Ăn trưa xong, A Ngư bế mèo lên giường nghỉ trưa. Không phải Bách thị, cũng không phải Lục lão phu nhân, mà là Lục Mậu Điển.
Nhan Gia Dục “tự sát”, toàn bộ chủ tử của Lục phủ đều có động cơ giết người, nàng sống mà xuất giá cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của từng người trong Lục gia, địa vị trong Lục gia càng cao thì tổn thất càng lớn. Lục Mậu Điển đã sai bà vú họ Tống giết Nhan Gia Dục, A Ngư không thấy ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nửa năm trước khi chuyện đó xảy ra, Lục Mậu Điển bắt đầu hạ độc muốn gi ết chết Nhan Gia Dục, A Ngư xem có chút không hiểu được.
Nhan Gia Dục sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì đến việc tài sản của Nhan gia rơi vào tay Lục gia, khác biệt ở chỗ tài sản được phân chia như thế nào giữa ba nhà bọn họ. Nếu như Nhan Gia Dục còn sống gả vào nhà chi trưởng, nhà chi trưởng có tư cách nhất để được lấy nhiều. Cho dù Nhan Gia Dục có bệnh chết sớm, thì nhà chi trưởng vẫn có tư cách hơn so với nhị phòng và tam phòng, hơn nữa chi trưởng vẫn sẽ là chi trưởng, theo quy củ, gia nghiệp của Lục gia nhất định phải do Lục Minh Viễn thừa kế.
Thế nhưng quy tắc là quy tắc, thực tế là thực tế, thực tế là chi trưởng thế yếu, nhị phòng và tam phòng thế mạnh, bất luận là Nhan Gia Dục sống hay chết, chi trưởng cũng không được phần nhiều hơn bao nhiêu. Năm đó khi Nhan gia xảy ra chuyện, chi trưởng chỉ còn lại quá phụ và trẻ nhỏ, sợ rằng bọn họ cũng không biết Lục gia rốt cuộc đã lấy đi bao nhiêu tài sản của Nhan gia, lại không có người chống lưng thì làm sao có thể tranh giành qua nhị phòng và tam phòng.
Ngược lại, nếu Nhan Gia Dục qua đời, Lục Minh Viễn lấy Tấn Dương quận chúa, có An Vương phủ làm hậu thuẫn, chi trưởng rất có thể sẽ giành được thêm chút tài phú, thậm chí có thể đoạt lại được địa vị gia chủ.
Lục Mậu Điển có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ Lục thị, làm tới chức thị lang thì không thể nào không hiểu rõ chân lý này, vậy mà vẫn mạo hiểm hạ độc cháu gái. Có mưu đồ gì, mưu đồ muốn làm một người thúc phụ tốt bụng, mưu đồ cho kế hoạch lâu dài của Lục thị, muốn Lục Minh Viễn lợi dụng gió đông từ An Vương phủ để khôi phục Lục thị vinh quang như xưa, thậm chí không tiếc lợi ích chi trưởng của chính mình.
Hoặc là, Trung Toàn gia là người của người khác, hay là ở đây có nội tình gì đó?
A Ngư xoa xoa thái dương, lội nước ở Lục phủ còn đục hơn so với nàng tưởng tượng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nàng mở to hai mắt nhìn.
Nếu như Trung Toàn gia nghe mệnh lệnh từ Lục Mậu Điển mà hành sự, lần này tăng lượng thuốc lên hiển nhiên là vì Lục Minh Viễn nhắc đến chuyện hoàn thành việc thành hôn. Vậy thì làm sao Lục Mậu Điển biết được?
Mèo con không chú ý đến Lục lão phu nhân và Lục Mậu Điển có nhắc tới chuyện này? Hay là Lục Mậu Điển nghe được thông tin này từ một người khác? Vậy người khác đó là ai?
Vẻ mặt A Ngư mấy lần thay đổi, lúc này, đem trọng điểm theo dõi đặt vào Lục Mậu Điển.
