Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 112: Nữ nhân của tổng tài 3




Editor: Trầm Âm


Thời Minh Ca đã mang thai sáu tháng. Hài tử ở trong bụng đã bắt đầu hoạt bát. Trong khoảng thời gian này, một mình cô chạy trước chạy sau, cầu xin đủ loại người, đem mọi việc giải quyết chu toàn. Thời Minh Ca lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua ủy khuất, lúc này cô mới biết được mỗi ngày cha cô ở thương trường dốc sức làm việc cũng thật không dễ dàng. Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ bởi vì chính mình mà phải rời quê hương, cô liền tự trách cùng áy náy, hận không thể lấy cái chết để tạ tội.


Đoạn cuộc sống đen tối này, Thời Minh Ca hoàn toàn dựa vào tiểu sinh mệnh trong bụng mà chống đỡ, đó là thứ cho cô hy vọng. Nhưng cô không nghĩ tới, Ninh Hữu Tỉ sẽ tàn nhẫn như vậy.


Một giấc ngủ dậy, đứa con trong bụng của cô đã biến mất.


Càng không may hơn chính là, bởi vì lần phá thai này, sau này Thời Minh Ca sẽ không còn khả năng làm mẹ. Cô cũng bỏ lỡ cuộc giải phẫu của cha Thời. Sau này, thông qua một cuộc điện thoại mới biết được, mẹ Thời đem toàn bộ bất động sản ở nước ngoài bán lấy tiền. Mẹ Thời – người vẫn luôn ôn nhu – đã hung hăng mắng cô một trận ở trong điện thoại. Mẹ Thời nói bà thực sự muốn chết, bà đã vì tiền vì chồng mà phải bôn ba khắp nơi ở cái quốc gia xa lạ này, đã đi lạc hai lần, đã một mình gào khóc ở trên đường cái vô số lần, bà mắng Thời Minh Ca không xứng làm con cái, bà hối hận vì đã sinh ra một cái tai tinh như Thời Minh Ca, làm hại bà cùng chồng chết không nhắm mắt.


Thời Minh Ca dùng toàn bộ tiền trên người để mua vé máy bay. Sau khi nghe được giọng nói của mẹ Thời, cô cũng quên đi toàn bộ đau đớn trên người, chỉ nghĩ đến việc bay ra nước ngoài, ôm mẹ Thời vào trong ngực. Vì cha mẹ, cô cũng muốn kiên cường.


Ở sân bay, thế nhưng Thời Minh Ca lại chạm mặt với Hạ Lộ. Hiện giờ, Hạ Lộ đã được Ninh Hữu Tỉ nâng đỡ từ một người qua đường trở thành minh tinh mọi người đều biết. Lúc chạm mặt, cô ta đang đứng cùng một số phóng viên.


Tuy biết rằng tình trạng hiện giờ của mình đều là do lúc trước nhìn người không rõ, chỉ là nghĩ tới việc Ninh Hữu Tỉ không phải cái thứ gì tốt, nhưng mỗi lần Ninh Hữu Tỉ làm cái gì đều có Hạ Lộ quạt gió thêm củi, cô quyết đoán tiến lên một bước, mắng Hạ Lộ một trận!


Một lát sau, Hạ Lộ nhu thuận nằm trên vai người đại diện khóc thê thảm. Thời Minh Ca cảm thấy bản thân cùng nữ nhân khóc lóc trước mặt này không phải cùng một loại người. Cô muốn xoay người rời đi, chỉ là cô quá phẫn nộ rồi, càng nói càng phẫn nộ, nghĩ đến đứa con của chính mình bị Ninh Hữu Tỉ cưỡng chế xoá sạch, nghĩ đến tình trạng thân thể hiện giờ của cha Thời, cùng với những lời nói lúc nãy của mẹ Thời, cô cảm thấy thật hận chính mình, đồng thời càng hận Ninh Hữu Tỉ!


Rốt cuộc, Thời Minh Ca cũng không lên được chuyên bay đó. Ninh Hữu Tỉ đã kịp thời tới bắt cô lại. Dưới cơn phẫn nộ, Ninh Hữu Tỉ đã trực tiếp bán cô cho một người sống ở trong núi. Nơi đó vừa lạc hậu lại không có phương tiện giao thông. Bởi vì cô không thể làm mẹ nên cô đã bị bán trao tay cho rất nhiều người. Chờ đến khi cô dùng trăm phương nghìn kế để chạy thoát, làm công tích cóp tiền mua vé máy bay đi nước ngoài, thì mới biết được cha đã qua đời. Mẹ Thời cũng không gặp được cô, thậm chí bà đã chết rất lâu rồi. Khi cảnh sát thông báo lãnh di thể, cô mới biết được, mẹ của mình đã qua đời, bà ấy một mình té ngã ở trong phòng, bởi vì không có ai kịp thời phát hiện nên cũng không có kịp thời cứu trị mà chết, thi thể cũng đã có mùi thối.


Thời Minh Ca muốn báo thù. Chỉ là thân thể của cô đã trải qua vô số trắc trở nên đã suy yếu. Hơn nữa, bởi vì cái chết của mẹ Thời mà cô đã bị kích thích, không bao lâu cũng liền qua đời.


Dung hợp ký ức của nguyên chủ, Minh Ca nhất thời lạnh cả người.


Cô biết hiện tại bản thân đang ở địa phương nào. Không biết từ khi nào bàn tay đã khôi phục tri giác, Minh Ca đem đôi tay đặt ở trên bụng.


Không thể làm mẹ, chỉ có những người đã từng trải qua mới có thể cảm giác được nó thống khổ như thế nào.


