Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 291




Về phần nguyên chủ, cô ấy tên là Angel Dasle, Joy là cái tên cô ấy dùng khi cải trang thành con trai khi đi ra bên ngoài.

Angel Dasle sinh ra trên đảo Whale, mẹ là bà chủ gia đình và sinh cô khi chưa lập gia đình. Cô không có cha, vì vậy từ khi còn nhỏ cô luôn là đứa con ngoài giá thú, là đứa con hoang trong miệng người khác.

Mẹ của Angel là Elena Dasle, bà sinh ra trong một gia đình quý tộc nghèo, vì hoàn cảnh gia đình sa sút nên bà đã sớm trở thành người chống đỡ cho gia đình. Khi lớn hơn một chút bà đã đi làm đầy tớ trong một gia đình giàu có, kiếm được một ít chi phí sinh hoạt, định khi trưởng thành sẽ gả cho một lính hải quân, để sau này không lo ăn uống.

Hải quân là mối lấy làm chồng phổ biến nhất của các cô gái trên thế giới này, thậm chí Elena cũng đã được một người yêu là hải quân.

Đáng tiếc là kế hoạch của Elena đã tan tành khi bà bị cưỡng hiếp năm mười lăm tuổi, người yêu của bà cũng bỏ rơi bà đi lấy người khác.

Elena đã mang thai một đứa trẻ sau khi bị cưỡng hiếp, dù điều đó khiến bà rất đau đớn nhưng vì thiên tính huyết thống, hơn nữa là cũng không có người thân nào bên cạnh, đứa trẻ trong bụng là người thân duy nhất của bà nên bà vẫn quyết định sinh ra đứa trẻ trong bụng.

Vì thế gánh nặng từ đứa con càng khiến cuộc sống của bà khó khăn hơn.

Từ khi Angel có kí ức thì mẹ cô đã tất bật với vô vàn công việc, bôn ba vất vả vì cuộc sống. Và vì không có cha nên cô thường xuyên bị chế giễu, dẫn đến sớm hình thành tính cách nhạy cảm. Sau năm mười tuổi Angel đã bắt đầu giúp mẹ làm việc để kiếm lấy một chút ít tiền sinh hoạt ít ši.

Cho đến khi Angel lên mười hai tuổi, để tiện cho việc trang trải cuộc sống, cô đã bắt đầu đóng giả thành con trai, làm thuê trên tàu, thỉnh thoảng đi theo người ta ra khơi.

Dù đi biển rất nguy hiểm nhưng tiền công có thể kiếm được từ công việc này lại nhiều hơn những người làm thuê trên đảo. Vì vậy Angel quyết định bắt đầu chạy tàu với người ta với thân phận là một cậu bé, tiếp tục kéo dài cho đến khi cô mười bốn tuổi.

Angel mười bốn tuổi đã gặp một người bạn trên một con tàu buôn là Alex. Với sự giúp đỡ của Alex, cô còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, khi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống trên tàu thì cũng coi Alex đã giúp mình rất nhiều kia là một người bạn tri kỷ.

Trong hai năm sau khi quen biết Alex, Angel luôn cảm thấy áy náy vì đã che giấu thân phận con gái của mình với Alex. Vốn dĩ cô định nói thẳng với Alex về thân phận của mình trong chuyến tàu này.

Nhưng đáng tiếc vào đêm hôm đó mọi người đều say khướt, hải tặc nhân cơ hội xông lên tàu, cả con tàu bị hải tặc giết chết, Angel thì bị Alex đẩy xuống biển...

Trì Am xoa chỗ đau nhức trên đầu, trong lòng biết nếu tối hôm qua cô chưa xuất hiện thì Angel đang say như điếu đổ sẽ không thể sống sót sau khi bị đẩy xuống biển.

Alex rõ ràng là người đã đưa những tên cướp biển lên tàu, hoặc thân phận thật sự của anh ta không phải là một lượng dân, mà là một tên cướp biển trà trộn vào những người bình thường, Angel tội nghiệp thì đã bị anh ta lợi dụng.

