Editor: Kim Phượng
Dư Bối Nhi lục đồ cưới của nàng ra, tỉ mỉ chọn lễ vật muốn tặng cho sinh nhật công công.
Lần trước sau khi quy phục Tư Đồ Kiệt, Tư Đồ Kiệt dùng chút lý do liền đuổi tai mắt (*) bên người nàng đến thôn trang rồi, hiện tại người hầu đều là người của phủ đại tưóng quân.
(*): Cơ sở ngầm, gián điệp.
Mặc dù đuổi được tai mắt của Trần quốc lại đưa tới người của Tư Đồ Kiệt nhưng Dư Bối Nhi vẫn không hề gấp chút nào. Dù thế nào thì người của phủ Đại tướng quân cũng dễ dùng hơn nhiều, sẽ không giống như người của Trần quốc chỉ làm bộ kính cẩn nghe theo ở ngoài mặt.
Phần lớn đồ cưới từ Trần quốc mang tới đều là mẫu thân nàng để lại cho nàng, có rất nhiều điền trang và vài tờ khế đất nhưng đều bị Trần vương sử dụng lý do không cần thiết đổi thành một chút châu báu này, ngoài những thứ này ra thì chính là thẻ tre, đồ cổ gì đó, thế nhưng thân là đại tướng quân, công công đều không thích những thứ này.
Nghe nói đại tướng quân Tư Đồ Chiến có tài văn chương nhưng lại chán ghét nhất lễ nghi rườm rà của văn nhân, dĩ nhiên cũng không giống như văn nhân thích thưởng thức đồ cổ, thẻ tre gì đó....
Lúc đang buồn rầu thì Tư Đồ Kiệt tiến vào.
"Ah? Đây không phải là đồ sứ đặc hữu của nước ta sao? Hình như là thời kì kiến quốc (*)?" Rõ ràng Tư Đồ Kiệt đối với đồ sứ này yêu thích không buông tay, mắt nhìn chằm chằm vào Dư Bối Nhi, bày tỏ xin hãy tặng cho hắn.
(*): Thời kì đầu xây dựng đất nước.
Nhưng nhất định phải thất vọng rồi, bây giờ Dư Bối Nhi tập trung tất cả tinh thần vào chuyện làm sao tặng lễ vật công công thích.
"Khụ, phụ thân ta cũng không thích thứ này!" Tư Đồ Kiệt nhìn nàng tìm nửa ngày không nhịn được nhắc nhở.
"Ta biết rõ, ta đang xem cái gì có vẻ thích hợp bán đi mà thôi!" Dư Bối Nhi cũng không nâng mắt lên, nhưng nhìn thấy người kia vẫn chết sống ôm cái bình không có nhiều chỗ dùng đó, nghĩ nghĩ: "Chàng nói phụ thân thích gì ta liền tặng nó cho chàng!"