Editor: Trầm Âm
Minh Ca trấn an Hiên Viên Mặc đang ngo ngoe rục rịch muốn đi lên cắn Từ Thanh Thanh, sau đó quay đầu, cười như không cười nhìn Từ Thanh Thanh, bất quá nàng còn chưa kịp mở miệng, Từ Thanh Thanh đã trách móc, “Sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vốn dĩ Minh Ca còn đang muốn hỏi câu này. Nàng không cảm thấy Tô Uyên thiết lập kết giới cầm tù Hiên Viên Mặc mà còn có thể cho người khác tùy tiện vào, “Ta vừa mở mắt đã thấy mình ở nơi này Ngươi thì sao, như thế nào ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là địa phương nào? Ngươi có biện pháp đi ra ngoài sao?”
“Đây là cấm địa sau núi của Thiên Kiếm phái, người bình thường đều vào không được.” Từ Thanh Thanh tựa hồ tin lý do thoái thác của Minh Ca, nàng ta đến gần vài bước, nghiêng đầu nhìn tiểu quái thú Hiên Viên Mặc, khiếp đảm dò hỏi Minh Ca, “Sư tỷ, đây là khế ước thú của ngươi sao? Hắn là yêu thú gì, sao ta lại chưa từng gặp qua?”
Từ Thanh Thanh nói xong lời này liền bị Hiên Viên Mặc nhe răng gầm nhẹ một tiếng, sợ tới mức thân mình nàng ta co rụt lại, lại di chuyển vài bước về phía Minh Ca, “Sư tỷ!”
“Cấm địa sau núi?” Minh Ca lục soát ký ức của nguyên chủ, lại không tìm được ký ức về phương diện này, ai, nguyên chủ kiếp trước chính là một người vô hình a, “Nếu là cấm địa sau núi thì ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta……” Từ Thanh Thanh há mồm, bỗng nhiên phản ứng lại, chính mình hỏi câu nào cũng không được Minh Ca đáp lại, ngược lại vẫn luôn bị Minh Ca hỏi chuyện. Đại sư tỷ ăn nói vụng về trước kia từ khi nào lại có thể ăn nói khôn khéo như vậy? Chẳng lẽ nàng ta vẫn luôn giấu dốt ở trước mặt mọi người? Nghĩ đến địa phương này có Tụ Linh Trận thuộc tính băng, đáy lòng Từ Thanh Thanh lại có một trận khó chịu, “Sư tỷ, là ta không cẩn thận đi vào, ngươi còn chưa có nói cho ta, nó có phải là……”
Từ Thanh Thanh cũng không dám đưa mắt đi nhìn Hiên Viên Mặc, bất quá cũng vì như vậy mà Hiên Viên Mặc lại gầm lên giận dữ, khiến nàng ra sợ tới mức chân mềm nhũn, dứt khoát ngồi một bên Minh Ca, đem Minh Ca thành một cái lá chắn.
“Không phải,.” Minh Ca đáp, “Hắn muốn ăn ta, lại sợ ăn ta thì sẽ không có ai bồi hắn.”
Hốc mắt của Từ Thanh Thanh lại tràn ra nước mắt, nàng ta hơi hơi hít cái mũi, dùng giọng mũi nói nhỏ, “Kia, nó hiện tại……”
“Hắn hiện tại muốn ăn ngươi!” Minh Ca bị ánh mắt đáng thương của Từ Thanh Thanh nhìn chằm chằm khiến cho cả người nổi lên một đống lớn da gà, lập tức liền hướng về Từ Thanh Thanh nói.
Từ Thanh Thanh run run, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ kinh sợ quá độ, “Sư tỷ, ta, ta tìm được phương pháp đi ra ngoài rồi, nếu như ta bị nó ăn, một mình ngươi còn phải tiếp tục bị nhốt ở chỗ này, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ bị nó ăn, không bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài đi!”
Cái đề nghị này thật tốt a, bất quá Hiên Viên Mặc híp mắt, chân lại lay lay góc áo của Minh Ca, thanh âm ở trong đầu Minh Ca vang lên, “Tiểu bồ câu, chẳng lẽ ngươi muốn ném bổn Yêu vương ở nơi này rồi lại cùng cái nữ nhân xấu xí kia đi ra ngoài?”
“Tiểu bồ câu?” Minh Ca kinh ngạc, “Ngươi khôi phục ký ức?”
“Ngô……” Hiên Viên Mặc trầm mặc một lát mới mờ mịt nói, “Không có a!”
“Sư tỷ, chúng ta cùng nhau liều một lần, hai người sẽ càng mạnh hơn một người a!” Thấy Minh Ca chậm chạp không có trả lời, Từ Thanh Thanh do dự, rồi lại tiếp tục thương tâm nói, “Sư tỷ, không phải ngươi còn nhớ kỹ chuyện lúc trước ở Ma Đầu Sơn chứ. Chuyện ngày đó là tình huống đặc thù, hơn nữa nhiều người kêu đánh kêu giết như vậy, ta cũng không kịp biện hộ giúp ngươi. Sư tỷ, ngươi yên tâm, việc này đã qua đi, về sau đi ra ngoài, ta cũng sẽ giúp ngươi ở trước mặt sư phụ cầu tình.”
