Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 262




Hai người đứng bên kia bờ con sông nhìn về phía kẽ hở, cơn gió se lạnh thổi qua từ kẽ hở.

Kẽ hở này rất nhỏ, chỉ rộng bằng một bàn tay, bên trong tối om, cơn gió lạnh lẽo thổi qua từ bên trong, đưa tai lắng nghe thì có thể nghe thấy mấy tiếng vang trên không kỳ lạ. Nếu là người sơ ý thì sẽ cho rằng thanh âm này giống như tiếng gió xuyên qua kẽ hở, không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi tu luyện, năm giác quan của Trì Am cực kỳ nhạy bén, chỉ cảm thấy thanh âm đó quái dị đến mức không thể nói nên lời.

Nhưng quái dị chỗ nào, cô lại không thể nói rõ ràng.

Bởi vì thế giới này có rất nhiều chuyện không thể đánh giá theo tiêu chuẩn của người bình thường.

“Không biết bên cạnh có lối đi hay không, chúng ta có cần tìm kiếm chung quanh không?” Trì Am quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.

Lần này họ đến biên cảnh là để tra xét quặng năng lượng kiểu mới. Theo thông tin phát hiện thì nó nằm ở khu vực này, nếu đã phát hiện điều khác thường thì đương nhiên không thể bỏ qua.

Tư Ngang gõ lên vách núi, quay sang nhìn cô, nói: “Không cần.”

“Cái gì?” Cô hơi ngây người.

Sau đó, anh kêu cô đứng bên kia bờ, nở nụ cười trấn an cô, sau đó liền thấy anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, sờ soạng trên vách núi một chút rồi đột nhiên đâm một phát lên vách núi.

Nắm đấm của con người va chạm với vách núi sẽ có kết quả gì?

Nếu là trước kia, Trì Am cho rằng hành vi không biết tự lượng sức mình này thì cứ chờ da tróc thịt bong, xương cốt chuyển nhà đi.

Nhưng lúc này, kèm theo tiếng vang ầm ầm, cả một mặt vách núi đều sập xuống, mà người đàn ông đứng trước vách núi vẫn thong dong lùi về phía sau, nhảy tới bên cạnh cô nhìn vách núi bùn đất đổ sập xuống rơi xuống trong nước, thoáng chốc biến mạch nước ngầm trong vắt thành một vũng nước đục ngầu, mấy con cá nhỏ trong sông sợ tới mức nhảy lên cao trốn tránh.

Trì Am khó tin nhìn anh, sau đó cầm cánh tay anh ngắm nghía, không bị thương, không hề hấn gì.

Tư Ngang cúi đầu cười với cô, nói: “Gen của anh đã mở khóa, thực lực tăng thêm một bậc, chút chuyện cỏn con này không thể làm khó anh được.”

Trì Am cạn lời.

Thế này mà gọi là “chút chuyện cỏn con” được à? Rõ ràng là chuyện rất lợi hại, thế mà trong miệng anh lại nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

Hơn nữa sau khi nam nhân mở khóa gen, thực sự có thể lợi hại đến mức này sao?

Sau khi khói bụi tan hết, một lối đi xuất hiện ở nơi đó.

Cơn gió lạnh lẽo thổi ra từ lối đi, Trì Am cảm thấy hơi lạnh.

Người đàn ông ôm cô nhảy qua mạch nước ngầm rộng ba mét, đi đến trước cửa động, nói cho cô: “Thế nên lúc nãy anh mới bảo là không cần phiền phức như vậy.”

Trì Am ngơ ngác nhìn anh một lát, sau đó rối rắm: “Có khi nào sẽ thu hút Vũ tộc không?”

“Không, nơi này không phải là địa bàn của Vũ tộc.” Anh lạnh lùng nói.