Mong muốn của Angel là tìm ra kẻ đã cưỡng hiếp mẹ cô năm đó để đòi lại công bằng cho bà. Đồng thời, để mẹ Elena của mình được an hưởng tuổi già, không còn bị ức hiếp nữa.

Trì Am sắp xếp lại những ký ức trong đầu và mong muốn của Angel xong thì cuối cùng cũng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Ánh nắng buổi chiều vẫn còn nóng rát, cây cỏ bên ngoài phơi nắng cả một ngày trông khá ủ rũ.

Trì Am mở cửa bước ra ngoài thấy Bliss đang ngồi dưới gốc cây cách cánh cửa không xa, cậu đang ngồi cầm một thanh gỗ nhỏ chơi kiển, khi nghe thấy tiếng cửa mở cậu nhìn lên thấy là Trì Am thì liền đứng dậy.

Trì Am nở nụ cười ấm áp đối với đứa bé hướng nội này, nhẹ giọng nói: "Bliss, ông nội em đâu?”

Bliss nhanh chóng liếc nhìn cô rồi nói lắp bắp: “Ông nội đi bắt cá rồi, buổi tối ông sẽ trở lại.”

Trì Am bước tới trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhìn cậu, sau đó xoa đầu cậu cười nói: "Bliss, anh tên là Joy, trong khoảng thời gian này anh sẽ phải làm phiền đến hai ông cháu em.”

Bliss nhanh chóng liếc nhìn cô, khuôn mặt màu mật ong hơi đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Trì Am đứng dậy nhìn xung quanh, sau khi có được trí nhớ về thế giới này, nhìn hòn đảo tên là đảo Little State này liền hiểu được tại sao nó lại nghèo như vậy. Tài nguyên ở đây quả thực quá nghèo nàn, ngư dân trên đảo chỉ có thể duy trì cuộc sống no ấm một cách khó khăn, không có tài nguyên nào có thể trao đổi với tàu buôn đi qua.

Thật ra trên thế giới này có rất nhiều hòn đảo giống như đảo Little State, đa số những hòn đảo cằn cỗi này đều chỉ có những người dân nghèo không thể sống sót trên các hòn đảo lớn phải lang thang đến các hòn đảo nhỏ để ở.

Trì Am đi dạo xung quanh, nhanh chóng đánh giá được tình hình trên đảo.

Bliss đi theo sau cô từ xa, mỗi lần Trì Am quay lại nhìn mình cậu đều tỏ vẻ sợ hãi, nhanh chóng nấp sang bên cạnh, chờ khi Trì Am quay lại thì cậu lại chậm rãi đi theo.

Trì Am cảm thấy hơi buồn cười, hiểu tại sao Bliss lại làm vậy.

Từ khi sinh ra cậu bé đã không có cha mẹ, chỉ có ông, trên hòn đảo này cũng không có nhiều trẻ em, mọi người đều phải làm việc vất vả để kiếm sống, hầu như cậu chỉ chơi một mình, dần dà hình thành tính cách hướng nội như thế này.

Khi đi ngang qua một con suối, Trì Am đã nhìn thấy hình ảnh mình trong nước.

Cơ thể này hiện giờ đã mười sáu tuổi, nhưng bởi vì gen của con người trên thế giới này đều thiên về kiểu người phương Tây, nói chung đều cao lớn. Chiều cao của cô cũng khá đủ, tay chân tinh tế, mặc một chiếc áo lót để che ngực, mái tóc đen dài buộc ngang vai, trông giống như một chàng trai trẻ.

Về phần ngoại hình thì cũng gần giống như cô của năm mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan sắc nét, cộng thêm tuổi còn trẻ nên trông như một thiếu niên xinh đẹp tinh tế.

Trì Am đưa tay sờ lên mặt, không cảm thấy ngạc nhiên về cơ thể này.

Cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve nó, nghĩ đến việc không biết Tư Ngang đang ở đâu, trong lòng không tránh khỏi hụt hẫng.

