Dương Tử nhìn Ngận Tình ăn mặc mỏng manh đứng đó, hơi nhíu mày, lại quay lại thấy Hạo Nhiên ngẩn ngơ nhìn thân hình Ngận Tình, mắt anh lóe lên sự châm chọc.
Ngận Tình thấy Dương Tử, nghĩ anh tới tìm mình, trong lòng có chút vui sướng kiêu ngạo, cô hỏi:"Anh tới đây làm gì? Không phải anh không tin tưởng tôi sao?" Giọng âm dương quái khí khiến Dương Tử hơi nhíu mày.
Anh chưa kịp nói chuyện, Di Giai đã bước ra tỏ vẻ kinh ngạc:"Cô ấy...cô ấy là bạn mà anh muốn gặp sao?"
Ngận Tình nhìn Di Giai, bỗng trong lòng lóe lên sự tức giận, tiểu bạch thỏ nào đây? Chưa đầy mấy ngày anh ta đã có người khác rồi sao?
"Bạn? Tôi là bạn gái anh ấy."
"Không còn là bạn gái nữa" Dương Tử ngắt lời
"Cái gì?" Ngận Tình không thể tin vào tai mình, ánh mắt đổi đổi, Dương Tử là ATM sống, cô ta tạm thời không thể mất anh ta. Cô ta quay lại nhìn Di Giai, lại thấy khóe miệng Di Giai nhếch lên, cười đắc thắng, Ngận Tình tức phát điên, cô ta lao tới muốn bạt tai Di Giai, Dương Tử bước tới bắt lấy tay ả, tức giận:"Cô lại phát điên cái gì? Chúng ta đã chấm dứt, đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mắt tôi thêm 1 lần nào nữa."
Loading...
Cùng lúc Dương Tử tiến lên là Hạo Nhiên ôm lấy Di Giai lùi về sau, cũng cực kỳ tức giận ả điên tự nhiên cắn loạn, bỗng thấy Di Giai khẽ rời khỏi tay anh, lòng anh bỗng mất mát khó tả, ánh mắt nhìn Dương Tử cũng bất thiện.
Ngận Tình như phát điên, cô ta chỉ vào Di Giai:"Sao anh lại bảo vệ cô ta? Anh bỏ tôi vì cô ta phải không? Anh nói tôi có người khác chi bằng tự nói bản thân có người khác!"
Dương Tử khóe mắt nhìn Di Giai, cười nhẹ một cái:"Nếu cô ấy bằng lòng tôi cũng rất muốn."
Lần này đến lượt Hạo Nhiên điên rồi, anh ta bước lên tóm lấy cô áo Dương Tử, gằn giọng:"Mày nói cái gì? Mày muốn chết?"
Di Giai lập tức che đầu, tỏ vẻ đau khổ a lên một tiếng:"Đủ rồi" xong liền quay người bỏ chạy
Hạo Nhiên vội vã buông tay đuổi theo, Dương Tử lại bị Ngận Tình kéo lại.
Hạo Nhiên chạy theo nhưng lại mất dấu Di Giai. Bực bội gọi điện lại không liên lạc được, anh vò đầu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Lúc anh quay lại, Dương Tử cũng đã đi mất, chỉ còn cách gõ cửa phòng bên cạnh hỏi cho ra nhẽ.
Dương Tử trở lại xe, kinh ngạc nhìn thấy Di Giai trốn sau xe mình, anh buồn cười, vỗ vai cô. Cô ngẩng lên nhìn anh, có chút tủi thân.
Hai người ngồi vào trong xe, im lặng, Dương Tử mở lời trước:"Em không định trở về sao."
Di Giai lắc đầu, mím chặt môi.
Dương Tử cười khẽ, quay sang áp sát cô, hơi thở phả vào tai cô:"Vậy qua chỗ tôi? Thế nào?"
Di Giai đỏ bừng mặt ngay lập tức, trốn tránh lùi về sau:"Không..."
Anh bật cười:"Đùa thôi, tôi dẫn em đi thuê phòng." Thấy sự đồng ý của Di Giai, anh mới chậm rãi chuyển bánh.
Di Giai ở một khách sạn mà Dương Tử chọn cho cô, anh còn an ủi, nói sáng sẽ dẫn cô đi chơi. Cô chỉ mím môi không nói, đôi khi còn đỏ mặt khi bị Dương Tử trêu.
Trải qua 1 ngày dài, cuối cùng sau khi tắm xong cô cũng được ngả mình lên giường.
"55555, người ủy thác nói muốn trở lại thân thể, cô phải rời đi." Thẻ đen chợt lên tiếng.
Di Giai mở bừng mắt, kinh ngạc:"Nhưng tôi chưa hoàn thành nhiệm vụ?"
"Người ủy thác được lựa chọn khi nào trở về cơ thể, sau khi quan sát những gì cô làm, người ủy thác muốn lập tức trở lại thân thể."
"Tôi làm gì khiến cô ấy không vừa ý sao?"
"...có vẻ cô ấy vừa ý Dương Tử."
"...cái gì?" Không phải rất thù hận 2 người kia sao?
"Tóm lại cô không thể ở lại, trong 1 tiếng nữa cô sẽ bị cưỡng ép rời đi."
"Được thôi, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao cô ấy hận 2 kẻ kia như vậy, bây giờ lại muốn quay lại chỉ vì Dương Tử?"
"Có đôi khi thời gian người ủy thác yêu cầu nghịch tập đến thời gian cô nghịch tập là đoạn thời gian dài, sự thù hận ấy có thể tăng thêm hoặc vơi bớt đi, như trường hợp này là vơi bớt."
Di Giai hơi khó chịu, vì nhiệm vụ đầu tiên này khiến cô chuẩn bị rất kỹ càng và mệt mỏi, không ngờ sắp tới đoạn cao trào người ủy thác lại đòi quay lại.