Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 33: Lô đỉnh giới tiên hiệp 1




Editor: Trầm Âm



(Vì là thế giới tiên hiệp nên sẽ xưng hô là nàng nha~~~~)

________________________€_€_______



Minh Ca vừa qua khỏi cảm giác đau đớn, còn chưa kịp trợn mắt, cánh môi liền bị người cắn một ngụm, cơn đau kiến nàng hô lên một tiếng, đầu ngửa ra sau theo bản năng trốn tránh, ngay sau đó cổ nàng liền bị người chế trụ.



Nháy mắt liền giống như cả người bị chìm vào trong nước, dường như nháy mắt tiếp theo liền sẽ hít thở không thông mà chết, Minh Ca mở to miệng, đôi tay theo bản năng bắt lấy bàn tay đang nắm ở cổ.



Dù nàng bắt lấy cũng vô dụng, cái tay kia giống như một khối sắt cố định ở trên cổ, thậm chí nàng còn cảm thấy móng tay của chính mình còn không để lại được bất kỳ dấu vết gì trên bàn tay kia.



Bất quá cũng may, bàn tay này cũng không có muốn tiếp tục buộc chặt lực đạo, đem nàng bóp chết.



Hơn nữa đại khái là phát giác chỉ còn một hơi nữa là nàng sẽ bị nghẹn chết, bàn tay kia thậm chí còn thả lỏng.



Minh Ca thở ra một hơi thật dài, lục phủ ngũ tạng tham lam hấp thu luồng không khí mới mẻ.



Đại não rốt cuộc cũng có thể vận chuyển, chỉ là lập tức, Minh Ca liền cảm giác được thân dưới khác thường.



Thân thể, đang bị tiến vào……



Thân thể Minh Ca cứng đờ.



Thật là tang thương a……



Vì cái gì mỗi lần nàng thanh tỉnh đều là loại phong cách quỷ dị này?



Tiếp theo lại phải đối mặt với thanh âm kia, nàng nhất định phải nghiêm túc, mãnh liệt kháng nghị sự thèm khát của thân thể nguyên chủ.



Như là cảm giác được thân thể Minh Ca cứng đờ, nam nhân bất mãn lại siết chặt cổ, chặt đứt nguồn không khí mới mẻ vừa mới tràn vào phổi nàng.




“Vừa mới nãy không phải còn cầu ta sao, lúc này mới nhớ tới trinh tiết, liệt nữ nằm ngay đơ? Chậc chậc, ở đây lại không có người khác, ngươi giả vờ làm cái gì?”



“Như thế nào không nói, như thế nào còn không cầu ta, chẳng lẽ ngươi còn tưởng niệm sư phụ cùng sư huynh của ngươi? Có ta còn chưa đủ? Còn nghĩ đến đám dưa vẹo táo nứt đó?”



Minh Ca thực sự oan khuất, cổ bị bóp, hô hấp đều khó khăn, càng miễn bàn có thể phát ra thanh âm gì.



Thanh âm của người nam nhân này thật ra rất dễ nghe, thanh âm giống như châu ngọc va chạm, nhẹ nhàng du dương. Bất quá nếu là hắn không nói ra những lời như vậy, cùng với hạ thấp lực đạo ở tay, hẳn là sẽ càng có thể khiến cho người ta say mê giọng nói của hắn.



“Như thế nào, bị ta chọc trúng tâm tư? Không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại dơ bẩn như thế. Cái gì mà đệ tử nhập thất của danh môn chính phái, bất quá cũng chỉ có như vậy!” Nam nhân va chạm kịch liệt đối với thân thể Minh Ca để phát tiết sự phẫn nộ.



“Ngươi không được nhớ đến bọn họ, ngươi đã quên bọn họ đều đem ngươi vứt bỏ sao? Không đúng, bọn họ không chỉ vứt bỏ ngươi, còn đem ngươi coi như vật phẩm đưa cho ta, hừ, ngươi chỉ là một trò hề, cũng chỉ có ta mới miễn cưỡng xem, chính ngươi nhìn lại bộ dáng hiện giờ của ngươi đi , thật là…… Khó coi.”



Minh Ca:……



Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa nói đi! Nam nhân này tự biên tự diễn, não bổ cũng thật lớn.



Nam nhân nói như vậy, sau đó đem Minh Ca quay cuồng quỳ phục ở trên giường, ở trước mặt Minh Ca biến ra một cái gương. Hắn một tay đỡ lấy eo Minh Ca, một tay kia niết cằm của nàng, để Minh Ca nằm ở trên người hắn, há mồm cắn bả vai nàng một ngụm, “Trợn mắt nhìn xem nữ nhân trước mặt ngươi còn có cái gì để xấu hổ!”



Minh Ca đổ mồ hôi đầm đìa, bị nam nhân hiếp bức mơ mơ hồ hồ trợn mắt, liền nhìn đến cái gương trước mặt, nữ tử trong gương sợi tóc tán loạn, ngũ quan thật ra rất bình thường, chỉ có một đôi mắt hạnh ngập nước đặc biệt đáng chú ý. Đại khái là bởi vì việc nam nữ, nữ tử tuy rằng cực lực cắn môi, nhưng mặt lại ửng hồng, khóe mắt mị hoặc không có chỗ nào mà không phải là muốn nói lại thôi!



