Tiếng giày cao gót đinh đang kêu trên hành lang vắng, Mộc Trà hơi nghiêng đầu, ánh mắt híp lại đánh giá xung quanh.
Chỗ này có lẽ là một quán bar, căn phòng ban nãy là phòng ngầm, đi một đoạn vẫn chưa gặp thêm bất kỳ kẻ nào, Mộc Trà men theo lối hành lang đi được lên bên trên.
Trước tiên phải tiếp thu cốt truyện đã, sau đó cái thằng Phong ca gì gì đó thì chờ đấy cho ông.
Đồ trên người dường như bị người đổ rượu vào, một vài chỗ loang lên sắc đỏ, cả người Mộc Trà toàn là mùi rượu.
Tìm đến toilet thay xong đồ, Mộc Trà quyết định ngồi tiếp thu cốt truyện trước.
Ngồi trong này tiếp nhận cốt truyện có chút ba chấm, nhưng mà kệ đi, ai buồn quan tâm chớ?
\[ Xác nhận truyền cốt truyện... \]
Ánh mắt hơi nheo lại, Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Nguyên văn là một cuốn tiểu thuyết trùng sinh, ân oán giang hồ, học đường, tổng tài, đủ các thể loại trộn lẫn vào nhau.
Nữ chính là Tà Tuyết Ninh, con gái của một lão đại khép tiếng hai mươi năm về trước. Trong một lần xảy ra sự cố mà toàn bang diệt vong, chỉ còn một mình Tà Tuyết Ninh sống sót, cô ta lúc đó vừa vào 10 tuổi, vì thế đã lưu lạc đến một côi nhi viện, đến năm 18 tuổi thì rời khỏi côi nhi viện, sống một đời an nhàn, cho đến khi kẻ thù năm xưa của Tà Khiêm tìm đến, Tà Tuyết Ninh chết.
Sau đó Tà Tuyết Ninh trùng sinh sống lại vào năm 14 tuổi, tự bản thân kiếm ra tiền nhờ chứng khoán, sau đó ra nước ngoài thành lập bang phái, bang phái này đương nhiên nổi như cồn, chỉ đứng sau bang phái của nam chính.
Thời điểm Tà Tuyết Ninh trở về nước là ba năm sau, với mong muốn trả thù tất cả những kẻ năm đó, Tà Tuyết Ninh bắt đầu mở rộng bang qua nước này.
Nữ chính vẫn còn đang ở độ tuổi đi học, chính vì thế đã đến trường học quý tộc trong nước, nơi đây gặp được nam chính Lãnh Kỳ.
Một màn trả thù xong xuôi, nam chính quân theo đuổi nữ chính, cuối cùng happy ending.
Nguyên thân tên Hỷ Giai Lị, con gái của Hỷ Lam \- Một lão đại có tiếng trong nước.
Lại chẳng may Hỷ Lam lúc trước có tham gia vào việc sát hại cả nhà nữ chính, cuối cùng đương nhiên bị nữ chính xử đẹp.
Hỷ Giai Lị luôn được Hỷ Lam gửi học tập ở nước ngoài, ông ta không muốn con gái mình biết những việc đen tối trong giới nên luôn cho Hỷ Giai Lị thấy một mặt thanh bạch, làm ăn chính đáng.
Hỷ Giai Lị lớn lên không khác một cô công chúa trong lâu đài cổ tích là bao nhiêu, cho đến khi Hỷ Lam bị Tà Tuyết Ninh giết.
Hỷ Giai Lị trở về nước dự tang ông Hỷ, chẳng may ông Hỷ lại ủy quyền nuôi dưỡng Hỷ Giai Lị lại cho nam chính Lãnh Kỳ...
Hỷ Giai Lị ở lại Lãnh gia, sống dưới thân phận một người em gái nuôi của Lãnh Kỳ.
Lãnh Kỳ coi như cũng đối xử rất tốt, cho đến khi nữ chính xuất hiện. Lãnh Kỳ và Tà Tuyết Ninh liên thủ vào với nhau, lần lượt đánh bại các bang phái trong nước, làm chủ một phương.
Đến cuối cùng Hỷ Giai Lị chết thảm dưới nòng súng của Tà Tuyết Ninh, còn Lãnh Kỳ chỉ đứng một bên cổ vũ.
Hoá ra Lãnh Kỳ nuôi dưỡng Hỷ Giai Lị chỉ vì nghe thuộc hạ nói lại Hỷ Giai Lị có giữ bí mất kia, đến khi biết Hỷ Giai Lị chẳng biết gì thì một đường thẳng tay giết chết.
Hỷ Giai Lị chết, hai năm sau Tà Tuyết Ninh và Lãnh Kỳ kết hôn.
Mộc Trà đi trên hành lang tối, ánh mắt hơi nheo lại.
Tà Tuyết Ninh trùng sinh thì không nói, nhưng Lãnh Kỳ kia cũng chỉ vừa mới 18 tuổi... Chậc...
\[ Nhiệm vụ chính tuyến: Bao nuôi một đời. Mục tiêu nhiệm vụ: Dạ Diễm. \]
Dạ Diễm?
