Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 284




Cuộc chiến tiếp tục kéo dài đến gần tối.

Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng và máu tươi, vô số xác chết của người Romasen trước khu sinh sản, ánh lửa tràn ngập, như phản chiếu ánh hoàng hôn rực lửa ở chân trời.

Sau một ngày chiến đấu, rốt cục người Romasen cũng rút lui, nhân loại cũng tạm thời nghỉ ngơi để chuẩn bị cho trận chiến vào ngày hôm sau.

Trong vùng đất hoang vu đẫm máu, những binh sĩ đi trên chiến trường, chuyển xác chết của người Romasen đến hố lớn đã đào để đốt, khói đen dày đặc trên bầu trời.

Nhân loại đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn bên ngoài khu sinh sản. Trước khi khu sinh sản trở về bầu trời thì họ sẽ đóng quân tại đây để bảo vệ nó khỏi bị người ngoài xâm lấn phá hủy.

Trì Am nghe nói mỗi lần lễ thánh sinh sẽ kéo dài trong mười ngày. Chỉ cần giữ vững trong mười ngày này thì sẽ không cần phải lo lắng về sự an toàn của khu sinh sản trong mười năm tới.

Chỉ cần khu sinh sản không hạ xuống mặt đất thì người ngoài sẽ không thể dễ dàng bước vào đây.

Sau một ngày chiến đấu, Tư Ngang được gọi đi họp.

Trì Am không có việc gì làm nên bắt đầu đi lang thang, cố gắng thử tìm cách nhìn vào bên trong khu sinh sản, muốn khám phá ra gì đó, nhưng đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ một lối đi sâu hun hút và quanh co.

Ở ngoài khu sinh sản này, các lối đi rất quanh co, giống như mê cung, không biết nó sẽ dẫn đến đâu, những lối đi là phong cảnh tự nhiên do thiên nhiên hình thành, giống với địa hình núi đá vôi, mọi thứ bên trong đều do núi đá dựng thành, phía trên có nhũ đá rủ xuống, trên vách tường còn có đèn treo soi sáng, con đường có chỗ rộng chỗ hẹp.

“Cô Trì, cô có chuyện gì sao?” Những người lính tuần tra gần đó lấy làm lạ hỏi thăm cô.

Trì Am “à” một tiếng, nói: "Không có gì, đây là lần đầu tiên tôi đến đây nên muốn đi dạo xung quanh thôi.”

Sau khi đối phó với những người lính đang tuần tra xong, Trì Am chưa từ bỏ ý định tiếp tục đi lang thang khắp nơi, cố gắng tìm ra bí mật về sự ra đời của loài người. Nếu cô có thể đi vào chỗ sâu nhất của khu sinh sản một lần thì có lẽ sẽ có thể biết khởi nguyên bí mật của nhân loại ở thế giới này, còn có thể giải quyết vấn đề nam nhiều nữ ít.

Trì Am lượn quanh một vòng đến mức đầu cũng choáng váng, không thể không chấp nhận một sự thật phũ phàng: Cô bị lạc rồi!

Cô lại thực sự bị lối đi bao trùm quanh khu sinh sản làm cho rối loạn mà lạc đường.

Trì Am ngồi xổm trong một góc, hai tay ôm má, không nói nên lời.

Từ khi cô tu luyện Hỗn Nguyên Tâm Kinh thì trí nhớ của cô đã được cường hóa, dù có đi vào mê cung thì chỉ cần đi qua đó là cô có thể nhớ hết các con đường, không lo bị lạc.

Nhưng bây giờ cô lại lạc đường, những con đường xung quanh cô rõ ràng không giống nhau, nhưng cô không biết mình đã bị lạc từ đâu.

Những người lính tuần tra đi ngang qua phát hiện ra cô liền ân cần hỏi xem có cần giúp đỡ không, Trì Am bình tĩnh nói: "Hình như tôi bị lạc, không biết làm cách nào để quay lại khu năm.”

