Lúc này, một bóng người từ phía sau Thịnh Noãn đi tới, đỡ Thịnh Miên dậy, quay đầu lại nhìn Thịnh Noãn: "Xin lỗi."
Là Cố Lan Phong.
Những người xung quanh lập tức đều giống như đang xem kịch, bởi vì mọi người đều biết tình yêu thời thơ ấu của Cố Lan Phong là Thịnh Miên, nhưng Thịnh Noãn lại thích Cố Lan Phong.
Cố Lan Phong thần sắc lạnh lùng, Thịnh Miên trước mắt thấy đã thành công, cô ta mím môi thấp giọng nói: "Thôi bỏ đi."
Rồi cô ta lại ngước lên nhìn Thịnh Noãn, như muốn khóc: "Noãn Noãn, đây chính là sợi dây chuyền mẹ tôi mượn của cô, bây giờ em không thể nói là không phải cái này, em muốn tôi đi đâu tìm lại cho em... em thật sự muốn tôi làm như thế nào?"
Mấy nữ sinh bên cạnh liếc nhìn sợi dây chuyền rơi trên mặt đất, nhớ đến tin đồn ngày hôm nay, lập tức trố mắt: "Chẳng lẽ tên bạch phú mỹ giả mạo này muốn tống tiền người ta."
"Đúng vậy, thân phận bạch phú mỹ của cô ta đều là giả, cô ta sẽ không nói rằng chiếc vòng cổ đá quý của cô ta là thật chứ? Ôi trời, tôi đã thấy trên mạng, giá của chiếc vòng cổ này lên đến cả trăm nghìn tệ."
Thịnh Miên bối rối và hoang mang: "Noãn Noãn, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đây là đồ mẹ tôi mang về..."
Vẫn có người thì thầm: "Chẳng phải Thịnh Noãn luôn thích nhắm vào Thịnh Miên sao...nhưng là chị em họ đó, chậc, một bên giả vờ là bạch phú mỹ, một bên đi bắt nạt chị họ, thật là thú vị."
"Hừm, đó là lí do cô ta để ý đến gia cảnh của Cố hot boy, Cố hot boy lại không để ý cô ta."
Lắng nghe cuộc thảo luận của những người xung quanh, đáy mắt Thịnh Miên loé lên sự đắc ý.
Thịnh Noãn mỉm cười.
Cô nhìn Cố Lan Phong với vẻ mặt lạnh lùng, đôi môi cong lên: "Bắt tôi xin lỗi, cậu là cái thá gì?"Cố Lan Phong sắc mặt lập tức trở lên khó coi, trong khi những người đang xem náo nhiệt xung quanh anh ta đều chết lặng.... Thịnh Noãn thật sự đã nói những lời như vậy với Cố hot boy?
Cô không phải vẫn luôn theo đuổi Cố hot boy sao, chẳng lẽ là chơi nạt mềm buộc chặt?
Không quan tâm sắc mặt khó coi của Cố Lan Phong, Thịnh Noãn nhấc tay, liếc nhìn hộp trang sức trên tay Thịnh Miên: "Thật ra, bất kể là sợi dây chuyền hay là người này, những thứ chị đang tìm mọi cách để có được, đều là những thứ khiến tôi chướng mắt. Nếu chị thích, tôi sẽ cho chị, coi như tôi đang bố thí cho người nghèo."
Nói xong, Thịnh Noãn mím môi đứng dậy, ung dung xoay người rời đi, tư thái vô cùng tự tin.
Cô biết, Thịnh Miên mới là người không muốn làm lớn chuyện.
Mọi người xung quanh có chút ngây người.
Bọn họ cảm thấy Thịnh Noãn trước đây rất cao ngạo, và họ nghĩ rằng cô ấy sẽ kiềm chế bản thân một chút khi bị bại lộ thân phận bạch phú mỹ giả mạo, nhưng kết quả, cô lại càng trở nên điên cuồng.
"Không sao chứ?" Cố Lan Phong quay sang hỏi Thịnh Miên.
Thịnh Miên lắc lắc đầu: "Vẫn ổn."
Lúc này bên tai cạnh họ, có một cuộc thảo luận mơ hồ giữa các nữ sinh.
"Các cậu nói Thịnh Noãn vừa mới nói cô ấy không thích Cố hot boy... cô ấy thật sự không thích Cố hot boy sao?"
Một bên khác, có người thấp giọng nói: "Chắc là thật đó các cậu. Lần trước cô ấy còn nói Cố hot boy khi chơi bóng trông giống khỉ đầu chó, nếu cô ấy còn thích thì đã không nói vậy rồi."
"Chắc là như vậy, nhưng không phải trước đây cô ấy rất thích Cố hot boy sao?"
"Tôi đoán là vì cô ấy phát hiện ra anh ấy trông giống khỉ đầu chó nên không thích nữa..."
Cố Lan Phong khi nghe thấy những cuộc thảo luận kia thì rất ngạc nhiên, sau đó sắc mặt anh ta lập tức trở nên tối sầm.
--------
Hết chương 12.