.

Người phụ nữ cuối cùng xanh mét mặt vì tức giận, cô ta không ngờ người phụ nữ này lại hung ác như vậy.

Trì Am lại không cảm thấy mình có gì hung ác, thản nhiên nói: "Mấy người đều muốn giết chúng tôi, vừa rồi tôi cũng chỉ giơ chân đá các cô thôi, thế mà các cô lại không phục sao? Lý ở đâu ra vậy?”

Người phụ nữ kia bị cô chặn họng trợn trắng måt.

Chiến đội Hoa Hồng rất nổi tiếng ở khu vực tây nam, cộng thêm bọn họ có một đội trưởng lợi hại nên ngay cả quân đội cũng không dám khiêu khích, điều này khiến người của chiến đội Hoa Hồng đã quen thói kiêu ngạo, tính cách cũng rất tiêu chuẩn kép. Mình có thể bắt nạt người khác, nhưng lại không chấp nhận người khác bắt nạt mình.

Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn không thân thiện của Trì Am, người phụ nữ kia dứt khoát nói thắng: “Cô đi theo một con quái vật thì cũng chẳng tốt lạnh gì!” Cô ta hất cằm lên, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Tư Ngang, nói lạnh lùng: "Chiến đội Hoa Hồng chúng tôi nhất định phải giết thằng quỷ này, nó là một con quái vật, sẽ mang lại tai họa cho nhân loại.”

“Tại sao?” Trì Am cau mày, cô không thích người ta nói Tư Ngang là quái vật.

Cô ta liếc mắt nhìn qua, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường: “Cô ở cùng nó lâu như vậy mà không nhận ra sao? Nó có thể khiến sinh vật dị hình sự hãi tránh mình, nhất định cũng là sinh vật dị hình! Nó...”

“Vớ vẩn, cậu ấy là người!” Trì Am ngắt lời cô ta.

Người phụ nữ kia a một tiếng: “Đương nhiên nó là người, nhưng tuyệt đối không thể tránh khỏi liên quan với sinh vật dị hình. Bây giờ chúng tôi nhất định phải giết nó khi nó còn yếu, nếu không sau này nó sẽ mang lại tai họa cho toàn nhân loại. Nhưng Tướng quân Tư lại ngu xuẩn muốn bảo vệ nó, sau này mấy người nhất định sẽ hối hận!”

Trì Am à một tiếng rồi hỏi thêm vài câu, chỉ nghe thấy cô ta nói đi nói lại mấy câu đó thì đã hiểu những người phụ nữ này cũng không biết nhiều, họ hoàn toàn cói Tư Ngang như sinh vật dị hình nên cứ luôn mồm gọi cậu là quái vật và muốn giết cậu.

Hoặc là những người đứng sau lưng họ nhất định phải giết chết Tư Ngang.

Trì Am đánh cô ta bất tỉnh, ném sang một bên rồi đi đến bên đứa trẻ đang lạnh lùng nhìn mình cửa.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt u tối.

Trì Am bế cậu lên, cậu thuận thế choàng tay qua ôm cổ cô, sau đó cô cầm lấy ba lô bên cạnh bước ra khỏi cửa.

Về phần ba người phụ nữ kia thì Trì Am không muốn giết họ, nhưng trong thế giới nguy hiểm này thì sinh vật dị hình sẽ sớm đến thôi. Bọn họ bị thương nặng, không thể nào chạy thoát, kết quả đã có thể đoán trước.

Sau khi đi ra ngoài, Trì Am thấy các thành viên đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy đã chuẩn bị xong xuôi nhưng vẫn chưa lên đường.

Trì Am không quan tâm lý do tại sao họ không khởi hành, cô vẫy tay với Mạnh Tinh ở phía xa như một lời chào hỏi, sau đó bế Tư Ngang lên xe.

Người của đội Chiến sĩ cuồng Tinh huy thấy Trì Am ôm đứa trẻ kia ra thì đã hiểu rằng ba người phụ nữ chiến đội Hoa Hồng không có kết cục tốt đẹp cho lắm.

