Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 287




Trì Am không nghe anh ta đang nói cái gì, lơ đễnh gật đầu, khi trở lại trong phòng nhìn vào tấm gương, cô phát hiện khóe miệng mình có vết máu. Cô nhe răng ra nhìn thử nhưng không thấy miệng bị đau ở đâu nên cũng không để trong lòng.

Sau khi trở về khu năm, tâm trạng Trì Am có hơi sa sút.

Thật ra cô đã nhìn thấy rất nhiều lần chuyện sinh, lão, bệnh, tử, nhưng vẫn chưa thể quen được. Có lẽ là do cô đã không sống trong những thế giới trước lâu lắm, mỗi lần đều là cô ra đi sớm hơn người khác, cho nên không có cảm giác sâu sắc với cái chết, không biết những người bị bỏ lại sẽ thế nào. Trì Mộng là chị của cô ở thế giới này, có quan hệ máu mủ với cô, không cần biết trước đây cô ấy có làm gì sai thì sau khi người đã thật sự chết đi, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau buồn.

Tư Ngang biết tâm trạng cô không tốt nên liền cố ý ở nhà với cô.

Sau nửa tháng, Trì Am lại bắt đầu tập trung vào nghiên cứu, đồng thời cũng không lơ là việc tu luyện.

Khi Trì Am lại họ và nhìn thấy vết máu trào ra từ khóe miệng trong gương một lần nữa thì cuối cùng cô cũng nhận có khả năng mình cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Thật ra thì khi Trì Mộng bắt đầu bị bệnh lúc trước, có lẽ cô đã bị bệnh rồi.

Sở dĩ không phát bệnh là do Trì Am đã chăm chỉ tu luyện suốt bao năm qua, linh lực của cô cải tạo cơ thể, khiến cơ thể cô tràn đầy sức sống, nên có thể kiềm chế sự lão hóa và khiến cô trông khỏe mạnh như một người bình thường.

Tuy nhiên, linh lực của thế giới này quá hỗn tạp, cho dù cô có chăm chỉ tu luyện thì kết quả cũng sẽ không được nhiều, cho nên khi linh lực trong cơ thể không còn có thể trấn áp được virus phóng xạ được nữa, sức sống trong cơ thể của cô cũng bắt đầu suy kiệt.

Trì Am nhìn mình trong gương, lặng lẽ lau vết máu ở khóe miệng, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi tối khi Tự Ngang tới viện nghiên cứu đón cô về nhà, cô cười nói với anh: "Tư Ngang, em muốn ăn trứng kiến cát, ngày mai chúng ta đi ra chỗ hoang dã bắt nhé?”

Chỉ cần không phải là yêu cầu nhạy cảm nào đó khiến anh hắc hóa thì Tư Ngang sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của cô, đương nhiên một yêu cầu nhỏ như vậy cũng sẽ không từ chối.

Ngày hôm sau, hai người mang theo thân vệ lái xe đến vùng đất hoang dã.

Sau nhiều ngày đi ở vùng đất hoang dã, họ tiện thể đi vòng qua rừng hái được khá nhiều loại thảo dược chứa linh lực trong rừng. Trì Am tự tay luyện chế mấy bình đan dược, trong đó có đan Trú Nhan.

“Đây là cái gì?” Lục Hành thấy Trì Am uống thuốc thì tò mò hỏi.

“Đan Trú Nhan, anh có muốn nếm thử không?” Vừa nói vừa đưa cho anh ta một viên.

Lục Hành lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: “Cái gì mà đan Trú Nhan? Đàn ông không cần ăn cái này! Hơn nữa, bây giờ cô mới có bao nhiêu tuổi chứ, chưa gì đã muốn giữ sắc đẹp, không thấy buồn cười à?”

"Mắc mớ gì tới anh? Tôi muốn trở nên xinh đẹp không được à?" Trì Am nói dỗi anh ta, vung kiếm về phía anh ta.

Lục Hành đành phải giơ tay lên đầu hàng, quyết định không nói gì.

Là người đầu ấp tay gối với cô nên Tư Ngang biết rất rõ những thay đổi của Trì Am.

Đến tối, sau khi vật lộn một trận, Trì Am thấy anh ngủ say liền lấy ra một bình đan dược, định vụng trộm gõ viên thuốc thì anh đã vươn một tay ra véo cằm cô.

Trì Am chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông trên giường đáng lẽ đã ngủ thì lúc này lại chống nửa người lên, lộ ra bộ ngực cường tráng, ánh mắt nhìn cô u ám.

"Ha ha... anh tỉnh rồi à..." Trì Am cười chột dạ.

Tư Ngang ừ một tiếng, tiếp tục nhìn cô không nói lời nào, vẻ mặt như đang chuẩn bị lắng nghe cô nói mấy lời ngụy biện.

Trì Am không có cách nào, đành phải bổ nhào vào trong ngực anh, ôm lấy đầu anh dùng sức hôn tới, tay chân cũng quấn đến trên người anh, hai chân thon dài kẹp lấy eo anh, hết sức nhiệt tình kéo anh lại làm lần nữa.

Cuối cùng khi cô hạnh phúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ thì cũng quên chuyện này đi.

Người đàn ông cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, ánh mắt quan sát kỹ từng li từng tí trên cơ thể cô, cuối cùng dừng lại trên mặt cô, vẻ mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi trở về từ vùng hoang dã, họ vẫn sống như bình thường.

Những loại cảnh tượng thái bình giả tạo này rốt cuộc cũng không thể duy trì được khi mấy năm sau đó cơ thể cô càng ngày càng yếu, thuốc cũng không thể áp chế được nữa.

Đây cũng là lúc diễn ra hội nghị quân sự trung ương ba năm một lần.