Trong những thế giới trước kia Tự Ngang luôn xuất hiện bên cô rất nhanh, không biết thế giới này có như vậy không.

Tuy nhiên, dựa theo thân phận của anh ở những thế giới khác thì cô cũng có thể địa vị của anh ở thế giới này chắc hẳn phải rất cao, muốn tìm được anh thì nhất định phải trở lại những hòn đảo lớn.

Khi trời gần tối Bill mới trở lại cùng với những ngư dân khác.

Hôm nay ông bắt được hai con cá nặng ba cân, trên mặt có ý cười sung sướng, về đến nhà thì thấy Trì Am đang chặt củi, ông liền cười nói: “Cậu dậy lúc nào vậy? Sao không ngủ thêm đi?”.

Trì Am cười nói: “Buổi chiều là cháu đã dậy rồi, ông Bill, hôm nay để cháu nấu bữa tối cho.”

Bill hơi ngập ngừng nhìn cô: “Cậu có biết làm không?” Nhìn da dẻ mỏng manh mềm mại của cô, trông cô như một cậu chủ nhỏ được cưng chiều ở nhà, khó trách lại khiến Bill nghi ngờ.

Trì Am mỉm cười, đứng dậy nhặt cá, mang đến vạc nước, múc một chậu nước rồi bắt đầu giết cá.

Động tác của cô gọn gàng lưu loát, ném đầu và xương vào nồi đun sôi, thêm cỏ và trái cây làm gia vị mà cô đã hái lúc chiều vào. Về phần thịt cá thì lấy một phiến đá mỏng làm thớt, để cá trên đó chiên trực tiếp, dầu dùng chiên cá là dầu cá mà Bill đã chắt trước đó.

Sau khi chiên cá chín vàng, Trì Am lại cho một ít nước cỏ và trái cây vào, chẳng mấy chốc mà mùi thơm đã bắt đầu lan tỏa trong không khí.

Bliss đứng bên cạnh ông nội, cái mũi nhỏ khẽ nhúc nhích.

Bill cười ha hả đứng bên cạnh sửa lại lưới bắt cá, ngửi mùi thơm này thì cuối cùng cũng đã chắc chắn là tài nấu ăn của Trì Am thực sự rất tốt, không cần phải lo lắng nữa.

Trì Am đưa cho Bill miếng cá rán trước, sau đó là Bliss, cuối cùng thì tự gắp cho mình một miếng nhỏ.

“Cậu ăn nhiều vào, ăn hết ngày mai lại đi bắt.” Bill cười nói.

Trì Am cười với ông nói: "Cảm ơn ông, còn ngao nữa, cháu sẽ xào lên.”

Hai ông cháu Bill ăn rất nhanh, chủ yếu là vì Trì Am nấu ngon quá, tuy không nêm gia vị nhưng đồ ăn vẫn rất thơm. Người dân trên đảo này không giàu có, mỗi lần họ chỉ có thể trao đổi được một ít đồ dùng hàng ngày, gia vị thì lại càng ít hơn. Vì vậy họ cũng không chú trọng nhiều lắm đến đồ ăn, chỉ cần no bụng là được, về phần có ăn ngon hay không thì không có mấy người để ý tới.

Thấy Trì Am cũng cho nước cỏ và trái cây vào xào ngao thì Bill hỏi: "Đây là cỏ gì?”

Trì Am dừng lại rồi nói: “Loại cỏ này không có tên, có vị ngọt và hăng, để làm gia vị và khử mùi tanh rất tốt.” Thực ra cô cũng không biết tên của loại cỏ này là gì, vì thấy nó có nhiều linh khí, nếm thử không có độc nên cô mới dùng nó làm gia vị.

Bill nhìn qua rồi nhớ kỹ loại cỏ này.

Ăn tối xong thì trời đã dần tối, Bill đưa cháu trai về phòng đi ngủ.

Trì Am cũng quay trở lại phòng kho, bắt đầu tu luyện.