Mộc Trà lục lại cốt truyện, muốn tìm cái tên Dạ Diễm này.
Chậc... Boss phản diện....
Mẹ kiếp, bao nuôi là thế nào? Để boss phản diện bao nuôi lão nương?
\[ Không, kỷ chủ phải bao nuôi Dạ Diễm. \]
Mộc Trà: ....
Điên rồi! Hệ thống mi điên rồi!
\[ ... \] Bản hệ thống vô cùng bình thường!
\[ Nhiệm vụ không hoàn thành, khấu trừ 5 vạn hoạ trị. \]
Hệ thống vừa thông báo xong liền trực tiếp offline.
Mộc Trà muốn bùng nổ!
Cái hệ thống này nhất định là điên rồi!
Tiểu thuyết mary sue mà? Nam chính thống lĩnh một phương, boss phản diện làm chủ một vùng!
Muốn bao nuôi tên này cần bao nhiêu tiền cơ chứ?
Dạ Diễm này không biết là thần thánh phương nào, chỉ nhắc qua giá trị con người của hắn lên đến mấy tỷ, không biết vì sao Dạ Diễm lại đi đối đầu với nam nữ chính. Cuối cùng đương nhiên nhận lại một cái kết thảm đến không thể thảm hơn rồi!
Thời gian Mộc Trà xuyên đến vừa vặn với thời gian Hỷ Giai Lị vừa về nước, vừa xong tang lễ của Hỷ Lam được hai tuần, thời điểm hiện tại vẫn chưa gặp Lãnh Kỳ kia, lần này là bị người bắt cóc đưa đến đây.
Lần đó Hỷ Giai Lị bị đám người kia làm cho chết đi sống lại, sau đó mắc chứng ám ảnh, tự kỷ, khoảng thời gian còn lại điên điên loạn loạn sống trong biệt thự của Lãnh Kỳ.
Việc lần này đương nhiên do nữ chính nhúng tay vào, nếu không thì nguyên chủ cũng không thảm tới mức này.
Dừng chân trước một căn phòng nơi cuối hành lang, Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi đưa tay lên gõ cửa.
\* Cốc cốc \*
" Ai vậy? " Người bên trong khó hiểu hỏi
\* Cạch \* Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Nữ nhân đứng ngoài cửa, nửa người phơi ra ngoài ánh sáng, nửa người không, trên người mặc xường xám bó sát khoe ra đường cong gợi cảm, tà xường xám dài đến mắt cá chân, được xẻ tà đến ngang đùi phô ra đôi chân thon gọn, trắng nõn không một tỳ vết. Gương mặt trắng trẻo không góc chết tuy chỉ được son qua một lớp son dưỡng nhưng không thể phủ nhận được nét đẹp ma mị này.
Quản lí nhìn đến suýt mất hồn, sau đó lập tức định thần lại, mỉm cười lịch sự, hỏi: " Quý khách đi nhầm phòng sao? "
Nhìn loại phong thái cùng loại vải mặc trên người kia, anh ta có thể biết được gia thế của người này không bình thường.
" Không đâu. " Giọng nói lạnh nhạt kéo theo ma mị vang lên trong không gian.
Bàn tay thon dài trắng nõn chậm rãi đưa ra phía trước, ngón tay hơi động, quản lí kia lập tức cảm thấy đầu truyền đến cơn choáng váng, anh ta lắc đầu hai cái, cuối cùng không chịu đựng được mà nhắm mắt. Hoàn toàn mất đi lý trí.
Mộc Trà chậm chạp tiến đến, ngồi vào ghế salon đối dện, câu lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo vài tia nguy hiểm.
\* Tách \*
Ngón tay ma sát vào nhau kêu lên một tiếng, anh ta lập tức mở mắt, song đồng tử đã trở nên vô hồn.
" Nào, nói cho tôi biết, Phong Diệp ở phòng nào? "
" Thưa chủ nhân, Phong Diệp ở phòng 308. "
" Thưa chủ nhân, Phong Diệp ở phòng 308. "
Anh ta máy móc lặp lại, Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt hơi nheo lại, " Thật ngoan. "
\* Tách \* Ngón tay ma sát vào nhau kêu lên một tiếng nữa, quản lý đột nhiên gục đầu xuống như một con robot đã hết pin.
Mộc Trà mỉm cười nhàn nhạt, chậm rãi rời đi.
\[ ... \] Hình như bản hệ thống vừa thấy một thứ rất đáng sợ...
\[ Ký chủ, cô làm gì hắn vậy? \]
Ngươi đoán xem?
\[ ... \] Thuật thôi miên à?
Không phải, thuật thao túng đấy...
\[ ... \] Ký chủ, sao thiên đạo này vẫn dung cô vậy? Như những nhiệm vụ giả khác có lẽ đã nhận trừng phạt rồi...
Nó không dám.
\[ ... \] Chẳng lẽ ký chủ còn mạnh hơn của thiên đạo sao?... Bản hệ thống cảm thấy có chút hoang mang...
\_\_\_\_\_
Hôm nay không dui nhưng mà rảnh \(๑˙❥˙๑\)