Kỳ thật nổi bật hơn chính là gương mặt nam nhân đang đem cằm gác trên vai nữ tử kia kìa.



Gương mặt thon dài, môi hồng răng trắng, ngũ quan sắc bén như đao rìu đục khắc, tinh xảo tuyệt mỹ tựa cửu thiên tiên nhân, ánh mắt màu hổ phách lưu chuyển, sáng quắc.



Đẹp so cái gọi là tuyệt sắc mỹ nhân còn muốn hơn ba phần, lại nhiều hơn so với các mỹ nhân vài phần kiên nghị lãnh đạm. Cho nên dù đẹp cũng làm người ta liếc mắt một cái là có thể từ ngũ quan của hắn biết được hắn là một nam nhân, mà không phải cái gọi là nhân yêu hoặc là yêu nhân.



Nếu so sánh nam nhân này với Tiểu Thiên vương ở vị diện trước, gương mặt của người nam nhân này nháy mắt là có thể hạ gục được Tiểu Thiên vương.



Mặt của nam nhân và nữ nhân ở trong gương cùng nhau xuất hiện, gương mặt bình thường của nữ nhân thật sự là so với lá xanh còn muốn xanh hơn.



“Như thế nào, chẳng lẽ bây giờ ngươi mới phát hiện ra ta lớn lên tuấn mỹ như thế?” Nam nhân nhếch môi nhìn nữ nhân, “Sư phụ kia của ngươi có thể tuấn mỹ được như ta sao?”



Thanh âm nhè nhẹ vòng vòng như lông vũ gãi nhẹ lên trái tim Minh Ca, nhiệt độ hơi thở còn lọt vào lỗ tai Minh Ca. Đầu của nàng nháy mắt liền nóng lên.



Cũng không biết là bị giọng nói của nam nhân mê hoặc, hay là bị gương mặt của nam nhân mị hoặc, hoặc có lẽ, là kỹ thuật của nam nhân nay thật sự không tồi, Minh Ca cảm thấy chính mình vẫn luôn ở một loại trạng thái lên đỉnh, dù muốn bảo trì đầu óc thanh tỉnh cũng không được, chỉ theo gió thay đổi rất nhanh!



Cảm giác lăn giường này, Minh Ca cũng chưa từng lĩnh hội qua, không lẽ đây mới chân chính được gọi là hoan hảo!



Cũng không biết trải qua bao lâu, Minh Ca cảm thấy chính mình giống như ở trong trạng thái say chuếnh choáng, mặc kệ là thân thể hay linh hồn đều bị nam nhân này lấy lòng, không biết mệt mỏi theo nam nhân hưởng thụ.



Sau đó, nam nhân cũng không có rời đi. Hắn ôm Minh Ca đến suối nước nóng để tắm, cùng Minh Ca ở trong nước nóng hổi thả lỏng thân thể.



Một dòng nước ấm theo lòng bàn tay của nam nhân tiến vào thân thể của Minh Ca, tẩm bổ kinh mạch của nàng, thân thể giống như nắng hạn gặp mưa rào, sảng khoái đến mức ngủ lúc nào cũng chẳng biết.



Khi Minh Ca tỉnh lại, trong phòng tối tăm, chỉ có một viên dạ minh châu ở vách tường phát ra ánh sáng ấm áp, đem trong phòng chiếu lờ mờ. Minh Ca nhìn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp giường màn cũng không thấy có người trong phòng. Nàng thừa dịp thời điểm này, vội nhắm mắt dung hợp ký ức nguyên chủ.



Nguyên chủ thân ở một nơi có linh khí dư thừa, là vị diện có thể tu tiên. Nguyên chủ tên là Tiết Minh Ca, mười tuổi đo được biến dị băng linh căn, mà có thể trở thành đệ tử nhập thất của chưởng môn Tô Uyên của Thiên Kiếm phái, là một trong tứ đại môn phái của Vân Tiên giới. Tư chất của nàng ở trong môn phái thuộc dạng gấu trúc siêu cấp trân bảo, ngày sau nhất định có thể đắc đạo phi thăng làm rạng danh môn phái. Nhưng mà thể chất của nàng lại là thuần âm. Ngàn năm khó có được một thuần âm thể chất, chú định vận mệnh là một cái lô đỉnh, cho dù tu luyện, cũng chỉ là một cái lô đỉnh cao cấp hơn mà thôi.



Thiên Kiếm phái là danh môn chính phái, Tiết Minh Ca lại là ở trước mắt nhiều người bị tra ra thuần âm thể chất. Chưởng môn Tô Uyên sợ các trưởng lão vì tranh Minh Ca mà vung tay đánh nhau, mới thu Tiết Minh Ca thành đệ tử nhập thất của mình.



Chỉ là nội tình lúc ấy, Tiết Minh Ca còn nhỏ cũng không biết.



Thân là chưởng môn danh môn chính phái Tô Uyên, hắn cũng sẽ không giống như người khác, sẽ bởi vì Tiết Minh Ca là lô đỉnh thể chất mà đối với nàng tâm sinh ý niệm, càng không có kỳ thị hoặc là khinh thường nàng.



Hết chương 33.

07/09/2020