Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 194




Đợi khoảng nửa giờ, con yêu quái kia vội vàng bước ra từ trong sơn cốc.

“Đại nhân, chủ nhân mời ngài vào trong nghỉ ngợi. Chậm nhất là ngày mai sẽ thả tất cả nhân loại đó ra ngoài.” Con yêu kia vừa dè dặt lên tiếng vừa quan sát nét mặt của Thập Thất hoàng tử, giống như sợ hắn trực tiếp trở mặt.

Theo lý mà nói, một con yêu có thể cai quản một nơi sâu trong Vân Trạch, không nên kính sợ một nhân loại như vậy, nhất là người này còn là một kẻ yếu ớt bệnh tật, sống không lâu nữa.

Cực kỳ quái dị.

Thập Thất hoàng tử uể oải đáp một tiếng, quay đầu hỏi Trì Am: “Am Am muốn đi không?”

Để một thiên sư như nàng vào địa bàn của một đám yêu quái, không sợ đánh nhau ư? Trì Am quả quyết lắc đầu, tuy không biết thực lực của yêu quái trong nơi sâu của Vân Trạch này, nhưng có thể bắt nhiều thiện sự như vậy thì thực lực thật sự không hề yếu. Tốt nhất nàng vẫn không nên đi thì hơn, lỡ như bất cẩn lại không nhịn được mà ra tay làm chuyện gì đó.

Thấy vậy, Thập Thất hoàng tử cũng không miễn cưỡng, hắn nói với con yêu kia: “Chúng ta không vào trong nữa. Sáng mai, ta hy vọng có thể nhìn thấy người.”

Con yêu kia gật đầu khom lưng, không dám cãi lại.

Vì vậy Thập Thất hoàng tử đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi nắm tay Trì Am chuẩn bị rời khỏi.

Con yêu kia cẩn thận đi theo phía sau họ, nói: “Đại nhân, trong Vân Trạch này còn có mấy chỗ có thể nghỉ ngơi, có cần tiểu yêu dẫn ngài đi không ạ? Chủ nhân bọn ta từng dặn dò, nếu đại nhận yêu cầu gì kêu tiểu nhân đưa ngài đi.”

Thập Thất hoàng tử nhìn Trì Am, thản nhiên nói: “Dẫn đường.”

Con yêu kia lập tức vui mừng. Tuy trông có vẻ giống đứa trẻ loài người mười tuổi, nhưng thật sự không phải con người. Nhảy tung tăng trong khu rừng, mặc quần áo sặc sỡ vô cùng bắt mắt, có tìm kiếm thế nào cũng dễ dàng tìm được. Thỉnh thoảng không kiểm soát được bản năng, trực tiếp bay lên cành cây, ngửa đầu lên trời hú hai tiếng.

Tiểu yêu kia đưa họ xuyên qua một khu rừng, tới trước một căn nhà gỗ bên khe suối.

Tiểu yêu ân cần nói: “Đại nhân, tối nay có thể nghỉ ngơi tại đây, ngài có điều gì dặn dò cứ gọi tiểu yêu một tiếng, tiểu yêu tên là Tương Tư.”

Nghe thấy cái tên này, Trì Am quay đầu nhìn hắn tam quan sát từ đầu tới chân, đột nhiên hiểu ra nguyên hình của tiểu yêu này là một con chim tương tự.

Sau khi chim tương tự yêu kia đưa họ tới nơi, nói một đống lời hay ý đẹp, mãi đến khi Thập Thất hoàng tử chế hắn ta chướng mắt, lúc này mới cẩn thận lui xuống.

Trước khi rời khỏi, hắn ta không nhịn được mà nhìn Trì Am với ánh mắt hơi kỳ lạ, hình như không hiểu rõ tại sao vị đại nhân này lại đi chung với một thiên sư loài người. Rõ ràng họ nên là kẻ thù của nhau, nhưng trong hai người có vẻ rất thân thiết giống như một cặp tình nhân.