Từ Thanh Thanh còn không biết bộ phim xuân cung sống của chính mình cùng Tô Uyên đã bị Minh Ca thấy được, nàng ta còn ở trước mặt Minh Ca nghiêm trang kêu Tô Uyên là sư phụ, “Sư phụ để ý sư tỷ như vậy, nhất định cũng sẽ che chở cho sư tỷ. Còn có, đại sư huynh vẫn luôn nhớ thương sư tỷ. Sư tỷ không cần lo lắng, mọi người đều sẽ đứng ở phía sau ngươi!”
Nhìn bộ dáng thề son sắt của nữ nhân này khi nói chuyện, ai mà tưởng tượng được nàng ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách chứ. Trong lòng Minh Ca hừ khẽ, chỉ là trên mặt còn không thể hiện rõ, chỉ nhíu nhíu mày, do dự mà nhỏ giọng nói, “Phải không, sư phụ bọn họ đều sẽ che chở ta sao? Chỉ là, chỉ là hiện tại ta đã trở thành như vậy, sư phụ lại luôn luôn ghét cái ác như kẻ thù, kiên trì chính tà không đội trời chung. Hiện giờ, ta còn bị mang tiếng là người của Yêu vương, sư phụ còn có thể tiếp nhận ta sao? Hơn nữa, các đại môn phái đều nhận ra ta, đến lúc đó bọn họ hướng sư phụ muốn người, sư phụ khẳng định sẽ đem ta giao ra. Còn có nhóm sư huynh, bọn họ nhất định sẽ chán ghét ta ở hiện tại……”
“Sẽ không, sẽ không!” Minh Ca vừa nói như vậy, nỗi băn khoăn trong lòng Từ Thanh Thanh rốt cuộc cũng tiêu tán: Xem ra, đúng là không phải A Uyên đem nàng ta giấu ở nơi này.
Cây kim trong lòng vừa được nhổ, Từ Thanh Thanh đối với Minh Ca lại càng thêm nhiệt tình, “Sư tỷ cùng các sư huynh cùng nhau lớn lên, bọn họ là người như thế nào sư tỷ còn không biết sao. Còn có sư phụ, sư phụ vẫn luôn yêu thương sư tỷ, sao sư tỷ có thể phỏng đoán sư phụ như vậy. Nếu sư phụ biết, nhất định sẽ rất thương tâm.”
“Phải không?” Ánh mắt Minh Ca sáng rực lên, giống như là tìm được hy vọng, “Sư phụ thật sự sẽ không coi ta như yêu ma sao?”
“Sẽ không!” Từ Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Sư tỷ, chúng ta rời khỏi nơi này đi? Ta mang ngươi đi tìm sư phụ.”
“Được a, ngươi thật sự có thể ra khỏi trận pháp này sao? Nơi này còn có kết giới, ta thử qua rất nhiều lần đều phá không được!”
“Sư tỷ yên tâm, ngươi chỉ cần phụ trách đối phó yêu thú kia, trước khi chúng ta ra ngoài đừng để nó ăn hai người chúng ta là được.”
“Được!” Minh Ca gật đầu.
Từ Thanh Thanh còn đánh không lại Hiên Viên Mặc, huống chi là Minh Ca. Nàng ta nói như vậy, kỳ thật cũng giống như chữa ngựa chết thành ngựa sống. Bất quá không nghĩ tới Minh Ca đáp ứng sảng khoái như vậy, khiến cho đáy lòng nàng ta lại nổi lên nghi hoặc, “Sư tỷ, ngươi thật sự cùng yêu thú này không có quan hệ?”
Minh Ca lắc đầu.
“Đúng rồi, sư tỷ, Yêu vương Hiên Viên Mặc chạy đi đâu, hắn không phải cùng ngươi biến mất sao?” Bởi vì Yêu vương Hiên Viên Mặc là một tiểu hài tử xinh đẹp, Từ Thanh Thanh cũng không thể nghĩ hắn cùng yêu thú xấu hoắc ở trước mắt liên hệ với nhau.
“Không biết, thời điểm ta tỉnh lại chỉ có một mình ta ở chỗ này.” Minh Ca hồi tưởng một chút, vẻ mặt mờ mịt khủng hoảng, "Yêu vương kia chạy đi đâu? Các ngươi không bắt lấy sao? Ta đây, ta đây làm sao bây giờ, sư phụ có thể hay không……”
Cái sư tỷ này vẫn luôn yếu đuối như vậy, đáy lòng Từ Thanh Thanh khinh bỉ, trên mặt lại nhỏ giọng an ủi, “Sư tỷ không cần suy nghĩ nhiều, những chuyện đó đã qua, sư phụ khẳng định sẽ không đuổi ngươi đi!”
Trên người Từ Thanh Thanh có một quyển sách cổ về trận pháp mà Tô Uyên đưa cho, cho nên phá trận pháp cũng không khó. Cái khó chính là kết giới ở nơi này, bất quá nàng ta may mắn ở trong bí cảnh tìm được một cái pháp khí, đưa linh khí vào liền có thể đi xuyên qua kết giới.
Địa phương này cũng chỉ có thể kiên trì tan vỡ trong chớp mắt, lập tức liền sẽ khôi phục hoàn chỉnh một lần nữa.
Một cái chớp mắt này cũng đủ cho hai người đi ra ngoài. Chỉ là kết giới vừa bị cắt ra, thân ảnh Từ Thanh Thanh còn chưa kịp chui ra đã có một cái bóng dáng màu đen bay tới ngậm lấy pháp khí, một lần nữa đá nàng ta trở lại kết giới. Đợi đến khi nàng ta nhìn lại, quái thú kia đã xách theo Minh Ca rời khỏi……
Hết chương 48.
12/09/2020