Nơi này chỉ là một khu rừng ở khu vực giáp ranh biên cảnh giữa con người và Vũ tộc, không phải là địa bàn của con người, cũng không phải là địa bàn của Vũ tộc. Vũ tộc thích thiên nhiên, cũng thân cận với thiên nhiên nên hoạt động ở gần đây nhiều, còn con người sống theo bầy đàn, rất ít khi hoạt động ở biên cảnh, cho nên bất tri bất giác mới trở thành địa điểm cho Vũ tộc hoạt động.

Suy cho cùng thì nơi này không phải là địa bàn của bất cứ bộ tộc nào.

Dứt lời, Tư Ngang lập tức bế cô lên, vượt qua bùn đất đá vụn chất đống trước cửa động, đi vào trong đường hầm sâu thẳm.

“Thả em xuống, em tự đi được.” Trì Am ngượng ngùng nói. Mặc dù đây là chồng cô, nhưng cô cũng đau lòng cho anh.

Bước chân Tư Ngang không dừng lại, giọng nói trầm thấp dẫn dần vang lên trong đường hầm đen tối: “Con đường này còn rất dài, em không đi được đâu.”

Khi hiểu được ý của anh, Trì Am nhất thời thẹn quá thành giận: “Nếu không phải tại anh thì sao em lại...”

Tiên sư! Suốt bốn ngày! Người đàn ông này cầm thú quá vậy! Mà chuyện cầm thú hơn nữa là đã thế rồi mà anh còn chưa thỏa mãn!

“Là lỗi của anh. Đáng lẽ anh phải tìm một nơi an toàn hơn để em có thể thoải mái nằm một tháng.” Giọng nói của anh bình tĩnh êm dịu, không nhanh không chậm nhường nhịn cô.

“Sau đó suốt một tháng em đều bị anh đè xuống làm chuyện ấy hả?” Trì Am châm chọc.

“Đúng.” Anh trả lời không hề do dự: “Em yên tâm, sau khi mở khóa gen, rất hiếm có nam nhân nào theo kịp năng lực của anh, “khả năng kéo dài” với mã gen của anh đều đủ để thỏa mãn em.”

Cho nên cô chỉ cần một người đàn ông như anh là đủ rồi!

Nghe thấy câu trả lời vô liêm sỉ này, Trì Am chỉ có thể buồn bực ôm khẩu súng trong lòng, ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Đàn ông thế giới này quá mặt dày, so đo quá mức với họ sẽ chỉ khiến mình nghẹn lòng mà thôi, Trì Am mặc kệ anh.

Đi một lát, tiếng vang trống rỗng kỳ lạ trong không khí càng ngày càng gần, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gõ bộp bộp bộp, không phải là thanh âm do tự nhiên hình thành mà là do con người tạo ra.

Bước chân của Tư Ngang càng nhẹ, cứ như thể hơi thở cũng thu liễm đến mức gần như không có.

Hai người lặng lẽ bước đi trong đường hầm tối om, không đi vòng qua bao nhiêu con đường, cuối cùng đằng trước xuất hiện ánh sáng màu xanh mơ hồ.

Họ càng lại gần nơi phát ra ánh sáng xanh thì thanh âm chung quanh càng hỗn tạp, giống như thanh âm của máy móc đang làm việc trong quặng mỏ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng người.

Trong lòng Trì Am thấp thoáng có suy đoán.

Chờ họ đi đến một sân nền rõ ràng do con người đào bới, cuối cùng cũng thấy rõ vị trí của mình.

Nơi này là một hang động nham thạch khổng lồ, cao tới trăm mét. Vị trí họ đang đứng chẳng qua chỉ là một sân nền không đáng chú ý trên vách núi. Hang động nham thạch này được chia thành mấy khu vực, xây dựng thành một nhà máy gia công, dưới cùng là mỏ quặng khai thác khoáng thạch, bên dưới có thợ mỏ đi ra đi vào, khoảng giữa là nhà máy gia công, tầng trên cùng đặt các loại đá năng nguyên đã được xử lý, còn có một ít sản phẩm máy móc mới tinh.

Nơi xa có mấy Vũ tộc đang ghi chép số liệu ở đó.