Những người lính đi tuần rất nhiệt tình chỉ đường cho cô.

Sau khi Trì Am cảm ơn họ liền đi về theo hướng đã được chỉ.

Kết quả là cô vẫn bị lạc.

Trì Am tiếp tục nhờ đến sự giúp đỡ của những người lính đang tuần tra xung quanh, họ còn ước gì được nói chuyện với cô nhiều hơn, thấy cô thực sự lạc đường nên đương nhiên đã chỉ đường cho cô rất nhiệt tình. Vốn dĩ họ còn muốn đích thân đưa cô trở về khu năm, nhưng Trì Am không tiện làm phiền bọn họ, nên lịch sự từ chối, chỉ nhờ họ chỉ đường cho mình thôi.

Kết quả là cô lại tiếp tục bị lạc đường.

Cô đã đi lạc từ chỗ đóng quân của khu năm đến chỗ của khu một.

Khi Trì Am phát hiện ra sự thật này thì toàn thân đều thấy không khỏe. Rõ ràng cô không phải là người mù đường, tại sao lại lạc ở chỗ này, quân lính tuần tra cũng đã chỉ đường cho cô rồi, chỉ cần cô làm theo chỉ dẫn của bọn họ thì sẽ không bị lạc.

Trì Am không nghĩ những người lính đó lừa mình.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy sau lưng khác thường, Trì Am không nghĩ ngợi liền trở tay đâm kiểm tới, sau đó quay người quét kiếm qua cổ đối phương.

Khi nhìn thấy người đàn ông tấn công mình từ phía sau, Trì Am chợt nhướng mày ngạc nhiên nói: "Là anh à, lại muốn đánh nữa hả?”

"Cái cô gái này...”

"Đức Văn!”

Giọng nói với âm điệu đặc biệt vang lên, cũng làm cho Đức Văn thẹn quá hóa giận dừng lại động tác tấn công của mình.

Thấy Đức Văn không tiếp tục tấn công nữa, Trì Am đành tiếc nuối rút kiếm về không đâm về phía anh ta nữa. Cô quay lại nhìn người đàn ông đi tới từ một lối đi khác, là quan chỉ huy mặc bộ quân phục màu nâu của khu một, một người vừa kiêu ngạo vừa đẹp trai khiến người ta chỉ muốn đấm vào mặt anh ta.

Người đàn ông kia khẽ liếc nhìn cô, sau đó đi qua cô, đi về phía một lối đi ở phía sau cô.

Đức Văn đi theo phía sau anh ta, nhìn Trì Am với vẻ không cam lòng, trong mắt lóe lên tia sáng độc ác, sau đó cũng rời đi theo người kia.

Trì Am phớt lờ họ, tiếp tục tìm đường.

Khi phát hiện ra mình đang bị một toán lính mặc đồng phục màu nâu vây quanh ở một nơi không có lính tuần tra đi qua thì Trì Am mới hiểu được ý tứ trong cái liếc mắt vừa rồi của Đức Văn.

Đức Văn vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước bị cô đánh ngã trong phòng vệ sinh, chuyện này đã khiến anh ta bị mất mặt ở liên minh nhân loại, sau này Tự Ngang lại đến khu một khiêu chiến nữa, vì vậy khiến sự trả thù của anh ta không thể thực hiện được. Cho tới bây giờ anh ta cũng chưa thể trả thù chuyện mình bị người phụ nữ này đánh bại để rửa sạch thanh danh của mình nên tất nhiên rất hận Trì Am.

“Thật là thú vị.” Cô rút kiếm ra, cười nhìn đám binh lính, vẻ mặt ôn hòa ngọt ngào: “Là Đức Văn bảo các anh đến à?”

Những người lính kia không trả lời, họ không sử dụng súng hay vũ khí khác mà cứ thế lao thẳng về phía cô.

Chỉ bắt một người phụ nữ thôi mà, đám bọn họ có mười mấy người, căn bản không cần dùng đến vũ khí.