Mặc dù Mạnh Tinh không quá thích ứng với thế giới ăn thịt người này nhưng anh biết chính bên chiến đội Hoa Hồng là người ra tay trước, cuối cùng rơi vào kết cục này cũng đáng. Vì vậy, anh cũng không biểu lộ điều gì, chỉ vẫy tay với Trì Am rồi tuyên bố xuất phát.

Đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy đi trước, Trì Am phóng xe đi sau ở đằng xa.

“Tư Ngang, em còn người nhà không?” Trì Am vừa lái xe vừa nói: “Chị thì coi như là trẻ mồ côi rồi. Khi còn bé chị bị người ta lừa bán đến phương nam, sau đó ba mẹ nuôi của chị bất ngờ qua đời, thế là chị sống một mình. Nhưng trước khi tận thế chị có nghe được tin tức của ba mẹ ruột. Mấy năm nay họ vẫn luôn tìm chị. Vốn dĩ chị định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm thời gian đến phương bắc tìm họ, nhưng không ngờ...”

Tận thế lại đến.

Tâm nguyện của nguyên chủ rất đơn giản, cô ấy chỉ muốn sống cho tốt, sau đó tìm ba mẹ vẫn luôn tìm mình.

Tư Ngang cầm máy tính bảng trong tay, liếc cô rồi nói: "Tôi không có ba mẹ, chỉ có ông ngoại, ông ấy là Tướng quân Tư của căn cứ Hy Vọng.”

Trì Am nghe vậy rồi liên hệ Tướng quân Tư trong miệng người phụ nữ kia thì đã hiểu lý do tại sao ông ấy muốn bảo vệ cậu.

Nếu cháu trai mình mà còn không bảo vệ thì chẳng lẽ lại để người ta coi cậu như sinh vật dị hình để nghiên cứu chắc?

Trì Am cười nói: "Vậy thì vừa hay, chị cũng vốn định đến căn cứ Hy Vọng tìm ba mẹ, chúng ta cùng đi.”

Tư Ngang ừ một tiếng, cúi đầu nhìn máy tính bảng, nhìn lộ trình trên bản đồ.

Một lúc sau cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói với giọng điệu nghi ngờ: “Cô sẽ không đưa tôi về rồi chạy đi đấy chứ?” Trên đời này không có ai thích mang theo một đứa trẻ tay trói gà không chặt chạy khắp nơi như thế này, đặc biệt là hình như cô còn có việc khác phải làm.

“Tuyệt đối không!” Trì Am chết quá oan uổng, sao tên quỷ này lại có suy nghĩ như vậy thế?

Cậu hừ một tiếng: "Cô trả lời nhanh quá, khiến tôi cảm thấy cô không thành tâm.”

“Vậy thì chị phải làm thế nào để tỏ ý thành tâm đây?” Trì Am hỏi với vẻ khó chịu.

Cậu đảo mắt, híp mắt nhìn cô một hồi rồi không nói gì.

Trì Am cũng không để ý đến cậu, dù sao bây giờ người đàn ông này cũng chỉ là một đứa trẻ, cô lại không có đam mê luyển động, chỉ muốn để anh được trưởng thành bình an thôi, nên giờ cứ sống như vậy đi.

Lúc này đã là cuối tháng bảy. Bên ngoài nắng như thiêu đốt, đoàn xe chạy xóc nảy trên con đường cái không được tu sửa, khi cửa sổ vừa mở ra thì một cơn gió nóng oi bức liền thổi qua như muốn nướng cháy người.

Buổi trưa họ nghỉ tạm trong một ngôi làng nhỏ.

"Ở đây không có sinh vật dị hình." Các thanh tra viên trong đội đi tuần quanh làng vui vẻ báo cáo.

Mạnh Tinh lập tức vui mừng nói: “Đúng là quá may mắn.” Sau đó anh vui vẻ đi ăn trưa, tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng Lý Trí lại nghi ngờ, cảm thấy họ đi quá suôn sẻ, như vậy thì lại có vấn đề. Phải biết là lần nào họ đi thu thập vật tư cũng phải chiến đấu với sinh vật dị hình cho đến tận căn cứ, chưa bao giờ lại đi đường bình yên đến vậy.