Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 197




Vài ngày sau họ an toàn trở về Hoài Lăng.

Lâm thị nhìn thấy trượng phu và con cái bình an trở về, dù có kiên cường hơn nữa cũng không nhịn được mà tựa vào trong lòng trượng phu, ôm chặt lấy ông khóc rống lên, bà khóc vì sung sướng.

Khóc xong bà liền kéo cậu con trai không an phận vào thẳng trong sân huấn luyện để dạy dỗ.

Vẻ mặt Trì Hiện đau khổ, quay đầu nhìn về phía phụ thân và tỷ tỷ, phát hiện phụ thân đang hòa ái nói chuyện với tỷ tỷ, coi như không có đứa con này, tỷ tỷ thì tỏ vẻ lực bất tòng tâm, vẻ mặt hắn đau khổ, chỉ có thể hi vọng mẫu thân đừng phạt nặng quá.

Trì Am ở nhà thêm mấy ngày, nháy mắt đã đến hôn lễ của Mao Nhân và Bùi Cảnh Tuấn.

Bùi gia và Trì gia là thế giao, Bùi gia tổ chức hôn lễ thì đương nhiên người Trì gia sẽ đến chúc mừng.

Vào ngày hôn lễ, Trì Tĩnh đưa thê tử và con cái đến Bùi gia uống rượu mừng. Tuy Thập Thất hoàng tử không đến nhưng vì nể mặt Trì Am nên vẫn cho người gửi lễ tặng tới. Lễ tặng này là tặng cho Bùi gia mà không phải cho đối phu thê trẻ Bùi Cảnh Tuấn khi ở trên thuyền, từ đó có thể thấy được từ thái độ của Thập Thất hoàng tử.

Khi gia chủ Bùi gia nhận được món quà từ Thập Thất hoàng tử, suýt chút nữa đã làm đổ chén trà trên tay, không khỏi nhìn Trì Tĩnh, thấy ông cười khổ thì chỉ cảm thấy lễ vật này thật là quý giá tựa ngàn vàng.

“Trì huynh, xem ra chúng ta không thể làm thân gia được rồi.” Bùi lão gia than thở.

Lúc trước khi đứa trẻ hai nhà sinh ra đời, Bùi lão gia và Trì Tĩnh đúng lúc đang ở cùng một chỗ để trừ yêu, nghe nói Lâm thị sinh con gái, trùng hợp con trai thứ ba của Bùi lão gia mới hai tuổi, thế là hai nhà liền muốn kết thân cho hai đứa trẻ. Nếu năm đó Trì Am không được đưa vào kinh thì tiểu cô nương này chắc hẳn đã là con dâu Bùi gia rồi. Chỉ đợi nàng đến tuổi cập kê là sẽ gả qua đây ngay. Không ngờ nàng vào kinh rồi lại được Thập Thất hoàng tử mang đi, mấy năm nay đều ở trong cung Cảnh Dương.

Bây giờ Thập Thất hoàng tử lại sai người gửi lễ vật tới đây, ý tứ không cần nói cũng biết.

Trì Tĩnh thì lại rất bình tĩnh, khoảng thời gian này con gái ông và Thập Thất hoàng tử ở chung, ông biết con gái mình đã bám chặt vào cái cây vẹo cổ Thập Thất hoàng tử này rồi, không thể tách rời chúng được.

Ông cầm ly trà Bùi lão gia rót cho, uống cạn một hơi rồi nói: “Con gái ta không thể gả cho gia đình người được, vậy không bằng ngươi gả cô con gái nhỏ nhà người cho thằng con trai nhà ta đi.”

“Thôi đi cái tên này!” Bùi lão gia lập tức từ chối.

Gả con gái nhà mình đi làm sao bằng đón con gái nhà người ta về làm dâu chứ? Con gái nhỏ nhà ông hãy còn bé, bàn chuyện cưới xin sớm làm gì.

Trì Am không biết còn có chuyện thể này, cũng không biết nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia đã nhanh chóng ra tay rất gọn gàng, giải quyết sạch sẽ mối nguy hiểm tiềm tàng. Sau khi tân nương tử được đưa vào tận phòng nàng liền đi đến tận phòng gặp Mao Nhân.

Mao Nhân mặc một bộ hỉ phục đỏ rực vô cùng xinh đẹp, vẻ mặt ngượng ngùng, khi nhìn thấy Trì Am liền nắm lấy tay nàng, nói: “Am muội muội cũng không còn nhỏ nữa. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến lượt chúng ta đi uống rượu mừng của muội thôi.”

Trì Am không hề xấu hổ, cười nói: “Đến lúc đó ta nhất định sẽ mời hai người đi uống rượu mừng.”

Một cô nương không hề ngại ngùng, thẳng thắn đến mức khiến những người xung quanh không nhịn được cười, là ý cười mang theo thiện ý. Các gia tộc trừ ma không giống với những gia tộc phú quý bình thường, giữa nam nữ không có yêu cầu quá khắt khe, thỉnh thoảng cũng có nam nữ kết đôi đi du lịch tu luyện bên ngoài, sau đó thì kết thành một mối nhân duyên.

Nhưng Mao Nhân nghe được ý trong lời nói của nàng, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nàng muốn hỏi kỹ hơn, nhưng thấy xung quanh còn có những nữ quyến Bùi gia khác nên không tiện hỏi cụ thể, đành phải đầy bụng tâm sự nhìn Trì Am muốn nói lại thôi.

Trì Am vỗ tay nàng, nói chuyện với nàng một lúc rồi mới rời đi.

Mà lần này lại chính là lần cuối cùng họ gặp nhau, cho đến nhiều năm sau khi họ đều đã già đi, nhớ lại những ngày tháng cùng tu luyện trên tháp chiêm tinh thời niên thiếu đẹp như mây khói rồi lại tan đi ngay khi gió thổi qua.

Trì Am không thân thiết mấy với người của Bùi gia, hơn nữa lại có nhiều người ở đây đều biết mấy năm nay Trì gia đại tiểu thư luôn được Thập Thất hoàng tử nuôi dưỡng, ánh mắt họ nhìn nàng luôn có vẻ không hay cho lắm, nàng cũng không kiên nhẫn, chưa tới lúc yến tiệc bắt đầu đã rời đi, không đi tham gia náo nhiệt.

Phu thê Trì Tĩnh nghĩ đến con đường sau này con gái phải đi nên không muốn gò bó nàng, để nàng được tùy ý.