Trong lòng Trì Am đang buồn bực, thế mà những người này lại muốn chạy ra tìm cảm giác tồn tại, cho nên tất nhiên cô cũng không khách khí. Cô nhướn người nhẹ nhảy lên một tảng thạch nhũ ở chỗ khá cao bên cạnh, rồi vọt về phía bọn họ, đạp cho mỗi người một cú bay lên treo trên thạch nhũ.

Nếu đã không phục thì đánh cho ngã sấp mặt thôi.

Khi Tư Ngang dẫn theo Lục Hành và đội tuần tra đi tìm người thì liền gặp cảnh một đám binh sĩ ngã đầy đất, còn cô thì đang đứng trên một thạch nhũ cách mặt đất một mét, cắm kiểm vào trong vỏ, tư thế ngầu cô cùng.

Đội tuần tra đi theo Tự Ngang mắt đều tỏa sáng, ánh mắt nhìn Trì Am nóng rực lửa.

Lục Hành thấy vậy trong lòng lại thở dài một tiếng, phát hiện người phụ nữ này quả nhiên càng ngày càng quyến rũ, rõ ràng là hung dữ như vậy nhưng vẫn khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Em có sao không?” Tư Ngang bước tới đưa tay về phía cô.

Trì Am vui vẻ nhảy xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, vòng tay qua cổ anh, hôn lên mặt anh hai cái rồi nhìn anh với vẻ vô tội: “Tư Ngang, em đi lạc.”

Vẻ mặt của người phụ nữ nhỏ nhắn đầy ngọt ngào này khiến những người lính nằm trên mặt đất suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Những người lính đi tuần tra nhìn thấy thì ghen tỵ không thôi.

Tư Ngang vẫn bất động, không buông tay, cứ ôm cô như thế.

“Có chuyện gì vậy?” Lục Hành hỏi, chân đạp một tên lính đang nằm thê thảm trên mặt đất, cười: “Không phải mấy người muốn bắt cô ấy đấy chứ?”

Đám binh lính khu một không trả lời, nhưng sự im lặng này cũng coi như là đáp án rồi.

Hơn mười binh sĩ mà lại bị bị một người phụ nữ đánh thành cái dạng này, quả thực quá mất mặt.

Lục Hành không khỏi cười ra tiếng: “Mấy người lại có can đảm dám làm ra loại chuyện này cơ à, chỉ có thể nói là đáng đời thôi. Nếu không phải bây giờ đang ở trong khu sinh sản thì đến cả xương cốt của các anh cũng gãy mấy cái rồi đấy.”

Đám binh sĩ kia vừa xấu hổ vừa giận dữ, cuối cùng cũng hiểu ra tâm trạng Đức Văn khi bị người phụ nữ này đánh ngã trong hội nghị quân sự trung ương lúc trước. Giờ họ cũng đang có tâm trạng đó.

Bị nhiều người nhìn thấy như vậy thì họ cũng muốn tự tử luôn.

Tư Ngang không để ý những binh lính kia, giao chuyện này cho Lục Hành xử lý, dẫn Trì Am đi.

Có người dẫn đường nên một lúc sau họ đã trở về nơi đóng quân của khu năm.

"Lối đi ở ngoài khu sinh sản là một mê cung. Người vào lần đầu sẽ dễ bị lạc, nhưng chỉ cần hiểu được quy luật trong đó thì sẽ không gặp rắc rối." Tư Ngang giải thích, tay bóp cái mông vểnh lên của cô coi như phạt việc cô chạy lung tung khắp nơi.

Trì Am “a” một tiếng, căn bản không coi trọng sự trừng phạt của anh, trong lòng còn đang suy nghĩ về chuyện của khu sinh sản.

Tư Ngang nhìn xuống cổ, thấy cô trầm ngâm liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Trì Am lắc đầu, tuy trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng cô lại không có căn cử, hơn nữa anh nói cũng hợp lý nên cô không hỏi thêm nữa.