Sau khi cuộc diễn tập quân sự bắt đầu, Trì Am đang trò chuyện với phu nhân tổng thống thì đột nhiên ho ra máu.

Cảnh tượng đó khiến tất cả phụ nữ có mặt đều sợ hãi, phu nhân tổng thống càng hoảng sợ hơn, vội vàng gọi bác sĩ đến.

Trì Am được đưa về phòng khách sạn, người đến thăm ra vào liên tục, đều là những người phụ nữ có quan hệ tốt với cô.

Cho đến chạng vạng tối, sau khi kết thúc diễn tập quân sự, Tư Ngang mới mở cửa bước vào.

Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ tràn vào, Trì Am nằm trên giường, tắm mình trong ánh hoàng hôn, cười ấm áp nhìn anh.

"Tư Ngang, anh về rồi đấy à.”

Tư Ngang ừ một tiếng, đi đến trước mặt cô, nhìn xuống mặt cô.

Ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì trên làn da trắng nõn thanh tú của cô không có một nếp nhăn nào, cũng không có dấu hiệu của lão hóa, cô vẫn trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Nhưng dưới lớp da này thì cơ thể cô vẫn đang dần lão hóa.

“Tại sao em không nói với anh?” Anh nói, giọng khàn khàn.

Trì Am đưa tay về phía anh, sau khi anh vươn tay ôm lấy mình thì mỉm cười nói: "Anh thông minh như vậy. Em nghĩ hắn là anh đã biết rồi. Anh không muốn nghe em nói thì em cũng không định nói.”

Tư Ngang trầm mặc.

Thật ra, có nhiều chuyện căn bản không đạt được người bên gối, chỉ cần hơi có vấn đề thì cũng là người bên gối biết đầu tiên. Chỉ là có đôi khi con người thích lừa mình dối người như thế, để cho vẻ ngoài hạnh phúc được kéo dài mà thôi.

Trì Am nép vào lòng anh, vòng tay qua ôm cổ anh, trong lòng khổ sở không nói ra lời nói.

Cuối cùng cô nói: "Tư Ngang, hãy đợi em... Đến lúc đó anh hãy công bố ra ngoài nghiên cứu của em, có lẽ về sau sẽ có người có thể phá giải bí mật của tinh thạch kia...”

Trong những năm gần đây, Vũ tộc vẫn luôn nghiên cứu về tinh thạch, viện nghiên cứu cũng nghiên cứu virus phóng xạ, nhưng đáng tiếc tiến triển rất chậm chạp, có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn để giải mã nó. Đối với Trì Am thì thứ cô thiểu chính là thời gian, nếu được cho thêm thời gian có lẽ cô sẽ thực sự phá giải được loại tinh thạch này.

Đáng tiếc là thế giới này không cho cô nhiều thời gian hơn.

Cũng giống như khu sinh sản bài xích cô tiến vào vùng đất trung ương dò xét bí mật của nó, thiên đạo của thế giới này cũng đang bài xích cô, không cho phép cô thay đổi thế giới quá nhiều.

Sau khi hội nghị quân sự kết thúc, Tư Ngang đưa Trì Am rời khỏi thành phố.

Lúc này rất nhiều người đã biết về tình trạng cơ thể của Trì Am, thông tin năm đó nhóm người Trì Mộng và binh sĩ bị nhiễm loại phóng xạ tinh thạch mới đã truyền ra, họ không ngờ Trì Am cũng là một thành viên trong đó, trong lòng cảm thấy tiếc thương thay cho cô.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trì Am khiến đàn ông trên đời này nhận ra một loại sức hấp dẫn khác của phụ nữ, hóa ra phụ nữ cũng có thể sát cánh bên đàn ông, có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta xem nhẹ giới tính của cô, khiến cho người đàn ông mê muội vì cô không phải do sự cám dỗ của mã gen. Trong liên minh nhân loại có rất nhiều người đàn ông ngưỡng mộ cô, lại có càng nhiều người theo đuổi cô hơn, mặc dù Tư Ngang vụng trộm giải quyết một nhóm người nhưng ngày càng có nhiều người đàn ông theo đuổi cô.

Trì Am sống rất vui vẻ tự tại, vượt mức độ hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.

Những năm gần đây, cô vẫn kiên trì ở bên Tư Ngang, chưa từng thay đổi ý định khiến tất cả đàn ông không khỏi ghen tị với anh.

Đáng tiếc người phụ nữ như vậy lại phải chết.

Những người đàn ông nghe được tin tức cảm thấy đáng tiếc đau lòng vô cùng.

Sau khi rời khỏi thành phố trung tâm, Tư Ngang đưa Trì Am đi du ngoạn biên giới bằng xe huyền phù.

Chỉ trong vài năm họ đã đi rất nhiều nơi, gần như tất cả những nơi ở biên giới của loài người họ đều đã đi qua. Trì Am được nhìn thấy rất nhiều điều kỳ quái trên thế giới này, thậm chí cả những con bọ kì lạ trông như đá ở khu mười cũng bị Trì Am lấy ra nghiên cứu được rất nhiều điều.

Cho đến khi thân thể Trì Am càng ngày càng yểu, cuối cùng bọn họ cũng trở về khu năm.

Vào giây phút cuối đời, Trì Am nói với Tư Ngang: “Sau khi em chết, anh hãy đến tìm em nhé.”

Tư Ngang ôm cô cho đến khi cô dần tắt thở trong vòng tay anh, dù biết rằng trên cơ thể mình đang ôm không còn linh hồn khiến anh lưu luyển nữa nhưng anh vẫn không chịu buông ra.

Anh nói: “Am Am, tới thế giới sau, chúng ta phải gặp lại sớm hơn chút nữa...”