Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 203




Cũng giống như Thập Thất hoàng tử, tất cả mọi người đều đang chờ hắn được gọi về trời, nhưng hắn lại vẫn sống qua từng ngày.

Lại là một tết Trung thu nữa.

Lão Hoàng đế tràn đầy phấn khởi sai người tổ chức cung yến Trung thu trong ngự hoa viên, do Lan quý phi tự mình chủ trì, mời tôn thất và đại thần từ tam phẩm trở lên cùng với nữ quyến tiến cung dự yến tiệc.

Lần cung yến này có ý nghĩa rất đặc biệt, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng đế lâm bệnh hơn nửa năm xuất hiện trước mặt mọi người trong không khí náo nhiệt như vậy.

Bữa tiệc bắt đầu, khi Lão Hoàng đế đang nâng chén nói cười với một số thân vương thì đột nhiên nghe thấy cung nhân đến báo, Thập Thất hoàng tử đến.

Trong chốc lát, toàn bộ ngự hoa viên chợt yên lặng không một tiếng động, ngoại trừ tiếng kêu từ những chiếc đèn lồng xung quanh thì không còn âm thanh nào khác, sự im lặng kỳ lạ này khiến người ta hết sức khó chịu.

Một cung nhân khỏe mạnh khiêng một chiếc kiệu có hơi khác biệt với liễn của vua tới, sau đó mọi người liền nhìn thấy Thập Thất hoàng tử mặc lễ phục của hoàng tử bước ra từ trong kiệu.

Dung mạo của hắn rất tuấn tú, thái độ tự phụ, mặc dù bệnh tật nhưng không che giấu được vẻ tao nhã vô song của hắn, bộ triều phục của hoàng tử mặc trên người đẹp hơn hẳn tất cả các hoàng tử đang có mặt.

Nhìn thấy khuôn mặt của hắn, một vài nữ tử trẻ tuổi ở đây không khỏi đỏ mặt.

Cùng lúc đó lại có một người cùng xuống kiệu với hắn, là một thiếu nữ mặc cung trang lộng lẫy màu tím khói thêu hoa văn mây vờn và trăm hoa bướm lượn.

Thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp nhưng rất xa lạ, rất ít người từng nhìn thấy nàng, nhưng ai đã gặp nàng thì đều biết nàng là ai.

Nàng là con gái Trì gia ở Giang Nam được Thập Thất hoàng tử nuôi dưỡng ở cung Cảnh Dương trong, từng có lời đồn đại rằng đây là người hữu duyên được Thập Thất hoàng tử nuôi dưỡng để kéo dài tính mạng, mặc dù có độ tin cậy không cao, nhưng vẫn có không ít người tin tưởng tin đồn này.

Nếu không với tính cách quỷ quyệt và bất cần đời của Thập Thất hoàng tử thì tại sao lại đem một mang tiếu cô nương không có tác dụng gì về cung Cảnh Dương nuôi, lại còn nuôi nấng hơn mười năm?

Lúc này, mọi người không khỏi bất ngờ khi thấy Thập Thất hoàng tử lại cầm tay thiếu nữ kia cùng xuất hiện.

Thập Thất hoàng tử nắm tay Trì Am đi đến trước mặt Lão Hoàng đế, thỉnh an xong liền đưa nàng ngồi vào vị trí trong yến tiệc do Hoàng đế ban cho.

Lão Hoàng để nhìn thấy con trai út liền phấn khởi nói: “Sao Thập Thất cũng tới? Hiếm có lúc con mang Am Am tới đây thế này, cũng muốn đến tham gia náo nhiệt sao?”

Lão Hoàng nói rất tùy ý, trong đó cũng đã chỉ ra thân phận củaTrì Am.

Những người có thể tham gia yến tiệc trong cung đều là kẻ thông minh xảo quyệt, làm sao lại không nghe ra ý tứ của Hoàng đế, vậy là không nhịn được mà nhìn sang dòm ngó thiếu nữ ngồi bên người Thập Thất hoàng tử.

Thập Thất hoàng tử nở nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt tái nhợt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay là Tết Trung thu, là ngày đoàn viên. Cung Cảnh Dương quá vắng vẻ, cho nên nhi thần dẫn Am Am tới xin chén rượu của phụ hoàng, phụ hoàng không chê chứ?”

“Sao lại chê được chứ, nhìn thấy con là trong lòng trẫm liền thấy phấn khởi rồi.” Nói rồi, Lão Hoàng đế sai người đem rượu hoa cúc được ủ đặc biệt trên bàn mình tới bạn thưởng để tỏ lòng yêu quý con trai.

Thập Thất hoàng tử đẩy chén rượu hoa cúc cho Trì Am, khóe môi mỉm cười, cúi đầu nói nhỏ vài câu với nàng, sau đó nhìn nàng bưng rượu lên uống, sắc mặt không hề có vẻ không kiên nhẫn.

Mọi người thấy cảnh này, ánh mắt đều hơi thay đội.

Trước mắt bạo người, cử chỉ này của Thập Thất hoàng tử quả thực như đối đãi với cô nương mình yêu, không giống như nuôi để kéo dài tính mạng như trong lời đồn.

Lão Hoàng đế thấy thế không nhịn được cười nói: “Thằng bé này, dám tùy ý đưa rượu trẫm thưởng cho con cho người bên cạnh, không thích rượu của trẫm sao?”

“Rượu của phụ hoàng rất ngon, thích hợp với Am Am.” Thập Thất hoàng tử nói thản nhiên.

Lão Hoàng đế liền giả bộ tức giận dựng râu, chỉ vào hắn mắng hắn bất hiếu.

Những người có mặt đều trầm mặc, người ở gần thì có thể nghe rõ đoạn đối thoại của Lão Hoàng để và Thập Thất hoàng tử, người ở xa dù không nghe được những gì họ nói nhưng nhìn Lão Hoàng đế mặc dù mắng người nhưng lại rất vui vẻ thì cũng biết Lão Hoàng đế dung túng và sủng ái người con trai này thế nào.

Các hoàng tử khác có mặt đều cảm thấy khó chịu vô cùng.

Qua ba lần rượu, Lão Hoàng đế đã hơi say, kéo tay Lan quý phi nói lải nhải liên miên mãi không dứt: “Ái phi à, chớp mắt một cái mà Thập Thất đã lớn như vậy, trẫm còn nhớ rõ lúc nó mới sinh ra đời, nhỏ một xíu xiu, chỉ lo là không nuôi sống được nó...”

Lan quý phi mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.