Sự nghi ngờ này của hắn ta khi bị đôi mắt màu tím sâu thẳm của vị đại nhân kia nhìn sang, dọa cho lông tơ đều dựng đứng, cũng không dám thăm dò nữa mà vội rời khỏi đây.

Trì Am không biết hoạt động tâm lý của tiểu yêu kia, lúc đi cùng Tư Ngang vào trong căn nhà nhỏ bên khe suối, nàng phát hiện, tuy căn nhà này không lớn nhưng bố cục lại rất tinh tế, cách bài trí bên trong đều lấy gỗ làm chủ đạo, tinh xảo xinh đẹp. Trên giường trải đệm chăn sạch sẽ ấm áp, trên xương hàm còn có quần áo sạch sẽ, vừa nhìn là biết cố ý chuẩn bị cho họ.

Cách phục vụ của đám yêu này thật là chu đáo.

Thập Thất hoàng tử trông có vẻ rất mệt, sau khi đi vào nhà liền ngồi trên ghế mây, mắt khép hờ, hai tay buông thõng bên hông.

Trì Am vốn có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, thấy hắn như vậy liền im lặng không hỏi thêm gì nữa.

Nàng đi qua đi lại trong nhà, phát hiện căn bếp nhỏ bên cạnh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và nước nóng có thể rửa mặt. Trên bàn có một nồi cơm trắng nóng hổi, bốn món ăn và một món canh, mùi thơm của thức ăn tỏa ra.

Trì Am không chạm vào chúng, mà dùng một cái thau gỗ đựng nửa thau nước sạch bưng vào phòng, lấy khăn trắng sạch sẽ trên giá, vắt cho sạch sau đó rửa mặt cho nam nhân đang ngồi trên ghế mây.

Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn xuống núi, ánh nắng rực rỡ màu quýt chiếu xiên qua khung cửa sổ phủ đầy dây leo, hắt lên người nam nhân đang nghỉ ngơi trên ghế đan bằng mây. Làn da trắng giống như trong suốt, tôn lên mày kiếm như mực càng thêm mạnh mẽ.

Lúc nàng tháo giày cho hắn, Thập Thất hoàng tử nhúc nhích sau đó vươn tay kéo nàng vào lòng.

“Tự Ngang?” Trì Am dựa vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đừ” một tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nói: “Dùng bữa rồi hả?”

“Chưa.” Trì Am thành thật nói. Ở nơi này, nàng không dám tuỳ tiện ăn đồ ăn mà đám yêu kia chuẩn bị. Thiền sư và yêu ma quỷ quái vốn là thiên địch, thiên sư tới nơi khắp núi đều là yêu sinh sống, sao có thể lơ là cảnh giác.

Nghe thấy vậy, hắn kéo nàng đứng dậy, trên mặt lộ vẻ ngái ngủ. Hắn dẫn nàng vào phòng bếp, nhìn thức ăn trên bàn rồi nói với nàng: “Ăn thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Trì Am có được sự chắc chắn của hắn, lập tức kéo hắn ngồi xuống ăn cơm, cũng chẳng màng hắn có ăn hay không, cứ thế mà múc cơm vào cái bát gỗ sạch bên cạnh cho hắn.

Thập Thất hoàng tử rất tận hưởng hành động tin tưởng mình của nàng, khoé môi nở nụ cười lưu luyến. Hắn bưng bát, chậm rãi và cơm vào miệng. Hắn vốn không đói, không ăn cũng chẳng sao, nhưng thấy ánh mắt quan tâm của nàng, cả trái tim trở nên mềm nhũn không nỡ từ chối.

Sau khi ăn xong, họ tắm rửa bằng nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.

Trời vẫn còn sớm, Trì Am nằm trên giường nhưng vẫn chưa ngủ, không nhịn được hỏi hắn: “Cha của ta với mấy người Phỉ Âm không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Thập Thất hoàng tử thờ ơ lên tiếng.

“Làm sao chàng biết?”