Tống nãi nương nghênh ngang đi đến chỗ Trung Toàn gia lấy bản mẫu thêu hoa, bọn họ những lão ma tử được sủng ái không cần phải tự mình làm việc, chỉ c ần sai khiến nha hoàn làm, cho nên tương đối nhàn nhã, có lúc rảnh thỉnh thoảng còn tụ tập lại cùng nhau ăn uống cá cược chơi bài. Vì thế bà vú họ Tống đến tìm Trung Toàn gia để lấy bản mẫu thêu hoa sẽ không có ai nghĩ nhiều.
Khi trở về, bà vú họ Tống không chỉ cầm bản mẫu thêu hoa mà còn mang về một lọ thuốc độc nặng trịch.
Lần này, A Ngư không để cho mèo làm đổ nữa mà nuốt xuống một nửa, dường như không chịu được vị đắng nên buồn nôn, nôn hết toàn bộ ra ngoài.
Tống nãi nương bị hứng một mặt đầy thuốc kinh ngạc kêu lên một tiếng, theo bản năng bà ta nhổ ra hai tiếng, chỉ sợ mình ăn trúng phải thuốc độc, mặ dù Trung Toàn gia nói loại thuốc này ăn trúng một chút hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng chính mắt bà ta đã nhìn thấy rõ thân thể của Nhan Gia Dục dần suy yếu nên cảm thấy sợ!
Nhổ ra hai tiếng, nhận ra A Ngư và bọn nha hoàn đều đang nhìn mình, bà vú họ Tống tái mặt, nhận ra mình đã phản ứng thái quá.
A Ngư hơi cụp mắt xuống: “Xin lỗi nãi nương, thuốc này đắng quá, ta không chịu được.”
Tống nãi nương tim đập lỡ nhịp, trong lòng nghĩ không biết có phải là do mình cho quá nhiều thuốc hay không, lòng càng thêm luống cuống, cố bình tĩnh lại nói: “Nó đắng, nó đắng, lão nô cũng bị làm cho khổ sở dữ lắm, lần sau sẽ thêm nhiều đường hơn.”
A Ngư cười nhẹ nhàng.
Tống nãi nương nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, quay người bảo nha hoàn đi thay quần áo cho A Ngư, rồi kêu người quét dọn sàn nhà, nói tiếp: “Kêu người đun một bát thuốc khác mang đến.”
A Ngư lắc đầu: “Ta sắp phải đi ra ngoài rồi, đợi trở về rồi tính.” Những thứ bẩn thỉu này có thể uống ít lại thì nên uống ít, không thể uống ít thì cố gắng nhắm mắt mà uống vào. Trước mắt tình hình sức khỏe vẫn có thể chịu đựng được. Có điều thuốc giải phải điều chế ra càng sớm càng tốt, không cần phải triệt để giải được độc, giải độc xong chứng cứ liền sẽ không còn, chỉ cần khống chế được độc tính, không để cho nó tiếp tục chuyển biến xấu đi là được.
Sắc thuốc phải mất một giờ, không kịp rồi, Tống nương nương suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên ngoài người qua người lại, lỡ như xảy ra va chạm thì phải làm sao, cô nương tốt nhất vẫn nên ở trong phủ bái nguyệt mà cầu xin Chức Nữ.”
A Ngư lắc đầu: “Đã lâu ta không ra ngoài rồi, ta muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Hôm nay là Lễ hội Thất Tịch, quan phủ có tổ chức hội chùa. Đã ba mươi năm kể từ khi lập quốc, thiên hạ thái bình, chính trị rõ ràng, bách tính an cư lập nghiệp. Kiến Nghiệp thành là đô thành, vô cùng thịnh vượng, mỗi lần đến lễ hội của năm là trở nên cực kỳ náo nhiệt với các loại hội chùa lần lượt xuất hiện.
Lễ Thất Tịch này, còn được gọi là ngày lễ tình nhân, đã náo nhiệt giờ lại càng náo nhiệt hơn, A Ngư muốn đi tham gia vào cuộc vui này, lợi dụng sự hỗn loạn, tránh sự nhòm ngó để đi điều chế một số loại thuốc.
Tống nãi nương thấy khuyên không được cũng không khuyên nữa, vào phòng đi thay quần áo.
Thay quần áo xong, A Ngư đến Vinh Thọ Đường.