Nghĩ đến việc bản thân không thể mang thai một tiểu sinh mệnh, nghĩ đến sinh mệnh kia đã bị người ta hại chết, Minh Ca nhất thời khổ sở không thể kiềm nén, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.


Đây có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ, nhưng có lẽ cũng có cảm xúc của chính Minh Ca.


Tâm nguyện duy nhất của nguyên chủ chính là rời xa tra nam Ninh Hữu Tỉ, gánh vác trách nhiệm nữ nhi Thời gia của chính mình, vì cha mẹ của chính mình mà xây dựng nên một mảnh trời xanh, làm cho cha mẹ có thể vì chính mình mà tự hào, cao hứng. Cô càng hy vọng Ninh Hữu Tỉ có thể trải qua những đau khổ mà bản thân cô đã phải gánh chịu.


Đại khái mãi cho đến cuối cùng, nguyên chủ cũng suy nghĩ cẩn thận. Cô dùng thời gian của chính mình cho loại cặn bã Ninh Hữu Tỉ này thật sự không đáng giá. Cô phải quý trọng thời gian cùng sinh mệnh của chính mình, phải làm cho bản thân sống thật tốt!


Đáng tiếc, Minh Ca tới có chút muộn. Thời gia đã bị phá sản. Hơn nữa, hài tử trong bụng nguyên chủ cũng không còn.


Minh Ca thử giật giật chân, tuy rằng còn có chút tê mỏi, nhưng cũng có thể động đậy. Minh Ca nghĩ đến cuộc giải phẫu của cha Thời, biết chính mình không còn thời gian để trì hoãn. Cô đứng dậy, sau đó lại cúi xuống nhặt toàn bộ số tiền mà Ninh Hữu Tỉ vừa mới ném lại.


Cha Thời bị bệnh, mỗi ngày đều yêu cầu viện phí. Chỉ cần nguyên chủ có tiền liền lập tức gửi qua cho mẹ Thời. Hiện giờ, trên người cô đến nửa mao tiền cũng không có, thậm chí toàn thân còn không có lấy một cái trang sức. Minh Ca muốn mua vé máy bay xuất ngoại thì phải dùng đến tiền. Cô sẽ không cố gắng giữ lại tôn nghiêm, số tiền này cô không muốn lấy cũng phải lấy!


Di động trên người cũng không biết đã rơi ở nơi nào. Minh Ca tìm một boot điện thoại công cộng để gọi cho mẹ Thời. Cảm xúc của mẹ Thời cũng không ổn định, một hồi oán trách Minh Ca sao không mau xuất ngoại, qua giúp bà thu thập một chút cục diện ở nước ngoài. Minh Ca kiên nhẫn nghe mẹ Thời lải nhải cùng oán trách. Mẹ Thời nói xong lời cuối cùng, sau đó thấp giọng khóc thút thít, bảo Minh Ca mau chóng qua đó, bà thật sự chịu không nổi, nếu như cha Thời có cái gì không hay xảy ra, bà cũng không muốn sống nữa. Minh Ca qua đó, cũng có thể đem tro cốt của hai ông bà về cố hương.


Biết được cuộc giải phẫu của cha Thời là vào ngày mai, Minh Ca cảm thấy chính mình hẳn là có thể bay qua kịp. Vì thế, cô nói với mẹ Thời là bản thân lập tức đi đến sân bay. Lúc trước, người ở bên ngoài dốc sức làm việc vẫn luôn là cha Thời. Mẹ Thời được cha Thời sủng đến mức năm ngón tay đều không dính nước, ngũ cốc hoa màu cũng chẳng thể phân biệt. Hiện giờ, đã lớn tuổi như vậy mà còn phải một mình bôn ba ở nơi đất khách, vừa tha hương lại còn phải chăm sóc cha Thời, tất nhiên trong lòng sẽ có áp lực cực lớn. Điều này Minh Ca cũng có thể lý giải, cô an ủi mẹ Thời một phen, nói rằng chính mình lập tức sẽ bay ra nước ngoài cùng bọn họ hội hợp.


Vì muốn tiết kiệm tiền nên Minh Ca ngồi xe buýt đi đến sân bay, mua xong vé liền đi tới sảnh chờ. Không nghĩ tới thời điểm này sẽ chạm mặt Hạ Lộ đang được phóng viên vây quanh.


Nói tiếp, cái vị diện hiện thế này lại vô cùng khôi hài. Minh Ca dung hợp ký ức của nguyên chủ, cũng biết được phương thức nổi danh của Hạ Lộ. Tuy rằng Hạ Lộ xuất đạo từ phim thần tượng, chỉ là nguyên nhân chân chính khiến cô ta nổi danh lại bởi vì cô ta lớn lên rất giống ảnh hậu Lư Minh Ca đã mất mười mấy năm về trước!


Minh Ca không nghĩ tới, vị diện giới giải trí này thế nhưng lại có giao hợp. Dùng một thân phận khác để xuất hiện trong thế giới mình đã từng sống, loại cảm giác này thật là kỳ quái.


Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt của người đang đi tới, chính là Hạ Lộ có bảy tám phần giống Lư Minh Ca.


Có lẽ là do người đại diện cố tình an bài, Hạ Lộ không chỉ có bề ngoài giống, mà cách ăn mặc cùng với tạo hình cũng giống với phong cách của Lư Minh Ca, ngay cả cách cô ta vuốt tóc cũng là học theo Lư Minh Ca dùng ngón trỏ vuốt, đầu ngón tay hơi cong.


Hết chương 111.
07/12/2020
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Lười quá điiiii.........