Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 20




Cô gái tự tử sau khi được cứu lên đã được đưa ngay đến bệnh viện, các giáo ở lại với Thịnh Noãn cảm thấy vừa kinh hãi vừa may mắn.

“Thịnh Noãn, hôm nay cũng may nhờ có em...”

Trong khi nói chuyện, nhìn thấy vết máu trên cánh tay của Thịnh Noãn, cô giáo giật mình: “Em bị thương rồi, tại sao vừa rồi không nói?”

Thịnh Noãn lắc đầu: “Không vấn đề gì.”

Nữ giáo viên nhíu mày: “Sao có thể không vấn đề gì, nhanh, cùng cô đến phòng y tế xử lý....”

Vừa nhắc tới phòng y tế của trường, Thịnh Noãn liền nhớ đến tên Thương Việt kia.

Cô không muốn đi, kiếm cớ ra ngoài nhưng lại bị cô giáo không nói một lời trực tiếp kéo đến phòng y tế...

Bị cứng rắn kéo vào phòng y tế, Thịnh Noãn thấy Thương Việt vừa mới khám bệnh cho một học sinh xong, đang cất ống nghe...

Anh khoác trên mình áo khoác trắng, đeo kính gọng vàng, kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trông thật thanh khiết và tao nhã, không hề có chút gì vẻ xấu xa và đẫm máu như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Trở thành như vậy, Thịnh Noãn không khỏi càng cảm thấy khẩn trương.

Thật là ớn lạnh, không ngờ một người lại có thể có hai mặt hoàn toàn trái ngược nhau như vậy.

“Bác sĩ Thương, học sinh của tôi vì cứu người khác mà bị thương, tôi phải trở về liên lạc với phụ huỵnh học sinh gặp tai nạn. Bạn học Thịnh Noãn giao cho cậu.”

Thịnh Noãn giật mình, định túm lấy tay cô giáo, nhưng cô giáo lại nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô, sau đos xoay người nhanh chóng rời đi.

Thịnh Noãn chỉ có thể bực bội rút tay lại.

“Từ đâu bị thương như vậy?” Ngữ khí của Thương Việt ôn nhu, tựa như chưa từng gặp qua nàng.

Thịnh Noãn cũng cố tỏ ra bình tĩnh, đưa tay lên, khó nhọc kéo ống tay áo lên, để lộ vết thương còn đang rớm máu.

Cánh tay cô thon thả, trắng nõn như sữa, và những vết thương trên tay đó Thương Việt nhìn qua một lượt, sau đó cầm khay thuốc và băng gạc bên cạnh,không nói một lời, ngồi xuống cúi đầu xử lý vết thương cho cô.
Trong nhất thời, phong y tế trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của hai người.........

Khi thuốc đươc bôi lên vết thương, vết thuoưng truyền đến cảm giác đau nhói, khóe miệng Thịnh Noãn căng thẳng, dáng người cứng đờ, nhưng lại không nhịn được kêu lên một tiếng.

Thương Việt không giấu giếm ngẩng đầu nhìn cô, hơi nhướn mày.

Một lúc sau, sau khi xử lý xong vết thương, Thương Việt đặt đồ trở lại khay.

“Mấy ngày nay không thể để dính nước, cũng phải chú ý chế độ ăn uống...”

“Cảm ơn bác sĩ, tôi đi trước.” Thịnh Noãn nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng Thương Việt cười nhẹ: “Rất sợ tôi?”

Thịnh Noãn hơi sững người, sau đó cười gượng: “Không có.”

Khóe môi Thương Việt cong lên, khoanh tay đứng dựa người vào tủ, như muốn bỏ qua cho cô.
Thịnh Noãn thở phào một hơi, vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó xoay người dời đi.

Phía sau, Thương Việt nhìn cô chạy nhanh không quay đầu lại, lạnh lùng nhếch khóe miệng.

Hôm nay anh thật sự hơi ngạc nhiên.... trước khi Thịnh Noãn đến phòng y tế, anh đã biết chuyện xảy ra ở trường.

Cô liều mạng cứu người, lại còn hại mình thành ra như vậy.

Dòng máu của gia tộc Norman luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, sự ngạo mạn từ trong xương cốt tỏa ra, không ngờ cô tiểu thư Norman này còn có nhiệt tình như vậy.

Nghĩ đến vừa rồi cô im lặng xử lý vết thương, đau tới toàn thân run rẩy, Thương Việt khẽ chậc lưỡi.

Theo thông tin anh nhận được, cô được Leslie Norman chiều chuộng, tính tình kiêu ngạo và xấu xa.

Hừm... cảm giác như thế nào nhỉ... hiện tại hắn có cảm giác,bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau,

Có vấn đề gì với tư liệu... hay cô gái này thật sự có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau?

Vậy đâu mới là con người thật của cô?

Là ngu xuẩn và kiêu ngạo, hay là im lặng và kiềm chế?

Là xấu xa và quyến rũ, hay mạnh mẽ và tốt bụng?

Thật thú vị...Thịnh Noãn về đến nhà, Thịnh Linh San rất nhanh đã phát hiện ra vết thương trên cánh tay của cô, ngay lập tức sắc mặt đại biến( thay đổi lớn).Đến khi biết Thịnh Noãn vì cứu người mới bị thương, sắc mặt Thịnh Linh San trở nên ôn hoà ấm áp, sau đó ôm cô thân thiết: "Bảo bối của mẹ trưởng thành rồi, mẹ tự hào về con."

Không một lời chỉ trích, chỉ là có chút đau lòng, dặn cô sau này khi giúp đỡ người khác trước tiên phải chú ý bảo vệ chính mình.

Trong lòng Thịnh Noãn dâng lên một hồi ấm áp và mềm mại.

Cho dù là tình yêu tràn đầy hay cách quan tâm và tôn trọng lẫn nhau này, cô trước đây đều chưa từng trải nghiệm qua, điều này khiến cô cảm thấy mới lạ và thích thú.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Thịnh Noãn đến bệnh viện thăm cô gái tự tử.

Hết chương 20.